Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

THẾ GIỚI THỨ NHẤT VÀ BẠN TRAI CŨ BỊ ĐÁ (10)

Phiên bản Dịch · 1939 chữ

Diệp Minh nằm viện mấy ngày, lúc xuất viện, vệ sĩ của Tần Dịch vẫn luôn đi theo anh, không cho anh bất cứ cơ hội bỏ chạy nào.

【Diệp Minh: Tần Dịch nhà em làm thừa quá, em thương ảnh như vậy, sao nỡ rời xa ảnh mà bỏ chạy chứ?】

【888: Cậu đặt tay lên ngực tự vấn lương tâm mình xem, cậu thương hắn thật chứ không phải muốn vào nhà sang hả?】

【Diệp Minh: Chuyện em thương ảnh không mâu thuẫn gì với việc vào nhà sang hết ^_^】

888: Trình độ không biết xấu hổ của con người lại có thể tới mức này.

Một giờ sau, Diệp Minh đứng trước biệt thự của Tần Dịch, vẻ mặt “Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng”, đi vào dưới ánh mắt lạnh tanh của hai người vệ sĩ.

Diệp Minh giữ vẻ hờ hững, không nhìn ngang liếc dọc, đi tới phòng mình dưới sự chỉ dẫn của giúp việc, nhưng thực ra nội tâm anh đang dậy sóng như này cơ.

【Diệp Minh: Oaaaa, ảnh giàu thiệt đó! Anh xem cái đèn kia, anh xem cái lọ hoa kia, anh xem bức tranh kia kìa!】

【888: ……….】

【Diệp Minh: Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi căn phòng lổn nhổn gián với chuột rồi. Cảm-động.jpg】

【Diệp Minh: Em đã bảo Tần Dịch yêu em rồi mà, anh xem ảnh đối tốt với em chưa kìa, xin hãy dùng cuộc sống tiền tài xa hoa chà đạp em nữa đi! Em chịu được mà!】

【888: Cậu im đi!】

【Diệp Minh: QAQ Anh ác thế!】

888: Aaaaa tui muốn đập chết kí chủ của mình quá đi à.

Tuy rằng Tần Dịch sắp xếp cho Diệp Minh một căn phòng khách bình thường nhất, nhưng dù có là phòng khách bình thường nhất, thì cũng chẳng kém gì phòng khách sạn xa hoa! Diệp Minh nằm trên chiếc giường êm ái, thoải mái đến mức rên lên hừ hừ.

Cuối cùng anh cũng được hưởng cuộc sống nhà giàu đúng như ý nguyện, ở đây có đầu bếp và giúp việc, anh chẳng cần làm gì cả, đã được ăn ngon ngủ say có đời sống tình dục phong phú lại còn có tiền, đúng là không gì hoàn hảo hơn!

Đêm nào Tần Dịch cũng sẽ về nhà, nhưng không phải đêm nào cũng lên giường cùng Diệp Minh, chỉ khi nào hắn rảnh mới gọi anh tới.

Diệp Minh chỉ cần giữ vẻ mặt hậm hực không vui là được rồi, nhưng anh càng tỏ vẻ chống đối, Tần Dịch càng thích ép buộc anh.

Cứ như vậy một thời gian, giá trị hắc hóa cũng giảm 5 điểm, giờ chỉ còn 65.

Lúc này bản tính ăn bơ làm biếng của người nào đó hoàn toàn lộ ra, ngay cả làm nhiệm vụ cũng chẳng thiết tha, cuối cùng 888 cũng không kiềm chế được nữa.

【888: Rốt cuộc cậu có kế hoạch gì không hả?】

【Diệp Minh: Có chứ~】

【888 cười nhạt: Tôi thấy cậu chẳng làm cái gì, ngày nào cũng thích chí nhỉ? Vui quên trời quên đất luôn rồi ý nhỉ?】

【Diệp Minh: Đâu có đâu, chẳng phải em đang lên dây cót tinh thần hay sao? Anh không để ý thấy dạo này Tần Dịch càng ngày càng dịu dàng với em à? Đợi giá trị hắc hóa lại giảm đi một chút, em sẽ tìm cơ hội nói cho ảnh biết em có nỗi khổ tâm riêng, dù sao thì bây giờ mà nói, chỉ tổ ảnh lại nghĩ em bịa lý do lý trấu để gạt ảnh ^_^】

