Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1939 chữ

Đêm hôm ấy, Đường Phong nằm mơ.

Trong giấc mơ của hắn, hắn thuận theo ý cha mẹ lấy Lâm gia ca nhi. Đám cưới xong xuôi, vừa hạ lễ động phòng, chưa kịp xơ múi gì hắn đã bị một cơ thể khổng lồ đè chết ngắc.

Má ơi, đại ác mộng!

Đường Phong giật mình bật dậy, mồ hôi chảy đầm đìa.

Hắn hãi hùng vuốt ngực, với tay lấy khăn mặt bên gối lau sạch mồ hôi xong mới nằm xuống. Hắn chỉ vừa mới đồng ý chuyện kết hôn, sao đã mơ ác mộng rồi.

Lăn qua lộn lại một lúc lâu mà vẫn không thể yên giấc, Đường Phong đành trơ mắt chờ trời sáng.

Ruộng đồng là bạn nhà nông, đó là chân lý bất di bất dịch ở mọi thời đại. Thế nên dù đã tháng mười, trong ruộng vẫn có loáng thoáng bóng người cần cù làm việc.

Một bóng dáng cao lớn đang lúi húi dùng cuốc đào đậu phộng dưới ruộng của Lâm gia. Cây cuốc trông có vẻ lọt thỏm so với thân hình quá khổ không hề ảnh hưởng đến tốc độ làm việc của y.

Cuốc bổ xuống, lắc lắc hai lần rồi túm thân cây đậu phộng kéo lên, y rũ hết bùn cát còn thừa dính trên bộ rễ là có thể nhìn thấy những quả đậu phộng mập mạp chắc nịch.

Năm nay thu hoạch không tệ, tiền lời bán đậu phộng không chỉ dư ra một khoản tiết kiệm, mà còn có thể mua áo bông mới cho A Văn mặc ăn tết. Lâm Vũ vừa tính toán tiền bán đậu phộng, vừa tiếp tục bổ cuốc đào.

Lâm Vũ đào đủ một sọt lớn thì dừng, xếp hết cả thân cây đậu phộng vào sọt. Quả đậu phộng thu để bán, thân cây non có thể để cho heo ăn, gốc già thì băm nhỏ rải cho gà, không được lãng phí.

Lâm Vũ thu xong đồ đạc về nhà, thì mấy thôn dân làm việc cách đó không xa mới tò mò nhìn theo bóng dáng hắn.

A sao vóc người mập mạp, trên mặt còn dính bùn đất thu lại ánh mắt hâm mộ, quay sang nói với hán tử trẻ tuổi bên cạnh:

“Con xem, con xem! Nhị ca Lâm gia làm việc nhanh nhẹn, tốt hơn con nhiều!”

Ngũ Trụ nhăn nhó xin đầu hàng với a sao nhà mình.

“A sao, nếu người còn nhớ con là hán tử thì đừng tát vào tự ái của con thế chứ.”

Ngũ a sao khinh bỉ hừ một cái, không cho Ngũ Trụ sắc mặt tốt.

“Con ấy! Không có phúc!”

Ngũ Trụ chỉ biết nuốt xuống khó chịu, Ngũ a sao từng muốn hắn cưới Lâm Vũ, hắn không chịu. Thế nên mới có chuyện thỉnh thoảng a sao nói hắn không có phúc.

“Vâng vâng, con vô phúc, vô phúc,” Ngũ Trụ lầm bầm, “Con đảm bảo trong thôn không ai muốn cái phúc này!”

Ca nhi to lớn thô kệch như Lâm Vũ, hán tử nào muốn cưới mới là lạ.

“Đấy là do con không có mắt! Con không biết đâu, Lâm Vũ với Đường Phong đính hôn rồi! Sáng mai là đại hôn!”

Ngũ a sao quăng xuống một quả tạ, đánh Ngũ Trụ bất ngờ đến đầu váng mắt hoa.

Hôm nay thời tiết đẹp, Đường Phong đang ngồi trong sân phơi nắng, hắn thích nhất ánh mặt trời ấm áp của mùa thu.

Đường phụ đến nhà tộc thúc để thương lượng chuyện tổ chức đám cưới. Đường a sao lên thị trấn mua đồ dùng cho hôn lễ nên hôm nay chỉ có mình Đường Phong ở nhà.

Hôm qua sau khi tán gẫu với Đường phụ, Đường Phong quyết định báo đáp ân cứu mạng của nguyên thân, không để Đường gia tuyệt hậu, đồng ý chuyện kết hôn. Tuy là hắn muốn tự chọn, nhưng nếu Đường gia nhị lão đều thích ca nhi Lâm gia thì đành chịu. Với lại hắn là một con ma ốm, có người đồng ý lấy cũng đã may lắm rồi.

