Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2085 chữ

“Đường Phong, ta nói cho con biết! Người này con nhất định phải cưới!”

Tiếng quát giận dữ vang lên từ trong sân nhà của thôn trưởng Tiểu Thanh Sơn thôn.

Trưởng thôn Đường Chính ngồi trong sân rít hơi thuốc lá, lão gõ vài cái lên đầu tẩu rồi đứng lên bước vào căn phòng vừa vang tiếng.

Trong sương phòng xếp một cái giường lớn, bên phải là cái tủ treo quần áo hẹp dài do Lưu lão tam thợ mộc tốt nhất thôn làm.

“A sao, người xem cái cơ thể này của con, cưới thế nào? Thôi đừng làm lỡ dở ca nhi trong sạch nhà người ta!”

Người vừa nói là Đường Phong đang nằm trên giường lớn. Hắn là con duy nhất của trưởng thôn Đường Chính, mà tên độc đinh này còn là một con ma bệnh!

Hắn gầy gò yếu ớt, hoàn toàn không giống một thanh niên 18 tuổi. Da dẻ vì quanh năm ở trong phòng mà trắng bệch. Có điều hắn mi thanh mục tú, đôi mắt hẹp dài, sống mũi thẳng tắp cùng bờ môi mỏng. Hai mắt hắn lại hoàn toàn khác hẳn với vẻ ngoài ốm yếu, sáng suốt ôn hòa lại thông tuệ, hẳn là một người đọc sách thánh hiền.

Đường Phong cũng khó xử. Hắn vốn là một bác sĩ trung y ở hiện đại bất hạnh qua đời trong một trận động đất. Đến khi tỉnh lại thì đã biến thành Đường Phong, con trai duy nhất của thôn trưởng Tiểu Thanh Sơn thôn như bây giờ. Nguyên chủ thân thể ốm yếu do sinh non, ôm bệnh mà mất đi, để hắn đến kế thừa cơ thể và ký ức.

Hắn đến đây đã gần ba tháng, nhờ có tính cách tương tự như nguyên chủ nên không bị người nhà phát hiện. Hôm nay Đường a sao, cũng là nam nhân đã sinh ra nguyên chủ thả cho hắn một tin động trời.

Giải thích một chút, thế giới này chỉ nam không nữ, chia ra ca nhi và hán tử. Ca nhi nhỏ yếu tuấn tú, hán tử cường tráng khôi ngô, giữa mi tâm các ca nhi còn điểm một nốt ruồi son để phân biệt.

Nghe đồn nốt ruồi son trên mi tâm ca nhi mà đỏ như máu, đại biểu cho ca nhi đó có năng lực sinh sản mạnh. Ý nói là, ca nhi đó có tướng nhiều con nhiều cháu.

Đường Phong là một hán tử, khụ, một hán tử có gương mặt thanh tú như ca nhi.

Xế chiều hôm nay, Đường a sao vừa về nhà bèn nói với hắn.

“Ta vừa chọn cho con một mối, chọn vào ngày kia, nhà bên kia mới dọn vào thôn mình được nửa năm, họ Lâm. Nhà nó là hộ thợ săn, sống ở bên cạnh cây hòe lớn, trông nó cũng là người thật thà. A phụ a sao của nó đã đồng ý hôn sự rồi, con ấy, chờ cưới phu lang đi!”

Đường Phong vừa nghe xong đã từ chối Đường a sao, nên mới xuất hiện cảnh Đường a sao lớn tiếng.

“Sao con có thể nghĩ như vậy! Hán tử trong thôn này ai có thể so với con! Nếu như…”

Đường a sao không nén được tiếng nghẹn ngào.

“Nếu ta có thể nuôi con đủ tháng mới sinh thì con đã không phải chịu tội thế này!”

Đường phụ nắm tay bạn già, liếc mắt ra hiệu với Đường Phong đang khó xử nằm trên giường. Ông dẫn Đường a sao ra khỏi phòng rồi tiện tay đóng cửa lại.

“Khóc cái gì? Ngươi làm vậy chỉ khiến con thêm buồn lòng.”

Đường phụ đưa khăn rửa mặt đã vắt khô cho Đường a sao, thấy ông khóc sụt sùi thì lại đau lòng.

Năm đó lúc Đường a sao mang thai Đường Phong sắp lâm bồn thì Đường phụ vắng nhà, người lớn trong nhà đã tạ thế từ khi Đường phụ còn nhỏ. Đường a sao đang làm việc nhà thì không cẩn thận ngã nhào xuống liền sinh ra Đường Phong sớm hai tháng.

