Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

THẾ GIỚI THỨ NHẤT VÀ BẠN TRAI CŨ BỊ ĐÁ (12)

Phiên bản Dịch · 1717 chữ

Hà Thiệu Thần mới trở về từ nước ngoài không bao lâu, đám bạn bè ầm ĩ đòi đưa hắn đi đón gió tẩy trần, hắn không từ chối được nên đành phải đồng ý.

Sau khi đến mới phát hiện hóa ra Tần Dịch cũng ở đây, hơn nữa lại không chịu được bầu không khí tăm tối rối loạn, nên mới ra ngoài hít không khí, ai ngờ đến khi quay về lại có thể gặp được Phương Hiểu.

Phương Hiểu trở về từ khi nào vậy? Rồi lại gặp Tần Dịch lúc nào chứ? Trong lòng Hà Thiệu Thần có vô vàn câu hỏi, nhưng hắn biết giờ không phải lúc thích hợp, đành phải cười nói: “Tại sao em về mà không nói với anh một tiếng?”

Diệp Minh hoàn hồn lại, khi đó anh sợ mình rời khỏi thế giới này, cơ thể sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nên mới vội vã xuất ngoại trong vòng ba ngày, bèn tìm Hà Thiệu Thần vẫn luôn yêu thầm mình giúp đỡ, không ngờ rằng Tần Dịch cũng biết chuyện này, nếu đã vậy thì đành tương kế tựu kế.

Anh vẫn còn bị Tần Dịch ôm trong lòng, ngay cả giãy giụa cũng quên mất, trên gương mặt lộ vẻ bất an, anh dời tầm mắt nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”

Bàn tay to lớn của Tần Dịch giữ đầu Diệp Minh, vùi mặt anh vào ngực mình, ngẩng đầu cười như không cười với Hà Thiệu Thần, “Cậu còn quan tâm nó sao?”

Ánh mắt Hà Thiệu Thần khựng lại, ban nãy nhìn thấy Diệp Minh nên ngạc nhiên quá không suy nghĩ gì, giờ bình tĩnh lại mới ý thức được tình huống có vẻ bất thường, thái độ của Tần Dịch lại càng bất thường hơn, chỉ sợ còn hiểu lầm giữa mình và Diệp Minh có tư tình gì đó.. hoặc là vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện Diệp Minh rời đi năm ấy.

Lúc này mọi người vây xem cũng nhận ra có điểm bất thường, rốt cuộc cái người Phương Hiểu này có lai lịch gì chứ? Không những có thể khiến Tần Dịch động lòng, mà ngay cả Hà Thiệu Thần cũng quen anh ta.

Mọi người đều biết, Hà Thiệu Thần từng là anh em tốt của Tần Dịch, nhưng không biết ba năm trước vì lý do gì mà hai người không còn qua lại với nhau nữa, tuy không đến mức trở mặt thành thù, nhưng cũng như người dưng.

Lúc này nhìn bộ dạng đối đầu gay gắt của họ, trông như muốn tranh giành tình nhân, nhưng… chuyện này cũng thật khó tin nhỉ?

Máu hóng hớt của mọi người hừng hực bừng cháy trong lòng, ánh mắt cháy bỏng như muốn nhìn xuyên thủng Diệp Minh.

Diệp Minh thấy vậy thì lại càng xấu hổ và giận dữ hơn, cơ thể anh khẽ run lên, bờ môi tái nhợt, không dám ầm ĩ nữa, giờ mà tiếp tục chọc giận Tần Dịch, chỉ càng làm khó bản thân mình hơn thôi.

Hà Thiệu Thần chú ý tới vẻ mặt của Diệp Minh, trái tim đau đớn khôn nguôi, hận không thể đoạt người đi, nhưng cuối cùng vì lo cho Diệp Minh mà không dám làm bừa. Nếu làm ầm lên ảnh hưởng tới mình với Tần Dịch thì không sao, nhưng Diệp Minh cũng bị người ta cười nhạo thì không được, thế là hắn đành phải kiềm chế, làm như không có chuyện gì mà ngồi xuống bên cạnh, đoạn nói, “Là người quen với nhau cả, thuận miệng hỏi một câu thôi mà.”

