Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lão Quỷ Cước

Tiểu thuyết gốc · 2113 chữ

Một người từng ngạo thị võ lâm.

Từng đứng đầu một thế lực lớn nhất nhì trong Giang Hồ.

Thành chủ của Vô Song Thành hùng cứ một phương, oai danh một cõi, năm xưa bang chủ Thiên Hạ Hội Hùng Bá gặp mặt ông ta cũng phải kiêng kị đến mấy phần.

Người nào từng khiến cho một bậc kiêu hùng bất thế như Hùng Bá phải mất ăn mất ngủ, ngày ngày lo lắng khó chịu giống như cái gai trong mắt như vậy.

Bang hội nào đủ sức tề danh với thiên hạ đệ nhất bang Thiên Hạ Hội uy chấn võ lâm đây.

Đó chính là Vô Song Thành của một bậc anh hùng cử thế vô song, người giang hồ khi đó nhắc đến tên của ông ta đều muôn phần nể phục và ngưỡng mộ.

Đại danh của một nhân vật năm ấy không ai mà chưa từng nghe qua, đại bang của ông ta không ai mà không biết tới. Cái tên mà chỉ cần vung tay lên một cái thôi là người người đều trọng vọng, ấy chính là Vô Song Thành Chủ Độc Cô Nhất Phương.

Vô Song Thành độc bá một nửa võ lâm Trung Nguyên, thì bỗng một ngày nọ truyền đến một tin tức động trời làm cả võ lâm rung động. Vô Song Thành lừng danh một cõi đã bị Thiên Hạ Hội thâu tóm.

Điều càng khiến cho võ lâm nhân sĩ thêm phần bất ngờ hơn là Độc Cô Nhất Phương, một tuyệt đại cao thủ lại bị giết hại bởi một gã oắt con, hắn chính là tam đệ tử của Hùng Bá tên là Nhiếp Phong.

Đời người có nhiều mối hận, có kẻ hận tình, có kẻ hận tiền, kẻ khác hận số mệnh, kẻ khác nữa thì hận trời cao không có mắt.

Còn Độc Cô Nhất Phương thì ông ta hận ai?

Người mà ông ta hận nhất chính là bản thân mình.

Vì sao một bậc kiêu hùng như lão lại không hận một điều gì khác, mà lại căm hận chính bản thân ông ta.

Bởi vì hai chữ tôn nghiêm.

Đại trượng phu sống trên đời cái gì cũng có thể mất nhưng tuyệt đối không thể để mất đi tôn nghiêm.

Người thường từ kẻ ăn mày đói rách, hay kẻ giàu có tham lam, đến kẻ trộm cắp bất lương cũng đều có tôn nghiêm của mình.

Còn Độc Cô Nhất Phương đường đường là một bậc anh hùng thiên hạ, lại mất sạch tôn nghiêm trong tay của một tên tiểu tử mới gia nhập kẻ đối địch Thiên Hạ Hội chưa lâu.

Tất cả cũng chỉ vì một đam mê. Một đam mê mà bất cứ một cường giả nào cũng không thể cưỡng lại được.

Đam mê của các con bạc là sới bạc, đam mê của kẻ tham lam là tiền vàng, còn đam mê của võ giả chính là võ học.

Cũng bởi vì lòng đam mê tột bậc này mà Độc Cô Nhất Phương đã đánh mất hết sự nghiệp, đánh mất luôn người thân, đến mức đánh mất luôn cả tôn nghiêm của mình.

Đời người có ba thứ quan trọng nhất là công danh, gia đình và danh dự bản thân. Độc Cô Nhất Phương đều đã mất hết, tất cả những mất mát đó lại do chính ông ta tạo nên, thử hỏi ông ta có hận bản thân mình hay không đây.

Cả mấy mươi năm trôn thân dưới băng hàn lạnh lẽo ở Kiếm Tông, ông ta vẫn luôn nuôi hy vọng đến một ngày sẽ trở lại trần thế, để đòi lại những gì đã mất. Để làm lại mọi chuyện từ đầu, sửa chữa những lỗi lầm mà bản thân đã gây ra trong quá khứ.

Nỗi lòng của cái thế cường giả nhiều năm ngậm ngùi trong băng tuyết lạnh lẽo cuối cùng cũng cảm thấu được trời cao.

Vào một ngày nọ cách đây không lâu, nơi sơn động lạnh lẽo trong căn hầm tịch mịch của Kiếm Tông, xuất hiện một tiếng nổ lớn phát ra. Rồi hai người xa lạ bước vào, họ cứu thoát những người bị băng phong trong đó suốt mấy mươi năm.

