Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tam Bá Chưởng Ngũ Tình Vô Địch

Tiểu thuyết gốc · 2088 chữ

Võ Vô Địch nói rất đúng. Bất kỳ ai khi sinh ra trên thế giới này, đều được trời cao sắp đặt sẵn một số mạng nhất định, người đó chỉ có thể làm tốt nếu làm đúng việc của mình.

Nhưng có rất nhiều người không tìm thấy được cuộc sống đích thực, nên cả đời không phát triển lên được.

Tiểu Vũ còn quá nhỏ để có thể hiểu sứ mệnh đặc biệt của nó với thiên hạ này là gì.

- Vậy thưa cha! Có thể nói cho hài nhi biết vận mệnh của con là gì được không?

Tiểu Vũ sở hữu một tư chất cực kỳ tốt, cùng với tấm lòng hào hiệp nhân từ, Võ Vô Địch kì vọng rất nhiều vào đứa con này. Nhưng từ trước đến nay nó chưa từng bao giờ thực hiện được những gì mà ông mong muốn.

Võ Vô Địch đã dành rất nhiều tâm huyết, tìm đủ mọi cách để bồi huấn cho Tiểu Vũ chú tâm bước lên con đường cường giả, khổ tâm này của ông bấy lâu nay nó vẫn chưa lúc nào hiểu được.

- Vũ nhi! Con có thấy mặt trời đang dần lên cao kia không. Đời người cũng giống như một ngày vậy. Mặt trời lúc buổi sớm giống con người khi còn nhỏ thuần khiết và dịu êm. Rồi khi mặt trời tỏa nắng chói trang mạnh nhất lúc giữa trưa, cũng như con người lúc thanh niên hừng hực khí thế. Rồi cuối cùng đến khi về già cũng sẽ yếu ớt như ánh nắng nhàn nhạt của mặt trời lúc hoàng hôn. Cha cũng như vậy, dù có mạnh đến mấy rồi cũng sẽ phải già và chết đi. Lúc đó trọng trách phát dương quang đại Võ Gia chúng ta sẽ phải trông cậy vào con, đó chính là sứ mệnh của cả đời này của con.

Võ Vô Địch vừa nói vừa nhìn vào mắt con trai, ánh mắt này khiến cho ngàn cao thủ trong thiên hạ khiếp sợ đến kinh hồn bạt vía. Nhưng giờ đây khi đối diện với ánh mắt của người được coi là thiên hạ vô địch này, Tiểu Vũ lại chỉ cảm thấy ấm áp đến lạ thường.

Phải chăng ánh mặt trời trên cao chiếu xuống khiến Tiểu Vũ cảm thấy như vậy, hay là bởi tình phụ tử giữa hai cha con làm cho lòng cậu cảm thấy ấm áp.

Từ trong ánh mắt của cha, Tiểu Vũ cảm nhận được ngoài sự yêu thương còn kèm theo một sự kì vọng to lớn. Ánh mắt đó khiến cả đời này Tiểu Vũ không thể nào quên.

- Đúng! Ta là hậu nhân của Võ Gia Thiên Hạ, hơn thế nữa ta còn là con của Thập Cường Võ Giả. Ta không thể làm cho cha mình thất vọng, Bộ Kinh Vân từng đánh bại cha. Hôm nay ta phải triệt để đánh bại ông.

Huyền Vũ Thần Chưởng như phiên long quán nhật, chưởng kình hừng hực mang long khí cường hoành, hung hãn lao tới tấn công Bộ Kinh Vân.

Chưởng pháp của Tiểu Vũ được sự thôi động của Huyền Võ Chân Công, cùng sự trợ giúp của liệt Diệm Vô Tướng trong Xích Hỏa Thần Công. Nội ngoại song tu khiến công lực Tiểu Vũ tăng tiến không tưởng tượng.

Tiểu Vũ thân sơ hữu những kỳ công độc bộ võ lâm, nếu như chàng thực sự nghiêm túc chiến đấu, thì bất kỳ đối thủ nào khi đối đầu với chàng cũng sẽ gặp phải không ít khó khăn.

Nhưng đối thủ lần này của chàng hoàn toàn không thể nào đem so sánh với bất kỳ cao thủ nào khác trên chốn giang hồ, bởi vì ông ta không chỉ đáng sợ mà kinh nghiệm chiến đấu còn rất phong phú. Ngay cả cha của chàng là Thập Cường Võ Giả khi đối đầu với y cũng có vài phần kiêng kỵ. Bởi vì y chính là một tử thần duy nhất có quyền uy đủ sức nhiếp phục thế nhân. Người đối địch với Thần đều phải chuốc lấy thảm bại, Tiểu Vũ liều mình đối đầu với Bộ Kinh Vân cũng là một sự liều lĩnh to lớn đối với chàng.