Tần Dịch nhướn chân mày, không nói gì, “Thế à?”

Hà Thiệu Thần cười nhạt, “Nếu cậu không tin, thì việc gì phải hỏi câu này nữa.”

Đột nhiên ánh mắt Tần Dịch trở nên lạnh tanh, như lưỡi dao sắc lẻm mà dừng trên người Hà Thiệu Thần, qua hồi lâu, hắn nở nụ cười âm trầm, “Không, tôi tin cậu. Thứ đồ chơi này hẳn cũng chướng mắt cậu mới đúng.”

Mặt Hà Thiệu Thần hơi biến sắc, xem thái độ của Tần Dịch, hiển nhiên rất hận với sự ra đi của Diệp Minh. Ánh mắt hắn như có điều suy tư, tuy rằng cảm thấy đau lòng thay cho Diệp Minh, nhưng.. nếu Tần Dịch cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải cuối cùng mình cũng có cơ hội rồi hay sao?

Năm đó Diệp Minh từ chối mình là bởi vì Tần Dịch, nhưng nếu Tần Dịch không yêu cậu ấy nữa thì sao?

Nghĩ tới đây Hà Thiệu Thần không hỏi thêm điều gì, dường như không muốn nhiều lời với Tần Dịch nữa, thái độ như mọi chuyện đều không liên quan tới mình. Nếu đã biết rõ thái độ của Tần Dịch, thì cứ bình tĩnh một thời gian, đợi có cơ hội thích hợp rồi nói chuyện với Diệp Minh cũng được, giờ làm ầm chỉ càng khiến mọi người thêm khó coi.

Hà Thiệu Thần không muốn tranh chấp với Tần Dịch, hiển nhiên Tần Dịch cũng không ầm ĩ không tha, hắn cười lạnh một tiếng rồi không nhìn Hà Thiệu Thần nữa.

Dân tình hóng hớt tỏ ý, tui đã cởi quần rồi mà mấy người cho tui coi cái này à?! Đám đông thở dài rồi bỏ đi, phần lớn mọi người đều không quan tâm tới Diệp Minh

Nhưng vẫn có mấy công tử giàu lòng hiếu kỳ mà đi tới bên cạnh Tần Dịch.

Trương thiếu gia nhìn Diệp Minh, cười cười hỏi Tần Dịch: “Anh Dịch, đây là bạn trai anh à?”

Tần Dịch liếc mắt nhìn cậu ta, khóe môi cong lên nở nụ cười khinh thường: “Sao cậu ta có thể là bạn trai anh được, có thể dẫn bạn trai tới nơi này sao?”

Trương thiếu gia gật đầu điên cuồng, cậu ta cũng nghĩ như vậy! Nhưng hôm nay Tần Dịch tới đây có vẻ rõ là bất thường, hơn nữa Hà Thiệu Thần cũng quen Diệp Minh nữa, cho nên vẫn cẩn thận hỏi thêm một câu.

Hoàng thiếu gia nghe vậy thì ló đầu, trong lòng cậu ta đang ôm một mỹ thiếu niên, tuy rằng trông cũng rất đẹp trai, nhưng từ khi Diệp Minh xuất hiện lại cứ thấy thiêu thiếu ở đâu đó, cậu ta đã thấy hứng thú với anh từ lâu. Giờ nghe Tần Dịch nói vậy, không kiềm chế được mà động lòng: “Anh Dịch à, dù sao cũng chỉ là thứ đồ chơi, không bằng chúng ta đổi với nhau đi?”

Diệp Minh nghe vậy thì tức đến mức đỏ bừng mặt! Anh nhìn cậu ta đăm đăm, đôi mắt như tóe ra lửa.

Hoàng thiếu gia thấy vậy thì ồ lên, cường điệu nói: “Trông có vẻ nóng tính nhỉ, không giống bán thân ra, chẳng lẽ anh Dịch dùng thủ đoạn để giành về?”

