Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngắn gọn

Phiên bản Dịch · 1010 chữ

Cấp 3 liền phải có giác ngộ của cấp 3, bớt can thiệp vào sự tình của cấp 83

Liễu Khuynh hơi cụp mắt xuống, nhìn thoáng qua Thả Lỏng Cơ Bắp Phù Giang Thành mới vẽ xong. Sau đó lại ngước mắt lên, nghi hoặc nhìn về phía Giang Thành

Giang Thành vội vàng khoát tay:

- Ngươi yên tâm, khẳng định không phải vấn đề của phù. Chúng ta làm chính là nghề chính quy. Tất cả khách hàng, đều là tiếp nhận thông qua các kênh chính quy. Toàn bộ nhiệm vụ, đều có đăng ký thông tin tại Đại Điện Nhiệm Vụ. Phù ta vẽ ra hợp tình hợp lý, hợp pháp hợp quy, tuyệt đối không có chút vấn đề nào. Đương nhiên nếu như ngươi cảm thấy công việc không thích hợp, ngươi cũng có thể chủ động giải trừ quan hệ lao động với ta, không cần phải được sự đồng ý của ta, chỉ cần đưa cho ta đơn xin thôi việc trước một tháng là được rồi

- Ừm

Liễu Khuynh nhẹ giọng đáp ứng

Trong thanh âm thanh đạm của nàng, dường như không có chút cảm xúc nào

Giang Thành nhẹ nhàng thở ra

Ở chung cùng với đại lão cấp 83, xác thực tương đối khảo nghiệm cách đối nhân xử thế của cấp 3

May mắn hắn thường xuyên tự kiểm điểm và yêu cầu hành động của mình phải quang minh lỗi lạc, bằng không sẽ dễ dàng bị Liễu Khuynh bắt được rất nhiều sai lầm. Đến lúc đó, chỉ sợ khó đảm bảo mạng nhỏ

Chẳng qua sau khi đạt thành mối quan hệ lao động, Giang Thành cũng không còn sợ Liễu Khuynh như lúc đầu

Liễu Khuynh đã đồng ý làm việc cho hắn và ký hợp đồng lao động, nói rõ nàng cũng là một người ưa thích tuân thủ quy định. Như vậy chỉ cần bọn hắn nước giếng không phạm nước sông, mỗi người thực hiện tốt chức trách của mình, cẩn thận không để Tào Vượng vướng vào những chuyện cẩu huyết như “chuyện tình công sở” thì sẽ không có vấn đề gì lớn

- Ài, lão Giang

Tào Vượng lén lén lút lút xáp lại

- Sao vậy?

- Ngươi làm sao biết rõ lời nói vừa rồi của Liễu cô nương có ý gì? Ta làm sao lại nghe không hiểu nàng nói cái gì?

Tào Vượng nói ra nghi hoặc trong lòng của hắn

Trước đó Giang Thành cùng với 'Liễu Khuynh' nói chuyện, hắn không đảo ngược suy luận lời nói của Giang Thành, căn bản nghe không hiểu 'Liễu Thanh' đang nói cái gì

Giang Thành nhíu mày:

- Liễu cô nương nói chuyện rất dễ hiểu mà, ngươi nghe không hiểu sao?

- Ta có thể hiểu được gì chứ. Cảm giác như nàng nói chuyện chỉ nói một đoạn

- Đó gọi là ngắn gọn hiệu suất cao

- Ta không tin. Trừ khi ngươi lại chứng minh cho ta thấy thêm một lần!

Giang Thành tìm kiếm chủ đề, nhìn thời gian, sắp đến trưa rồi. Thế là nói với Liễu Thanh đang ngồi lặng lẽ phơi nắng trên ban công:

- Liễu Khuynh, ăn cơm?

Liễu Khuynh nghiêng người sang, dùng ngón tay chỉ chỉ chính nàng

Giang Thành lắc đầu, chỉ xuống Tào Vượng

Tào Vượng: ? ? ?

Cho nên lại xảy ra chuyện gì?

Liễu Khuynh nhẹ nhàng gật đầu

Giang Thành:

- Thịt?

Liễu Khuynh gật đầu một lần nữa

Giang Thành quay sang, nói đối với Tào Vượng:

- Đi mua một ít thịt

Tào Vượng sắp nín chết:

- Không, trước tiên nói cho ta biết, các ngươi vừa rồi nói cái gì?

- Ta hỏi nàng có ăn cơm hay không. Nàng nói, cần nàng đi mua không? Đây là công việc của nàng. Ta nói không cần, bây giờ không phải là thời gian làm việc, để Tào Vượng đi mua. Ta hỏi nàng muốn ăn cái gì, thịt à? Nàng nói được, nhưng không đói lắm nên không cần mua nhiều

Tào Vượng mặt mũi tràn đầy khiếp sợ nhìn Giang Thành

Hắn có cảm giác, có vẻ như bắt đầu từ một ngày nào đó, hảo huynh đệ của hắn Giang Thành liền trở nên có điểm gì là lạ

Nhưng là đến tột cùng là lạ chỗ nào, hắn nói không nên lời

Nếu nhất định phải nói, Tào Vượng có cảm giác, nữ nhân duyên của Giang Thành, bắt đầu từ một đoạn thời khắc, có vẻ như bỗng nhiên thay đổi tốt hơn rất nhiều

Trước kia Lâm Dao không hề để ý gì tới hắn, kết quả lần trước trên đường, hắn cùng với Lâm Dao thế mà đã tiến bộ đến trình độ lôi lôi kéo kéo

Hơn nữa còn có Liễu Thanh mới tới này

Làm thế quái nào mà tên gia hoả này có thể giao tiếp với nàng mà không gặp bất kỳ rào cản nào!

Giang Thành lấy ra mười khối linh thạch từ túi trữ vật đưa cho Tào Vượng

- Lão Tào, mua thật nhiều đồ ăn ngon trở về, bữa ăn cho nhân viên của chúng ta không thể quá tệ được

Tào Vượng bất bình nói:

- Chờ một chút, lão Giang, làm sao nàng vừa đến, chúng ta liền cải thiện cơm nước, tại thời điểm chỉ có ta, chúng ta liền tùy tiện ăn?

Giang Thành không phải người sành ăn, cũng không muốn tốn nhiều tiền vào đồ ăn

Cái gọi là sơn trân hải vị, chẳng qua là dục vọng ăn uống mà thôi

Nhưng vấn đề là, không cho Liễu Khuynh ăn no, lỡ như nàng đói bụng, nàng cái gì cũng đều ăn thì làm sao bây giờ?

Nàng thế nhưng là yêu quái đó!

Ngươi giảng đạo lý với nàng?

Điểm mấu chốt nhất ở chỗ, yêu quái sắp chết đói, sau đó ăn người, nàng cũng không phạm pháp, bởi vì chuyện này ở trên pháp luật gọi là 'tránh hiểm khẩn cấp'

Bạn đang đọc Phù Lục Ta Vẽ Đều Bị Cấm Dùng (Bản Dịch) của An Tĩnh Phủng Tràng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MạnhXuyên
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 278

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.