Đường a sao suýt một thây hai mệnh, dẫn đến cơ thể bị tổn thương nặng về sau không thể sinh dục. Đường Phong dù yếu đuối, hắn cũng là con độc đinh của Đường phụ và Đường a sao.

Đường a sao coi Đường Phong như trân bảo, không nỡ để hắn làm việc nặng nhọc gì. Lần này đón dâu cho Đường Phong là vì mấy hôm trước hắn đột nhiên ngất xỉu, lang trung bó tay, kêu bọn họ sớm chuẩn bị hậu sự.

Đường phụ và Đường a sao sợ chết khiếp. Hai người đã phải gom hết tiền bạc trong nhà, chạy đến trong thành cách thôn hơn 24 dặm đường để mua thuốc cứu mạng tốt nhất về chữa trị cho Đường Phong.

Dù đã làm đến như vậy, người tỉnh lại lại là một Đường Phong khác.

Đường a sao cầm khăn lau khô nước mắt trên mặt.

“Ta đau lòng vì A Phong mà! A Phong của chúng ta từ nhỏ đã là đứa thông minh. Tam cữu của nó chỉ dạy mấy lần là nó đã đọc thuộc ngay. Nếu không phải do ta cho nó cái cơ thể yếu ớt này, có khi nó cũng có thể đỗ tú tài như tiểu tử Văn gia rồi.”

Đường a sao nhét khăn vào tay Đường phụ, rầu rĩ nói.

Đường phụ nghe mấy câu này suốt mấy năm, kén mọc trong tai đã đủ làm mấy cái chén con rồi.

Có điều Đường phụ vừa giặt khăn vừa thở dài trong lòng. A Phong của ông là đứa thông minh, tuy cơ thể ốm yếu, nhưng cũng học được từ vị tam cữu đậu tú tài kia không ít, đáng tiếc...

“Mấy lời này về sau đừng nói trước mặt A Phong, nó cũng đâu vui vẻ gì.”

Đường phụ là một thôn trưởng, tư tưởng thoáng hơn Đường a sao rất nhiều.

Đường a sao nghe vậy bèn quay lại nhìn cánh cửa phòng bị đóng chặt của Đường Phong, rồi lườm Đường a phụ một cái.

“Ta tự biết chừng mực!”

Đường phụ lắc đầu cười cười, vắt khăn lên dây treo mắc bằng dây thừng, đây là biện pháp Đường Phong nghĩ ra.

“Phu phu Lâm gia đồng ý thật à?”

Câu nói của Đường phụ liền xua bớt đi nét u sầu trên lông mày Đường a sao.

“Tất nhiên, cả hai đều đồng ý. Ta thấy đứa trẻ kia cũng được, sống ở đây được nửa năm rồi, là một người hiền lành.”

Lâm gia trong miệng Đường phụ chính là người nhà ca nhi Đường a sao chọn làm phu lang cho Đường Phong.

Lâm gia là hộ vừa dọn tới Tiểu Thanh Sơn thôn hồi nửa năm trước, công văn quan phủ cũng chứng thực đây là hộ nhà nông được phân đến Tiểu Thanh Sơn thôn.

Gia chủ Lâm gia là Lâm Bá, một thợ săn lạnh nghề, cả nhà hắn đều dựa vào tay nghề này để kiếm cơm. Ông ta và phu lang Trương Thanh có ba đứa con, lão đại Lâm tráng hai mươi ba tuổi là hán tử chưa đón dâu, cá tính thẳng thắn giống hệt a phụ, cũng là một thợ săn.

Lão nhị Lâm Vũ, lão tâm Lâm Văn đều là ca nhi, lần lượt là hai một tuổi và mười ba tuổi.

Tư tưởng của triều đại này khá thoáng, hán tử hơn hai mươi tuổi mới kết hôn không hiếm, ca nhi sớm thì mười lăm, muộn lắm thì hai mươi.

Mà lão nhị Lâm gia Lâm Vũ lại kéo đến tận hai mươi mốt tuổi.

Với ba đứa con của mình mà nói, người Lâm gia phu phu lo lắng nhất chính là Lâm Vũ.

Lão đại Lâm Tráng là hán tử bề ngoài cao to lực lưỡng thì chẳng sao, lão tâm Lâm Văn tuy còn nhỏ cũng đã có nét thanh tú duyên dáng.

Mà ca nhi Lâm Vũ này không chỉ cao hơn huynh trưởng, tướng mạo cũng cực kỳ khôi ngô. Nếu không nhờ nốt ruồi son trên mi tâm, người ngoài chỉ nhìn bóng lưng cũng không nhận ra cậu thanh niên dáng người thon dài, cứng cỏi mạnh mẽ này là một ca nhi.

