Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dê vào miệng cọp (1)

Phiên bản Dịch · 1096 chữ

Mộ Dung Dục khẽ cười một tiếng, cúi người cúi đầu dán sát vào Mặc Lan chủ động đưa tới môi đỏ.

Mặc Lan đang chờ Mộ Dung Dục ghê tởm đến độ đem nàng quẳng sang một bên. Đột nhiên, người đối diện hơi thở càng thêm nóng rực ướt át, trên môi truyền đến một trận xúc cảm lạnh lẽo mềm mại.

Mặc Lan đầu oanh một cái như muốn nổ tung, máu toàn thân đều chạy tới trên mặt.

Ta nhổ vào, cái này thật là đem chuyện nháo lớn a! Không có đem Mộ Dung Dục ghê tởm chết, đảo lại đem nụ hôn đầu tiên của mình ném đi, Mặc Lan nhanh chóng dùng sức giãy giụa thoát ra, thối lui vài bước, lung tung xoa môi.

Cái tên Mộ Dung Dục này, liền chính mình khó coi như vậy mặt đều có thể hạ được miệng, thẩm mĩ quan khác hẳn với thường nhân, quả thực là một đóa kỳ ba nha.

Cảm nhận được giữa môi xúc cảm ấm áp điềm mỹ, Mộ Dung Dục thân thể cứng đờ, đại não trống rỗng, một cái sơ hở thế nhưng làm Mặc Lan thoát ly khỏi trói buộc. Cuộc đời lần đầu tiên nếm đến ngon ngọt hắn rõ ràng có chút bất mãn, duỗi tay chộp qua Mặc Lan, cúi đầu cúi người liền muốn tiếp tục.

“Ngươi, dừng tay! Ta đều hôn ngươi báo đáp rồi, ngươi còn muốn như thế nào nữa!”

Mặc Lan gắt gao che lại môi đỏ, hung hăng trừng nhìn nam nhân mắt trước, trong lòng thầm mắng Mộ Dung Dục vô sỉ. Vừa mới nãy là nàng tính toán sai lầm rồi, nàng Mặc Lan dám làm dám chịu tự nhận xui xẻo, cái này tên lưu manh kia giống như nghiện vậy thế mà lại còn muốn tiếp tục

.

Mộ Dung Dục bị gợi lên hứng thú. Cảm giác thật mềm mại, câu lên môi mỏng, tà ác cười: “Nha đầu, ân cứu mạng, thân một chút như thế nào đủ, như thế nào cũng phải đến thân mấy chục cái nữa chứ.”

Nói, duỗi tay liền đi tới muốn tóm lấy tiểu nha đầu vừa nhảy ra xa hắn mấy bước.

Đê tiện, vô sỉ hạ lưu, đồ lưu manh, thế nhưng còn vọng tưởng thân mười mấy cái, đúng là quá không biết xấu hổ!

Trong lòng đem Mộ Dung Dục mắng đến máu chó phun đầy đầu, Mặc Lan ở một bên nhanh chóng che môi đỏ, một bên thối lui về phía sau.

Chỉ là, nàng đã quên hai người lúc này đứng ở trên cây, không gian vốn là nhỏ đến đáng thương. Vừa mới tránh thoát Mộ Dung Dục ôm ấp, đã lui lại mấy bước. Hiện giờ nàng bối gắt gao dán ở trên thân cây, đã không còn đường thối lui.

Mộ Dung Dục đôi tay bắt được cánh tay Mặc Lan, nhẹ nhàng vùng một cái, Mặc Lan lại lần nữa về tới trong lòng ngực hắn.

“Thật là không ngoan.”

Mộ Dung Dục thở dài một tiếng, bao hàm vô tận sủng nịch, cúi đầu làm bộ liền phải hôn lấy hai cánh môi đỏ tươi mê người kia.

“Đình!”

Bên hông bị giam cầm gắt gao, nàng liền cơ hội tránh thoát đều không có. Mắt thấy tuấn nhan của gã nam nhân thối này càng ngày càng phóng lớn, dưới tình thế cấp bách, đôi tay Mặc Lan nhanh chóng dùng sức gắt gao che kín môi Mộ Dung Dục.

“Cái gì ân cứu mạng, ta đã sớm hoài nghi trên cây có người, tiểu nha hoàn mật báo kia cũng là ta cố tình thả nàng ta để thử ngươi. Liền tính ngươi không ra tay, ta cũng có thể khiến sau 50 bước nữa thì nàng ta cũng té xỉu, cho nên, ta với ngươi căn bản không tồn tại cái gì mà ân tình cứu mạng!”

Lười cùng hắn chơi lá mặt lá trái, Mặc Lan liền Vương gia đều không muốn xưng hô.

Dễ như trở bàn tay kéo xuống hai cái móng vuốt đang huy động kia của Mặc Lan, Mộ Dung Dục trong mắt ý cười không giảm: “Đúng không, nha đầu, ngươi nói kia nha hoàn 50 bước lúc sau sẽ tự mình té xỉu, ngươi có chứng cứ sao?”

Mặc Lan ánh mắt tối sầm lại, nha hoàn kia đã bị Mộ Dung Dục đánh ngất, nàng đương nhiên không có chứng cứ.

Nhưng là sao…… Mặc Lan trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt: “Nha hoàn kia là ngươi đánh ngất sao, ngươi lại lấy cái gì làm chứng cứ? Nói không chừng là nàng đi đường không xong, tự thân không cẩn thận té ngã đến hôn mê bất tỉnh.”

Cái nha đầu giảo hoạt này, còn giảo biện. Bất quá, hắn có rất nhiều biện pháp làm nàng ngoan ngoãn nghe lời.

“Chứng cứ là không có, bất quá sao……”

Mộ Dung Dục kéo dài ngữ điệu, ngữ khí mang theo chút uy hiếp: “Nha đầu, ngươi nếu nhận ra bổn vương, nói vậy cũng biết bổn vương là viện trưởng thanh vân học viện. Ngươi nói, nếu bây giờ bổn vương liền phát tin cho Mặc Liên, nói cho nàng, muội muội nàng bị ngươi đánh đến thành nửa thân tàn phế, đang hôn mê nửa sống nửa chết, ngươi nói sẽ thế nào?”

“Ngươi!”

Sẽ thế nào, tự nhiên là nàng ta nghe được tin sẽ chạy về Mặc gia chắc chắn Mặc Liên sẽ lột da rút gân nàng mất.

Mặc Lan sở dĩ dám động Mặc Y, chính là biết quy củ của Thanh Vân học viện, bất luận là xảy ra chuyện gì đi nữa thì trong thời gian nhập học học viên tuyệt đối không được rời khỏi học viện. Người không chịu tuân thủ sẽ bị xóa tên khỏi học viện, bất luận thân phận ra sao.

Nếu như bị Thanh Vân học viện xoá tên, tiền đồ trực tiếp bị phá huỷ hơn phân nửa, kia sẽ là sỉ nhục lớn lao nhường nào. Mặc Liên liền tính biết việc này, cũng không thể ngay lập tức trở về Mặc gia.

Nhưng nếu có viện trưởng Mộ Dung Dục tự mình phê chuẩn, Mặc Liên ngày mai là có thể xuất hiện ở nàng trước mặt, muốn mệnh nàng a.

Mặc Lan oán hận trừng mắt Mộ Dung Dục, người này quả thực vô sỉ tới cực điểm rồi!

Bạn đang đọc Phúc hắc cuồng phi: Phế vật nghịch thiên nhị tiểu thư(Bản dịch) của Mặc Thiên Lan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi han_giao
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.