Hỏi ra mới biết người đã phá động cứu thoát Độc Cô Nhất Phương và những chưởng môn bị băng hoá năm xưa sau trận chiến giữa Vô Danh và Phá Quân. Kẻ đó tên gọi Tuyệt Tâm.

Kẻ này không những võ nghệ siêu phàm mà trí tuệ cũng thâm tàng bất lộ. Hắn sở hữu một loại thần công linh diệu vô cùng có tên là Huyền Thiên Thần Khí. Bộ thần công này ảo diệu khó lường, có tác dụng cải tử hoàn sinh. So với Thánh Tâm Quyết của Đế Thích Thiên còn huyền diệu hơn gấp bội.

Sau khi được cứu được năm đại cao thủ ra khỏi hầm băng, Độc Cô Nhất Phương được Tuyệt Tâm chiêu mộ, hắn hứa rằng sẽ giúp ông ta khôi phục lại Vô Song Thành, quan trọng hơn nữa là hắn sẽ giúp ông ta tái chiến Nhiếp Phong.

Chính cái tên Nhiếp Phong khốn kiếp này năm xưa đã giết chết Độc Cô Nhất Phương thế thân của ông ta, còn phá hoại luôn cơ nghiệp cả đời gây dựng lên của Độc Cô Thế Gia suốt mấy trăm năm.

Nói ngoài bản thân ra thì người Độc Cô Nhất Phương căm hận nhất chính là tên Nhiếp Phong này.

Do bị nhốt trong băng động thời gian quá lâu, bây giờ dù đã ra ngoài thì cũng phải mất một thời gian mới làm quen và thích nghi được với cuộc sống mới.

Tuyệt Tâm là một kẻ mạnh lại có đầu óc, đúng típ người mà Độc Cô Nhất Phương rất có hứng thú. Tạm thời thì ông ta cũng chưa có nơi nào để đi, bên ngoài đã thay đổi nhiều như thế nào ông ta cũng không rõ nữa.

Vì vậy Độc Cô Nhất Phương cũng muốn có một thời gian để thích ứng, với cái khí độ bất phàm của Tuyệt Tâm cũng khiến cho ông ta tò mò, Độc Cô Nhất Phương muốn biết y là người như thế nào. Vì vậy Độc Cô Nhất Phương đã đồng ý gia nhập thế lực của Tuyệt Tâm.

Không những thế ông ta còn có một người bạn thâm niên, từng bị nhốt chung trong hầm băng với mình cũng đồng ý gia nhập.

Người này kiếm nghệ siêu quần, đã đạt đến bậc nhất đại tôn sư trong kiếm đạo.

Tuyệt Tâm cùng với thuộc hạ là Liệt Báo cứu hai lão quái nhân ra khỏi hầm băng Kiếm Tông. Sau đó hai người được Tuyệt Tâm bố trí nghỉ ngơi điều trị ở một nơi gần đó, cử thuộc hạ tâm phúc Liệt Báo ngày đêm truyền công giúp hồi thần dưỡng khí.

Còn Tuyệt Tâm có lẽ là bận việc rất quan trọng nên đã đi trước, sau khi công lực khôi phục Độc Cô Nhất Phương và Lão Quái Kiếm bạn của ông ta, được Liệt Báo chỉ đường đến một nơi mà Tuyệt Tâm đã để sẵn bản đồ chỉ dẫn ở lại.

Nơi đó gọi là Long Hàn Đầm ở Vô Thiên Luyện Ngục.

Không biết Tuyệt Tâm muốn nhị lão tới đó để làm gì, nhưng dù sao Tuyệt Tâm cũng có ơn cứu mạng, cho nên hai lão quái nhân cũng muốn sẽ làm cái gì đó để trả ơn hắn.

Theo bản đồ nhị lão quái nhân ngày đêm tiến đến địa điểm đã hẹn với Tuyệt Tâm.

Trên đường đi đến nơi được đánh dấu trên bản đồ, nhị lão đã đi qua Tàn Dương Thôn và đụng độ với Thiên Kiếm Vô Danh.

Lão bằng hữu của Độc Cô Nhất Phương kiếm thuật cực cao, kỳ lạ hơn ông ta còn biết Ma Kiếm Chi Cảnh, một trong ba cảnh giới cao nhất trong kiếm đạo.

Đáng tiếc là thời gian gấp gáp khiến Lão Quái Kiếm không thể nào phân cao thấp được với Vô Danh.

Hai lão quái nhân đã ngày đêm di chuyển không ngừng, cuối cùng đã tới được Long Hàn Đầm, họ đã trạm trán với Xích Vệ Tứ Hộ Pháp. Bốn kiếm vệ có nhiệm vụ bảo vệ Hàn Thuỷ Đình trong Long Hàn Đầm.