Tuy Lâm Vũ là người cần cù, tay chân nhanh nhẹn, nốt ruồi trên mi tâm đỏ tươi rực rỡ nhưng hán tử nhà nào dám cưới một ca nhi còn cao to hơn cả mình chứ? Thế nên ngày này qua tháng nọ, năm này qua năm kia, hôn sự của Lâm Vũ mới vị kéo dài đến bây giờ.

“Đứa trẻ kia rất ngoan ngoãn, là đám kia không có phước, nếu không cũng không đến A Phong nhà chúng ta đâu.”

Đường phụ ngồi lên băng ghế, cầm tẩu thuốc tiếp tục châm lửa.

“Ngươi nói kiểu gì! A Phong nhà chúng ta cũng không thua kém!”

Nghe Đường phụ tự đắc, Đường a sao chỉ ném cho hắn một nguýt sắc lẹm.

Nhớ đến bát tự của Lâm Vũ và Đường Phong, Đường a sao lại thấy vui vẻ hơn nhiều.

Sau khi tỉnh lại, cơ thể Đường Phong vẫn không thay đổi gì, nên Đường a sao nghe người nhà khuyên bèn chuẩn bị cho Đường Phong đón dâu xung hỉ, xua đi vận rủi.

Đường a sao dùng hết mấy ngày để điểm danh các ca nhi chưa gả chồng trong thôn, cuối cùng chấm luôn Lâm Vũ đang cõng một bó củi lớn vừa đi qua trước mặt hắn.

Thân thể cường tráng! A Phong quá gầy yếu.

Nốt ruồi son đỏ tươi! A Phong có hậu.

Quản gia cần cù! Có thể chăm sóc A Phong.

Quan trọng nhất là an phận! A Phong dù cơ thể yếu ớt, nhưng cưới về một ca nhi tướng mạo cao tráng thì hắn hoàn toàn yên tâm.

Đường a sao lôi lệ phong hành vận dụng thế lực phu lang thôn trưởng để hỏi thăm ngày sinh tháng đẻ của Lâm Vũ, còn cầm theo bát tự của Đường Phong đến chùa miếu cách thôn mười dặm cầu duyên. Bát tự hai người cực xứng đôi, ca nhi không chỉ vượng phu, mà còn có tướng đa tử đa tôn.

Đường a sao vui mừng khôn xiết, còn cùng Đường phụ cân nhắc thêm hai ba ngày nữa mới tìm môi phu (bà mối) đến nói với Lâm gia, cẩn thận không nói nhiều chi tiết.

Dù sao họ mong Lâm gia gả ca nhi, mà Lâm gia có đồng ý không còn chưa biết.

Ban đầu Lâm gia phu phu không đồng ý, ca nhi nhà mình có ế cũng không thể gả cho một tên ma ốm. Chỉ là Lâm Vũ nghe xong liền gật đầu ngay, trên gương mặt còn mang theo nét ngượng ngùng khiến cả nhà Lâm gia hết hồn.

Trời đất! Mối hôn sự này thực sự muốn thành!

Nhìn ca nhi nhà mình xụ mặt mấy ngày, hôm nay Lâm gia phu phu mới vác mặt mo đến tìm Đường a sao đồng ý hôn sự.

“Được được được, nhưng có lẽ nên định ngày sớm một chút, ngày kia luôn được không?”

Đường phụ lại cảm thấy không được lắm.

“Cả ngươi nữa, đã bảo phải báo trước cho A Phong một tiếng thì không chịu, đùng cái bắt nó kết hôn đời nào nó nghe.”

Đường a sao nhớ đến vẻ mặt ngần ngại từ chối của Đường Phong là lại chộn rộn. Mà nghĩ đến dự định đã sắp xếp, hắn lại thấy ngày kia vẫn là quá muộn.

“Ta chỉ muốn cưới sớm một chút, để A Phong sớm được xông hỉ thôi mà.”

Đường phụ nghĩ lời này cũng không phải vô lý, Đường Phong bây giờ quả thật cần chút hỉ khí, chóng khỏe lên là tốt.

“Thôi được, để tối nay ta khuyên nhủ A Phong. Ngươi đi nấu cơm đi, trưa nay A Phong chẳng ăn được mấy, chắc đã đói rồi.”

Đường a sao bây giờ mới thấy trời đã không còn sớm, vội xắn tay áo xuống nhà bếp làm cơm chiều. Đường phụ chắp tay sau lưng, thong thả ra vườn sau hái rau.

Bạn đang đọc Phu phu đồng tâm, tan vàng nát đá (Bản Dịch) của Tả Mộc Trà Trà Quân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BaiYue
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.