Tần Dịch cúi đầu nhìn Diệp Minh, rồi cười như không cười nói với Hoàng thiếu gia: “Cậu kém quá, đây chỉ là giả vờ thôi, thứ đồ chơi trả tiền, việc gì phải giở thủ đoạn chứ.”

Hoàng thiếu gia nhìn mà trái tim ngứa ngáy, vội vã đẩy cậu trai trong lòng mình ra, nói với Tần Dịch: “Anh Dịch à, chúng ta đổi với nhau đi.”

Tần Dịch trầm ngâm trong thoáng chốc, dường như đang suy nghĩ việc này, hắn ngừng một chút rồi nói: “Cậu hỏi cậu ta đi, nếu cậu ta đồng ý, tôi thấy không thành vấn đề gì.”

Diệp Minh nghe câu này, trong mắt không khỏi dâng lên nỗi bi thương, anh kinh hãi, đau đớn, hai tay nắm chặt thành quyền, dường như không thể tin được Tần Dịch thế mà lại đồng ý giao mình cho kẻ khác chơi.

Tần Dịch nhìn ánh mắt suy sụp của Diệp Minh, giọng càng thêm ác ý, ghé vào tai anh khẽ cười, “Sao? Sợ cậu ta không trả nổi tiền à?”

Hoàng thiếu gia vỗ ngực nói với Diệp Minh: “Cậu đang khinh thường Hoàng thiếu gia tôi đây à? Tôi vẫn luôn rất hào phóng với tình nhân của mình, cậu muốn bao nhiêu cứ nói thẳng, tôi đảm bảo sẽ không nhiều lời!”

Diệp Minh không buồn nhìn vẻ mặt của Hoàng thiếu gia, ánh mắt dừng trên người Tần Dịch, trong đôi mắt có vẻ bi thương không kiềm nén nổi, đột nhiên anh đẩy mạnh Tần Dịch ra, đứng bật dậy!

Lần này Tần Dịch không cản lại, hắn có vẻ hứng thú nhìn bộ dạng vô cùng bi phẫn của Diệp Minh, chân mày nhướn lên, “Không muốn à?”

Diệp Minh bình tĩnh nhìn Tần Dịch, người trước mặt anh.. sao lại xa lạ tới như vậy chứ, mỗi khi anh nghĩ sự tuyệt tình lạnh lùng của hắn đã tới cùng, hắn lại nảy sinh một giới hạn mới, để anh thấy hắn có thể tuyệt tình tới mức nào..

Là lỗi của anh, anh không nên ôm mộng tưởng xa vời, nên lúc này đây mới phải nếm trái đắng.

Diệp Minh cười khổ, bỏ đi chẳng ngoảnh lại nhìn.

Hoàng thiếu gia không ngờ Diệp Minh nói đi là đi, thấy Diệp Minh ra tới cửa, vội đứng dậy đuổi theo, đột nhiên lúc này Tần Dịch cất tiếng: “Ngồi xuống.”

Hoàng thiếu gia sửng sốt, nhìn Tần Dịch đầy khó hiểu.

Tần Dịch hơi cụp mi mắt, thản nhiên nói: “Nếu cậu ta đã không muốn, vậy thôi đi.”

Hoàng thiếu gia thấy Tần Dịch nói như vậy, cũng biết hôm nay không chơi được rồi, nhưng cậu ta vẫn chưa từ bỏ ý định, không biết sống chết mà nói: “Thế sau này anh Dịch chơi chán rồi.. thì đưa cho em chơi nhé? Em thích cậu ta thật đấy.”

Tần Dịch nở nụ cười, đôi mắt rét lạnh, “Được thôi.”

Diệp Minh chạy ra khỏi phòng, nhưng không có người dẫn, anh không thể một mình rời khỏi đây, đành phải tự giam mình trong buồng vệ sinh, có lẽ Tần Dịch cũng biết anh không chạy được, nên ban nãy mới buông tay.

Bạn đang đọc Sổ Tay Sinh Tồn Của Tiểu Thụ (Dịch: Bàn Tơ Động)) của Tức Mặc Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhbinh2012198
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.