Tiểu Vũ tự tin vào sở học bản thân đang có, hơn tất cả trong người chàng còn đang chảy dòng máu cường giả của cha chàng Võ Vô Địch, Tiểu Vũ hoàn toàn có đủ tư cách để đối đầu với Bất Khốc Tử Thần danh chấn thiên hạ kia.

Long khí quán tuyệt như đảo nghịch càn khôn, chấn động lục đạo, sự quyết tâm đánh bại Bộ Kinh Vân đã khiến Tiểu Vũ bộc phát chiến ý trước giờ chưa từng có.

Nhưng liệu điều đó đã đủ để cậu ta có thể đánh bại được tử thần.

Bộ Kinh Vân vẫn đứng sừng sững như núi yên lặng như đáy ngục, thân chưa động mà vân khí đã tỏa ra ào ạt. Tử thần là hiện thân của bóng tối, nên càng mù mịt thì vân tâm càng khó đoán.

Đối với cường chiêu của Tiểu Vũ rõ ràng Bộ Kinh Vân đã nghĩ ra được cách ứng phó.

Vân khí tỏa ra như đủ sức che mờ nhật nguyệt, Tiểu Vũ trông thấy cũng cảm giác có gì đó bất thường. Nhưng lòng đã quyết phải đánh bại Bộ Kinh Vân, nên y mặc kệ mây khói mù mịt, vẫn xuất chưởng đánh tới.

Long Hoành Đảo Trực cắn xé tan nát vân khí, trong biển mây mù Tiểu Vũ đã nhìn thấy một bóng người hiện ra. Tiểu Vũ không do dự xuất chưởng đánh tới một chiêu cực mạnh.

- Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm Hà Tuyết Dũng.

Một kiếm vừa mang cái dũng của sơn hà, vừa mang cái lạnh của băng Tuyết. Thập Cường Võ Đạo thập toàn thập mỹ quả đúng như người ta vẫn nói "chỉ cần luyện một đạo trong đó cũng đủ dương danh thiên hạ".

Trong lúc Tiểu Vũ chiến ý vút trời, toàn lực xuất ra một chiêu tinh kỳ bá đạo, thì trong biển mây mù với trùng trùng vân khí bóng đen đó đã hiện ra rõ mồn một.

Chỉ có điều là thân ảnh kia không phải là Bộ Kinh Vân, mà là hình bóng của một người cả đời này Tiểu Vũ thập phần tôn kính.

- Á! Cha sao lại là cha?

Tiểu Vũ kinh ngạc tột độ, khi người mình đang toàn lực đánh tới lại chính là cha của mình Võ Vô Địch.

Tại sao lại như vậy.

Võ Vô Địch chẳng phải ở Báo Ngục Sơn Trang, đã dốc cạn tinh nguyên vào một chiêu mạnh nhất là Vô Thiên Kiếm Hổ Quyết, để cứu Tiểu Vũ thoát khỏi tay Kiếm Thần.

Võ Vô Địch chẳng phải đã chết rồi tại sao lại có mặt ở đây.

Tiểu Vũ thấy cha hiện ra trước mắt thì kinh ngạc vô cùng, kiếm ý cũng vì thế mà loạn bắn ra tứ phương, làm cả căn miếu nát sụp đổ hoàn toàn.

Có lẽ chàng kinh hãi vì không hiểu có chuyện gì đang xảy ra, tất cả diễn biến trước mặt liệu có phải là hư ảo.

- Vũ nhi! Con là con của Võ Vô Địch ta mà lại phải đi là cái việc bắt cóc trẻ con đớn hèn như vậy sao?

Võ Vô Địch lúc trước bị một kiếm Đoạn Mục Duy Sắc Diệt trong Lục Kiếm Huyền Âm của Kiếm Thần làm mù hai mắt.

Kỳ lạ là lúc này ông ta không những không mù mà mục quang chói sáng, dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Tiểu Vũ. Ánh mắt quyết liệt ấy như đang oán trách những hành động mà chàng đang thực hiện trong hiện tại.

- Cha! Thiên Thu Đại Kiếp đáng sợ vô cùng, hài nhi làm vậy cũng là bất đắc dĩ.

Thấy người cha đáng kính trước mặt đang nhìn mình bằng ánh mắt thất vọng vô cùng. Tiểu Vũ trong lòng chua chát, cố gắng lên tiếng dãi bày nỗi khổ tâm với cha nhưng vô ích.

Võ Vô Địch vẫn giữ ánh mắt đó, như một sự phán xét thấu vào tận trong tâm của Tiểu Vũ.