Ầm ầm ầm.

Tiếng gõ cửa gấp gáp liên tục vang lên từ phía sau Đường Phong, có lẽ thấy người trong nhà mở cửa quá chậm, người gõ cửa ngoài viện gọi to.

“Có ai ở nhà không? Ngũ Trụ đây!”

“Đến đây.”

Đường Phong mở cửa viện, đập vào mắt hắn là Ngũ Trụ mồ hôi nhễ nhại. Hắn khó chịu nhíu mày, bước chân dịch về phía sau.

Cũng may Ngũ Trụ là người thô lỗ, vội vàng vào cửa không chú ý vẻ mặt Đường Phong, nếu không sẽ lại lầu bầu Đường Phong chê gã bẩn.

“Đường Phong, đệ hỏi huynh một chuyện.”

Ngũ Trụ nghiêm mặt nhìn Đường Phong đang đóng cửa viện nói.

Đường Phong ngồi lại lên ghế dài, lười nhác cầm sách lên đọc.

“Nói.”

Ngũ Trụ nhìn Đường Phong, rõ ràng hắn chỉ mặc đồ bằng vải bố thô, lại khiến gã cảm thấy Đường Phong đứng ở đẳng cấp khác hẳn, dù rằng hắn trông giống một ca nhi chứ chẳng đầy nam tính như mình.

“Huynh với ca nhi Lâm gia đính hôn?”

Ngũ Trụ hỏi xong, căng thẳng nuốt nước bọt chờ Đường Phong trả lời.

Đường Phong mắt chẳng buồn nhấc mà gật đầu, hắn không cần lừa người trong thôn, dù sao kết hôn là chuyện lớn.

Ngũ Trụ quả thực không dám tin vào tai mình, gã dùng ngón tay móc lỗ tai. Mà động tác quá kệch cỡm làm Đường Phong cau mày. Bao nhiêu tuổi rồi, vẫn không biết vệ sinh gì cả!

Hắn là người cực kỳ thích sạch sẽ!

“Huynh lặp lại lần nữa, đệ nghe không rõ. Huynh thực sự đính hôn với ca nhi Lâm gia!?”

Ngũ Trụ vẫn khó mà tin được.

“Đúng, sáng mai đại hôn.” Đường Phong lập tức đập vỡ hết mấy ảo tưởng của Ngũ Trụ.

Miệng Ngũ Trụ há hốc không khép lại được, trời ạ! Đáng sợ! Biểu ca của mình đính hôn cùng Lâm Vũ!

A sao của Ngũ Trụ là huynh đệ của Đường a sao, tuy không phải cùng một a sao sinh ra, nhưng cũng là có thân thích nên Ngũ Trụ mới gọi Đường Phong là biểu ca.

“Thế nào?”

Đường Phong không thấy Ngũ Trụ nói gì, ngẩng đầu nhìn gã hán tử đang ngớ ra nhìn mình.

“Có có… Đệ… đệ phải về ngẫm lại cái đã…”

Ngũ Trụ cứng ngắc đứng thẳng người, hoang mang ra về, lúc đi qua cổng còn vấp té.

Đường Phong day day trán, đúng là không ai khiến hắn bớt lo. Hôm qua mơ ác mộng đến mất ngủ khiến hắn bây giờ mệt mỏi vô cùng. Vì giảm bớt uể oải, Đường Phong đành vào nhà ngủ bù.

Đường a sao lúc về mang theo rất nhiều đồ, cầm không hết phải thuê xe chở về. Động tĩnh quá lớn khiến thôn dân cả thôn cơ hồ đều biết cả.

“Sáng mai là đại hôn của Đường Phong, các hương thân đừng quên đến uống chén rượu mừng!”

Đường a sao nhiệt tình mời mọc các thôn dân đang nói chuyện cùng mình.

“Chúc mừng, chúc mừng!”

“Ngày mai bọn tôi nhất định sẽ đến!”

“...”

Đường a sao đóng cổng, thu dọn đồ đạc xong là cả người mệt rã rời.

Lúc Đường phụ về, Đường a sao đang làm hỉ phục cho Đường Phong. Đường thêu của ông rất đẹp, nhãn lực tốt, Đường phụ đứng xem chỉ thấy hoa hết mắt.

“Đồ cho ngày mai mua đủ chưa?”

