Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vừa xuyên không đã bị phá quán

Phiên bản Dịch · 1036 chữ

"Quán chủ, đây là lần cuối ta gọi ngươi một tiếng quán chủ, hai năm nay bọn ta theo ngươi lừa đông gạt tây, bỏ khá nhiều công sức cho nên vẫn muốn lấy ngân lượng thuộc về mình, xem như chúng ta không ai nợ ai nữa."

"Ngươi không nói lời nào cũng vô dụng, quản trướng cũng sẽ đi nữa, hắn đã lấy ngân lượng ra rồi, bọn ta chỉ nói cho ngươi biết một tiếng thôi."

"Đừng nói đại sư huynh ta không chừa đường rút cho quán chủ, mười lượng bạc này đủ để ngươi sống một đoạn thời gian rồi."

"Các huynh đệ, chúng ta đi thôi."

Một đám người hài lòng cất kỹ ngân lượng, có kẻ còn ôm theo bình hoa có vẻ không đáng tiền đi luôn.

Có đệ tử lúc rời đi còn hết sức cảm thán khuyên giải.

"Quán chủ, sau này đừng gạt người nữa."

"Đúng đó, nhân gian chính đạo là bể dâu, phải đi chính lộ nha, mỗi lần phối hợp với Phong Lôi chưởng của ngươi, ta phải tự chỉnh bản thân để bay ra sau, ngươi có biết động tác này rất khó không, ngã xuống còn rất đau nữa đó, cho nên ta lấy bình hoa của ngươi không quá đáng chứ."

"Vẫn là Đại sư huynh lợi hại, động tác thuần thục, khiến người xem đều vô cùng kinh ngạc."

Mỗi vị đệ tử sắp rời khỏi đều sẽ đi ngang qua chỗ quán chủ đang ngồi rồi quăng ra một câu đơn giản, nhìn như là đang khuyên, như thực ra càng giống. . .

Bơm~đểu!

Phòng khách vốn đang ầm ĩ cứ thế dần dần yên tĩnh khi đám đệ tử bắt đầu rời khỏi.

Mà tên nam tử trẻ tuổi ngồi ở chủ vị lại mặt mũi đầy ngơ ngác trước tình huống đang xảy ra, nhìn trong mắt, ngu trong lòng.

Chuyện gì đây?

Sao tự nhiên lại xuất hiện ở nơi xa lạ này vậy?

Rất nhanh, trí nhớ vọt tới , chờ sau khi tiêu hóa hết trí nhớ, hắn xem như đã hiểu rõ đại khái tình hình.

Tiền thân là khuôn mẫu của lão sư hộ quốc bản dị giới, mang theo một đám đệ tử kỹ năng diễn xuất level max đứng vững ở huyện An Khang, xây dựng võ quán, chơi vui vẻ sung sướng, vui đến mức từ đó đưa tới phiền toái, bị người liên tục phá quán, phá đến thanh danh tan nát, gần như phá sản.

Má nó.

Đây là dạng khởi đầu nát bét gì thế?

Sớm không xuyên, muộn không xuyên, cứ xuyên ngay lúc này, nếu có thể xuyên sớm mười ngày nửa tháng…

…thì đã sớm dọn đồ chạy rồi!

"Ây."

Lâm Phàm đứng dậy xoa huyệt thái dương, thật đau đầu, nhìn phòng khách xém chút đã bị chuyển sạch sẽ, sau đó cầm mười lượng bạc còn sót lại bỏ vào ngực, nghĩ đến khế nhà của võ quán vẫn là của hắn, nếu như bây giờ bán đi, sau đó dọn đồ chạy thì cũng không phải không được.

Nghĩ tới đây, ý tưởng càng kiên định.

Bán võ quán với giá thấp rồi ôm tiền chạy đến nơi khác lặng lẽ mà sống.

Còn về nơi này?

Nhất định hắn không thể ở được rồi, thanh danh tan nát, ra cửa liền bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, vừa xuyên đến đã phải chịu oan ức như thế là không được.

Đi tới cửa, chuẩn bị tìm người nhận ôm cục nợ này thì lại thấy trong sân vẫn còn một vị thiếu niên gầy yếu đang nâng ụ đá luyện sức mạnh.

Lâm Phàm tìm kiếm trong ký ức nửa ngày mới có chút ấn tượng với người này.

Nhưng ấn tượng không nhiều.

Thậm chí ngay cả tên cũng không nhớ được.

"Sao ngươi không đi?" Lâm Phàm mở miệng hỏi thăm.

Thiếu niên gầy yếu đặt ụ đá xuống, đi đến trước mặt Lâm Phàm, cung kính nói: "Quán chủ, ta không đi."

Thấy đối phương có vẻ không muốn rời khỏi, Lâm Phàm thở dài, vói tay vào ngực tìm tòi một phen rồi lấy ra năm lượng bạc, "Ta chỉ còn thừa bao nhiêu đây, ngươi cầm đi đi."

Vốn là có mười lượng, giờ chỉ còn sót lại năm lượng, quả thật là chó cắn áo rách mà.

Bụp!

Thiếu niên gầy yếu quỳ xuống nói: "Quán chủ, ta không cần bạc, ta không đi, bọn hắn đi là chuyện của bọn hắn, ta không sẽ rời khỏi quán chủ, năm đó quán chủ thấy ta tội nghiệp, cho ta 20 lượng bạc, bảo ta an táng mẫu thân, còn cho ta nhập võ quán học nghệ, mặc dù không học được gì, nhưng đại ân đại đức của quán chủ, ta chỉ có thể dùng tính mệnh để báo đáp, nếu như bây giờ ta rời đi thì ngay cả heo chó cũng không bằng."

"Ngươi. . ." Lâm Phàm đánh giá thiếu niên gầy yếu, dáng dấp không đẹp trai, môi dày như khúc lạp xưởng, trong ánh mắt lộ ra một tia ngu ngốc, thuộc về dạng thẳng thắn, đã quyết định thì sẽ không thay đổi.

"Quán chủ, ta tên là Lý Đại Nã."

Lý Đại Nã biết quán chủ nhất định không biết tên hắn, nhưng không quan trọng, quan trọng là hắn muốn đi theo quán chủ, hắn nhìn thấy sự tiều tụy, thấy được mệt mỏi, thấy được tuyệt vọng trong mắt quán chủ.

Hắn biết trong lòng quán chủ rất đau đớn.

Hắn muốn giúp quán chủ lại tìm về tự tin, chân chính đứng lên.

Mà ngay khi Lâm Phàm chuẩn bị tận tình khuyên nhủ thì trước mắt xuất hiện mấy thứ.

Chỉ thấy trên đỉnh đầu Lý Đại Nã hiển hiện hai hàng chữ viết.

Dụi dụi mắt, không phải ảo giác.

[Tâm nguyện của Lý Đại Nã]

[Hi vọng quán chủ có thể phấn chấn lại (0/1), thưởng điểm tâm nguyện trắng *1]

Ngay khi nhìn thấy thứ này, trái tim nhỏ của hắn lập tức đập thình thịch.

Bàn tay vàng?

Bạn đang đọc Phu Nhân, Tâm Nguyện Này Có Chút Khó Làm Nha (Bản Dịch) của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.