- Con trai ta! Trước kia Đại Tà Vương vấn thế trong tay Vân Đỉnh Thiên, cũng là một kiếp nạn cho thế gian. Nhưng tổ tiên chúng ta Võ Vô Nhị đã tự tay dẹp yên kiếp nạn đó. Vũ nhi con hãy coi Thiên Thu Đại Kiếp cũng như một đối thủ trên con đường vô địch của mình, giống như tổ tiên chúng ta đã từng làm, con hãy dùng chính sức của mình đánh bại nó.

Võ Vô Địch nói xong liền hóa thành làn khói mỏng manh biến mất trước mắt Tiểu Vũ. Thấy cha hóa vào hư không, Tiểu Vũ cuống cuồng đưa tay với theo kêu gào trong tuyệt vọng.

- Cha xin hãy ở lại, xin hãy cho con biết phải làm gì.

Tiểu Vũ từ nhỏ được cha luôn bên cạnh bao bọc nay ông đột ngột qua đời, làm trong lòng chàng trai tồn tại một khoảng trống, đó chính là điểm yếu lớn nhất trong con người tiểu Vũ.

Ngay khi Võ Vô Địch biến mất thì một gương mặt khác hiện ra, đôi mắt sắc lạnh, tử khí nồng liệt vây kín người. Trong lúc Tiểu Vũ muôn phần kinh ngạc thì cảm thấy trước ngực đau nhói, đồng thời đôi thiết chưởng nặng nề của Bộ Kinh Vân đã giáng một đòn cực nặng vào ngực của chàng trai.

- Ngũ Tình Vô Địch trong Tam Bá Chưởng, Tiểu Vũ chịu chết đi.

Bộ Kinh Vân đã nhiều phen thủ hạ lưu tình đối với Tiểu Vũ, có lẽ vì một chút tôn kính với cha của chàng là Thập Cường Võ Giả, hoặc vì luyến tiếc một nhân tài tương lai có thể là trụ cột của võ lâm chính phái.

Nhưng Tiểu Vũ đã không hiểu được dụng ý của ông ta, chàng vẫn chấp mê bất ngộ, cố tình liên thủ với Bộ Uyên Đình nhằm tìm đủ mọi cách bắt cóc cháu nội của Nhiếp Phong.

Bộ Kinh Vân là người ân oán phân minh, nhưng trong một số trường hợp ông ta tuyệt đối có thể ra tay bất lưu tình, đây cũng chính là điểm khác biệt rõ ràng nhất giữa hai võ lâm thần thoại Nhiếp Phong và Bộ Kinh Vân.

Vân chưởng đã đưa lên, một luồng sát khí hắc ám tỏa ra từ lòng bàn tay của tử thần, cái chết đã thực sự được ông ta đem đến thế giới này. Chỉ có điều nạn nhân của tử thần lần này không phải là một tên đại ma đầu chuyên làm việc thương thiên hại lý, mà là một chàng trai ngây thơ chưa trải sự đời.

Bộ Kinh Vân từ trước đến giờ nổi danh với chưởng kiếm song tuyệt, chỉ riêng tuyệt kỹ chưởng pháp của ông ta ngoài Bài Vân Chưởng, vẫn còn một tuyệt học tâm đắc khác đó là Tam Bá Chưởng.

Ba chưởng hùng hậu này một khi xuất ra thì ngọc đá cũng tan, uy lực cường đại bá đạo vô cùng, mạnh như Võ Vô Địch dạo trước khi lãnh chọn cũng phải máu tươi phun ra đầy miệng.

So về nội lực thì Tiểu Vũ cũng có nền tảng công lực thâm hậu, nhưng nếu đem so sánh với Bộ Kinh Vân thì vẫn là một khoảng cách rất lớn.

Sát chưởng vươn vỗ mạnh vào lồng ngực của chàng, giống như phán quyết cuối cùng của từ thần dành cho nạn nhân xấu số. Cái chết thực sự đã ập đến tâm trí của Tiểu Vũ, bất kỳ kẻ nào đã bị tử thần nhắm tới đều chẳng thể giữ được mạng sống. Trong đó Tiểu Vũ cũng không phải là ngoại lệ, những kẻ to gan chống đội lại tử thần đều không có kết cục tốt đẹp.

Trước đây như thế, bây giờ cũng thế, kẻ Bộ Kinh Vân muốn giết thì trên đời vốn không có ai có thể nào ngăn cản, nạn nhân chỉ có một cách duy nhất để đối diện đó là đón nhận cái chết trong sự tuyệt vọng.

Bạn đang đọc Phong Vân Quyển 4 sáng tác bởi HùngBáTHH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HùngBáTHH
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 330

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.