【888: Chẳng lẽ nói muộn hơn một chút thì không phải là cậu bịa ra lý do để lừa hắn à?】

【Diệp Minh: …………..】

Diệp Minh đứng trước cửa sổ, đôi mắt nhìn xa xăm, gương mặt lộ vẻ đau buồn, “Vì sao anh cứ phải đối xử như vậy với em chứ, chúng ta bên nhau lâu như vậy, chẳng lẽ bây giờ không còn chút tình cảm nào sao? Chẳng lẽ không phải anh tìm tới em làm nhiệm vụ trước hay sao? Em làm nhiệm vụ anh không vui, mà em không làm anh cũng bực dọc, làm thế nào anh cũng cáu kỉnh, anh nói xem, rốt cuộc em phải làm gì anh mới vui?”

【888: …………】Sao nghe như chính mình mới là cái đứa cố tình gây sự ý nhỉ?

Diệp Minh khe khẽ thở dài, “Em biết anh không quen nhìn hành động của em, nghĩ em tự đi tìm đường chết nên mới thành ra nông nỗi này, nhưng em cũng đang cố gắng sửa sai mà, chẳng lẽ như vậy vẫn còn chưa đủ sao? Giữa kí chủ và hệ thống, đáng lẽ ra phải dạt dào tình yêu hơn một chút, tin tưởng nhau nhiều hơn một chút, hiểu nhau nhiều hơn một chút, như vậy thế giới mới tốt đẹp quan hệ mới hài hòa hơn, anh nói có phải không?”

Thế mà 888 lại cảm thấy mấy lời này rất có lý, suy nghĩ này thật đáng sợ, thế mà mình lại cảm thấy tên khốn này nói có lý…

Diệp Minh cảm thấy ổn rồi, liền dõng dạc tổng kết một câu, “Thế nên là, anh phải tin tưởng em! Nhất định em sẽ hoàn thành nhiệm vụ, cứu vớt điểm kinh nghiệm của em và đánh giá hệ thống của anh, để chúng ta cùng hướng về ngày mai chiến thắng!”

888 cảm thấy mình phải tỉnh táo một chút, hình như mình bị nhiễu sóng rồi.

Hôm nay Tần Dịch về hơi trễ, thân làm sếp tổng của một công ty lớn, thực ra công việc rất bận rộn, về nhà muộn là chuyện thường tình.

Thực ra trước khi Diệp Minh tới đây, hắn không thường xuyên về nhà, có đôi khi bận đến nửa đêm, những khi ấy hắn sẽ ở lại công ty. Ví dụ như hôm nay, đáng lẽ hắn không cần phải về, nhưng hắn vẫn quay trở về.

Tần Dịch đi lên tầng hai, dừng lại trước cửa phòng Diệp Minh, bàn tay chần chừ trên tay nắm, lúc này mới nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

Chàng trai lặng lẽ nằm trên giường, thở từng nhịp bình ổn, hiển nhiên đã say giấc.

Tần Dịch cúi đầu nhìn chàng trai nằm trên giường, có lẽ chàng trai quá mệt mỏi, nên dù là khi đang ngủ, ấn đường cũng xám xịt như không thể xóa đi dấu vết, mái tóc đen mềm rủ trước trán, làn da tái nhợt như mang bệnh.

Cánh tay anh đặt ngoài chăn, bởi vì cử động mà cổ áo ngủ hơi mở rộng ra, lộ ra xương quai xanh đầy những vết xanh tím.

Ánh mắt Tần Dịch chợt hiện lên vẻ hoảng hốt, hắn vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào bờ mi của Diệp Minh, trong mắt toát lên vẻ phức tạp.

Hắn chợt nhớ tới chuyện ba năm trước đây.

Khi đó hắn yêu người này tới vậy, vì muốn ở bên anh mà không ngại làm ầm ĩ với cha mẹ mình, cùng anh rời khỏi thành phố này.

Hắn biết hành động của mình thiếu lý trí, cũng phụ sự kỳ vọng của cha mẹ, nhưng giữa thực tế và tình cảm, cuối cùng hắn vẫn vì tình cảm mà buông bỏ mọi thứ. Cả cuộc đời của hắn, chỉ tùy hứng kích động một lần duy nhất, nhưng chỉ cần anh ở bên cạnh hắn, tất cả đều đáng giá.