“Cái này còn cần ông nhắc à, tôi sợ thiếu còn mua thêm, ông xem đi, cần thêm gì thì nói để tôi bổ sung luôn.”

Đường a sao phất tay, tiếp tục vùi đầu vào thêu.

Ngày kết hôn định quá vội, ông còn suýt quên chuẩn bị hỉ phục cho con. Cũng may ông tay chân nhanh nhẹn, nhất định có thể hoàn thành trong tối nay.

Cùng lúc cần hỉ phục còn có Lâm Vũ.

Lúc thấy y cõng đậu phộng về, Lâm a sao đã vội đến sắp khóc đến nơi.

“Cái đứa này làm a sao vội chết! Sáng mai phải lập gia đình rồi, phải chuyên tâm làm hỉ phục đi chứ, xuống ruộng làm gì! Nhanh! Vào thêu hỉ phục nhanh lên! A sao mua vải cho con rồi!”

Nhà nông luôn tự mình cắt vải làm quần áo, dù là đồ mặc hằng ngày hay hỉ phục đám cưới.

Lâm Vũ đã quên mất chuyện này. Đêm qua y không ngủ được, trong đầu toàn hình bóng của Đường Phong, làm gì dư chỗ cho suy nghĩ nào nữa. Nhớ đến sáng mai là ngày đại hỉ, Lâm Vũ vội thả sọt xuống, rửa tay chân sạch sẽ, lau mặt rồi cầm cuộn vải đỏ a sao mua vào phòng bắt tay làm việc.

Lâm Vũ vừa không ngơi tay làm hỉ phục, vừa nhớ lại lần đầu gặp gỡ Đường Phong.

Gia đình họ là hộ ngoại lai, chuyện trong thôn phải tiếp xúc nhiều mới từ từ tìm hiểu được.

Chuyện của Đường Phong là Lâm Vũ nghe Lâm phụ kể lại. Hôm đó Lâm phụ cùng các hộ săn bắn khác lên núi, lúc về mới kể con trai Đường Phong của trưởng thôn là một tên ma bệnh, đáng tiếc người tốt như trưởng thôn lại có đứa con như vậy…

Lâm Vũ từ từ nghe được nhiều chuyện về Đường Phong từ miệng các thôn dân. Chẳng hạn hắn từ nhỏ không thể thường ra ngoài chơi cùng người khác, không thể chạy quá nhanh, thỉnh thoảng lại bệnh nặng, hầu như không thể ra khỏi nhà…

Từ những lời khen chê có đủ, Lâm Vũ với Đường Phong từ thông cảm, đến tội nghiệp rồi lại thương xót.

Đường Phong đâu thể lựa chọn mình sinh ra thế nào. Hắn hẳn cũng muốn có một cơ thể khỏe mạnh, có cuộc sống bình thường như mọi người, giống mình ấy.

Lâm Vũ nhớ mình vẫn bị bạn cùng tuổi trêu chọc vì vóc người và dung mạo thô kệch xấu xí. Y có thể hiểu được cảm giác của Đường Phong, vì vậy mà sinh ra mấy phần đồng bệnh tương liên với hắn.

Hai tháng trước, Lâm Vũ đến tặng đồ cho nhà trưởng thôn, hắn vừa bước qua cổng thì nghe thấy tiếng ho khan. Lâm Vũ dừng chân, đứng từ ngoài cổng ngóng mắt trông vào.

Một người gầy gò đang bụm miệng mà ho, cơ thể vì trận ho kịch liệt mà run rẩy.

Phu lang của trưởng thôn nghe tiếng ho vội chạy ra đỡ hắn, hắn dù đang ho đến không thở được, vẫn nhẹ giọng an ủi a sao.

“Con không sao.”

Giọng nói yếu ớt khiến Lâm Vũ đứng bên ngoài ngẩn người.

Đến lúc hoàn hồn, đối mặt hắn là gương mặt trắng xám mà tuấn tú, nhất là cặp mắt kia dường như có thể thấy mình trốn sau cổng nhà.

Lâm Vũ ấn lại trái tim đang đập lệch nhịp, đồ chưa kịp tặng đã chạy biến về nhà. Đúng lúc gặp đại ca đang trở về, liên nhét đồ vào tay gã để gã mang đến cho trưởng thôn.

Kể từ hôm đó, bóng hình người thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của y, nằm lại trong lòng y.

Bạn đang đọc Phu phu đồng tâm, tan vàng nát đá (Bản Dịch) của Tả Mộc Trà Trà Quân

Truyện Phu phu đồng tâm, tan vàng nát đá (Bản Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BaiYue
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.