Long Hàn Đầm ngoài Xích Vệ Tứ Hộ Pháp làm nhiệm vụ canh giữ Xích Liệt, còn xuất hiện một cường giả trước kia từng hô phong hoán vũ chính là Tuyệt Tâm.

Tuyệt Tâm xuất hiện trở lại nhất định sẽ lại có một kế hoạch to lớn nhằm thâu tóm Trung Nguyên, tiếp tục tham vọng dang dở mà cha hắn Tuyệt Vô Thần năm xưa đã từng làm nhưng thất bại.

Không phải hắn đã bị Dịch Phong trừng trị rồi hay sao, vậy mà hôm nay hắn lại xuất hiện ở Long Hàn Đầm, trên mặt còn có phần bá khí hơn trước kia nữa.

Theo sau hắn là một lão nhân, nhìn vào diện mạo bên ngoài thì tuổi khoảng ngoài tứ tuần, râu mọc xồm xoàm quanh cằm, râu tóc đen nháy ánh mắt lóe hung quang tu vị không cạn.

Người này vừa xuất hiện đã trấn lui Xích Hỏa Quỷ Cước, nhân vật được cho là có cước lực mạnh nhất trong Xích Vệ hộ pháp. Điều này thật ngoài sự dự liệu của cả bốn người, riêng Quỷ Cước thì cảm thấy khó chịu nhiều nhất, bởi vì y luyện Xích Hỏa Cước đã mấy mươi năm, thành tựu trước giờ luôn được người Xích Gia công nhận.

Ở Vô Thiên Luyện Ngục cũng có thứ hạng bậc cao, vậy mà hôm nay một người ngoài vừa xuất hiện đã đánh lui được hắn, làm lòng tự tôn của võ sĩ luyện ngục trong hắn bị tổn thương nghiêm trọng, Xích Hỏa Quỷ Cước đã thực sự nổi giận.

Hắn bất chấp tất cả, gầm lên một tiếng như muốn xé toạc không gian, sau đó cuồng nộ lao đến xuất chiêu tấn công lão cuồng nhân trước mặt.

- Võ sĩ luyện ngục ta không thể lui! Có giỏi thì tiếp Xích Hỏa Quỷ Diện Cước Trong Xích Hỏa Quỷ Cước của ta đi.

Ông ta lập tức vận kình lực lan khắp toàn thân, rồi dồn tụ vào thành một cước mang theo hỏa khí cường liệt, người này thân như một hỏa tiễn phóng vút tới tấn công lão nhân kỳ bí kia.

Sát chước ập đến nhiệt lực lan khắp tứ phía làm cả Đình Thủy Hàn bốc cháy như một ngọn đuốc, quả là một chiêu lăng lệ kinh khiếp, nhìn vào là biết nhất định đã dốc hết tu vị.

Nhưng lão nhân kia vẫn bình chân như vại, ông ta đội một chiếc mũ lông trên đầu có rán một mảnh vải màu vàng buông xuống dưới sống mũi, trông tựa như một lá bùa trừ tà.

Dù cho đối phương vừa cuồng nộ, lại vừa tung ra cường chiêu hùng mạnh, nhưng xem ra trong mắt lão quỷ cước này thì vẫn chưa đủ khả năng để uy hiếp tới ông ta.

Chỉ thấy ông ta nhe rằng cười đầy phấn chấn, ánh mắt tuyệt đối là không hề có một chút lo lắng nào trong đó. Ngược lại bằng thần thái như dạo chơi ông ta chỉ nhẹ nhàng cất tiếng.

- Cước lực cũng có phong phạm đấy, nhưng trong mắt lão phu thì chẳng đáng giá một xu.

Kình lực từ hỏa cước bức tới nóng hừng hực, vậy mà lão nhân kia không hề né tránh, hành động của ông ta khiến cho Quỷ Cước cũng lấy làm lạ.

"Bốp"

Cước lực cường đại đã đá trúng ngay giữa ngực đối phương, một đòn đã đắc thủ, nhưng trên mặt Xích Hỏa Quỷ Cước lại không hề cảm thấy một chút thống khoái. Cước lực hùng mạnh của y cảm giác như đánh vào hố sâu vô tận, kình lực xuyên qua người lão nhân kia phá tan cây cột đá to lớn phía sau.

Quỷ Cước cảm thấy cước lực của mình như nước bị thấm qua bông, rốt cuộc lão nhân kia đang sử dụng thứ võ công gì.

Chỉ thấy ông ta vẫn đứng yên bất động, gương mặt lại hiện lên những tia cuồng tiếu.

- Hà hà! Đó là một chiêu Di Hoa Tiếp Mộc trong Độc Cô Kiếm Pháp của lão phu.

Bạn đang đọc Phong Vân Quyển 4 sáng tác bởi HùngBáTHH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HùngBáTHH
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 110

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.