Khoảng thời gian đầu của họ thực sự rất vất vả, không có gia đình chở che bao bọc mới biết bắt đầu lại từ hai bàn tay trắng gian nan vất vả tới nhường nào, nhưng bọn họ cũng đã cùng nhau trải qua những ngày tháng vất vả đó.

Cuối cùng sự nghiệp cũng có chút khởi sắc, hắn cứ nghĩ họ sẽ càng ngày càng đằm thắm mặn nồng hơn, hắn nghĩ hai người có thể tiếp tục bên nhau như vậy cả đời.. Nhưng ngay lúc hắn kỳ vọng vào tương lai nhất, thì lại chỉ thu về sự đả kích hủy hoại hết tất cả.

Ngày hôm đó, hắn chuẩn bị nhẫn, muốn mang tới một bất ngờ cho người mình yêu, nhưng hắn chờ mãi chờ mãi..

Lại không chờ được người này tới.

Người này cứ như vậy mà biến mất, mang theo toàn bộ tiền, chỉ để lại một phong thư..

Dù đã ba năm trôi qua, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, Tần Dịch lại nhớ tới từng câu từng chữ trong phong thư này, mỗi chữ trong đó lại như một cái đinh, đâm hắn máu chảy đầm đìa, cười nhạo lên toàn bộ sự nỗ lực của hắn, chế giễu thứ hắn tự cho là tình cảm.

Mới đầu hắn còn không muốn tin tưởng sự thật này, hắn bạt mạng tìm kiếm, nhưng không tìm được… Manh mối cuối cùng là Diệp Minh đã trốn ra nước ngoài, từ đó không thấy dấu vết nào nữa.

Giống như đã biến mất khỏi thế giới này.

Tần Dịch vẫn thấy không cam tâm, hắn chờ đợi lâu thật lâu, hắn giữ số di động này, sợ đến khi Diệp Minh hối hận lại không liên lạc được với mình, lại nghĩ không biết anh có nỗi khổ tâm gì hay không, hoặc chăng anh gặp nguy hiểm gì đó.. Hắn cứ lừa mình dối người mà chờ đợi.. cú điện thoại mà có lẽ cả đời này sẽ không vang lên.

Mãi đến khi hắn đã mất hết hy vọng, hắn không thể tự dối gạt bản thân được nữa.

Số tiền kia do chính Diệp Minh cuỗm đi, phong thư cũng là do chính tay anh để lại, không có chút dấu vết bị cưỡng ép, anh vô tình rời khỏi thành phố này, từ bỏ tất cả thuộc về họ, đồng thời.. không bao giờ quay trở về nữa.

Tần Dịch không thể không thừa nhận, tình yêu của hắn, sự tin tưởng của hắn, tất cả đều trở thành trò cười.

Mẹ hắn từng nói, người này chỉ vì tiền, vì thân phận của hắn thôi, lúc đó hắn còn không tin, lại không thể ngờ đó là một lời tiên đoán.

Cuối cùng Tần Dịch cũng quay trở về, xin lỗi vì sự sai lầm và bất hiếu của mình, cúi đầu trước hiện thực tàn nhẫn.

Hắn làm loạn lên vì một kẻ chẳng đáng, khiến cha mẹ thất vọng vì mình, khiến bạn bè mỗi người một ngả. Phải trả một cái giá lớn như vậy. Nhưng từ nay về sau, hắn sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm này nữa.

Hắn sẽ trở thành một người thừa kế hợp pháp, tìm lại tất cả những gì trước đây mình vứt bỏ, chôn vùi toàn bộ mộng ước ngây thơ của mình, không còn lãng phí tình cảm với những kẻ không xứng, khiến mình dần trở nên lạnh lùng.

Hắn dồn toàn bộ thời gian và tinh lực trên sự nghiệp, để mình không được rảnh rỗi, bất cứ chuyện gì cũng phải làm một cách tốt nhất.

Giờ đây hắn đã đủ mạnh mẽ, cho dù cảnh ngày xưa có lại xuất hiện, thì hắn cũng đã có thể bảo vệ người mình yêu, chẳng cần phải tha hương xa xứ, chẳng e ngại bất cứ lời bịa đặt nhảm nhí và thế đời.

Bạn đang đọc Sổ Tay Sinh Tồn Của Tiểu Thụ (Dịch: Bàn Tơ Động)) của Tức Mặc Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhbinh2012198
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.