Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong hoa tuyết nguyệt

Phiên bản Dịch · 1523 chữ

Giờ phút này canh giờ đã muộn, nếu là trước đây, Nhiễm Cơ đã đang xử lý việc triều chính, hắn lại nhìn thoáng qua Vệ Thanh Liên, lúc này mới theo Nhiễm Chiếu rời khỏi Thanh Trì uyển, thị vệ tại Thanh Trì uyển cũng rời đi theo.

Vệ Thiên chờ ở cửa đã lâu, khi Nhiễm Chiếu tới Vệ phủ thì Vệ Thiên liền biết hắn muốn đích thân tiếp Nhiễm Cơ hồi cung. Vệ Thiên đứng ở cửa, thấy Nhiễm Cơ cùng Nhiễm Chiếu, lập tức lộ ra vẻ mặt áy náy, đi về phía hai người liên tục xin lỗi, Nhạn Thành là nơi hắn quản lý, xảy ra chuyện như vậy hắn khó thoát trách nhiệm.

Nhiễm Cơ làm việc dưới quyền Thánh Thượng, phàm là thành thị nào ở Nam Lương Quốc xuất hiện cường đạo thích khách, hắn sẽ nhanh chóng ra lệnh, đem đại thần quản hạt chỗ ấy chịu tội. Bởi vậy Nam Lương Quốc mấy năm nay ngày ngày ca múa thái bình thịnh thế. Nhưng hôm nay ở Nhạn Thành dưới chân thiên tử lại làm chính mắt hắn thấy một án hành hung, còn suýt nữa muốn mệnh của hắn. Ở trước mặt Vệ Thanh Liên hắn chỉ là một nam tử được nàng cứu, mà ở trước mặt Vệ Thiên, hắn là người thay thế phụ hoàng xử lý triều chính. Đối mặt với Vệ Thiên, hắn sắc mặt như sắt đá, cứ theo lệ xảy ra chuyện mà quyết định khi xưa của hắn, Vệ Thiên xác thật khó thoát trách phạt.

Vệ Thiên cong eo chắp tay thi lễ xin lỗi, Nhiễm Cơ lại coi như không thấy. Lại liếc mắt thấy Vệ Thanh Liên đầy nước mắt, dường như không muốn thấy Vệ Thiên bị khó xử. Nhiễm Cơ than khẽ, tiến lên nắm lấy tay Vệ Thiên nói: “ việc ở Nhạn Thành ngươi thật sự có tội, nhưng trưởng nữ của ngươi vừa rồi lại cơ duyên xảo hợp cứu ta một mạng. Lần này ta sẽ không truy cứu trách nhiệm của ngươi, nhưng ngày sau Nhạn Thành phát sinh chuyện tương tự… Vệ đại nhân, cũng đừng trách ta vô tình.”

Vệ Thiên dường như ngoài dự kiện với quyết định của Nhiễm Cơ, lập tức giơ tay lên trời thề, cố gắng làm cho Nhạn Thành không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa. Nhiễm Cơ chỉ hơi hơi gật đầu, cùng Nhiễm Chiếu ra Vệ phủ.

Vệ Thanh Liên đứng chung cùng Vệ Thiên, con ngươi toát ra một tia lưu luyến, Nhiễm Chiếu cảm nhận được ánh mắt của Vệ Thanh Liên, quay đầu lại nhìn nàng, lại thấy nàng vẫn luôn nhìn về phía lão đại Nhiễm Cơ. Hắn chạm chạm cánh tay Nhiễm Cơ, khiến hắn cũng quay đầu lại nhìn, đối mặt với ánh mắt lưu luyến của Vệ Thanh Liên, hắn phất phất tay với nàng, liền ngồi vào bên trong xe ngựa. Xa phu chờ Nhiễm Chiếu đi vào mới giơ roi thúc ngựa, ngựa nhấc vó lộc cộc chạy theo hướng hoàng cung. Tùy tùng Thái Tử cũng chạy chậm đi theo.

Chờ đoàn người Nhiễm Chiếu hoàn toàn rời khỏi tầm mắt Vệ Thiên, Vệ Thiên không còn thái độ cung kính và trịnh trọng như vậy nữa, nhìn về phía Vệ Thanh Liên nói: “Ngươi trở về phòng với ta.”

Vệ Thanh Liên luôn kính sợ Vệ Thiên, hơn nữa hôm qua Vệ Thiên trừng phạt Bích Khê làm nàng thấp thỏm bất an. Cho nên sau khi theo hắn trở về phòng, nàng đứng ở một bên đã nũng nịu mở miệng hô: “Cha.”

Vệ Thiên không muốn nhìn bộ dáng này của Vệ Thanh Liên, hừ lạnh một tiếng, bưng trà uống, nhìn thoáng qua thị nữ trong phòng, để toàn bộ bọn họ đều ra cửa, các thị nữ này đều là Vệ Thiên một tay bồi dưỡng lên người, trong lòng đều hiểu giờ phút này Vệ Thiên muốn đơn độc trò chuyện cùng Vệ Thanh Liên, sau khi thị nữ cuối cùng đi ram cửa nhẹ nhàng bị khép lại.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại Vệ Thanh Liên cùng Vệ Thiên, nàng biết chỉ có lúc chính mình làm không tốt thì mới có thể bị Vệ Thiên lưu lại, chính là nàng tự nhận hai ngày này nàng làm rất tốt, ít nhất làm Thái Tử Nhiễm Cơ đã có lòng với nàng, nàng muốn bắt được trái tim Nhiễm Cơ, tất nhiên là dễ dàng hơn so với việc Vệ Thanh Liên nắm được trái tim Nhiễm Chiếu, nghĩ đến đây nàng không khỏi buột miệng hỏi: “Cha, chẳng lẽ con làm không tốt sao?”

Vệ Thiên xoay người đối mặt Vệ Thanh Liên, tức giận nói: “Ngươi chỉ vì cái trước mắt, sợ là sắp hỏng đại sự. Sớm biết như thế, chi bằng ta kêu Vệ Tây Hà tới có phải tốt hơn ngươi hay không.”

Vệ Thanh Liên nghe không rõ Vệ Thiên ý tứ, cho rằng ông trách cứ chính mình hiện tại không làm Nhiễm Cơ quan tâm mình, cho nên mở miệng nói: “Cha chưa bao giờ cho con tiếp xúc qua Nhiễm Cơ, làm sao con làm Nhiễm Cơ coi trọng trong nháy mắt được. Hiện giờ có thể làm hắn nhìn con bằng con mắt khác cũng không dễ……”

“Chính là ngươi quá chỉ vì cái trước mắt, mới có thể làm hỏng kế hoạch của ta.” Không đợi Vệ Thanh Liên nói xong, Vệ Thiên cắt lời: “Tâm tư Nhiễm Cơ tinh tế hơn Nhiễm Chiếu, chính vì thế trước đây ta mới không cho ngươi tiếp xúc qua với hắn, đêm qua ngươi không nên báo cho hắn ngươi là con của ta, hắn đã nhận rõ dung mạo của ngươi, ngươi lại cứu mạng hắn, hắn trở về cung nếu nhớ mãi không quên ngươi tất sẽ tìm họa sư vẽ lại dung mạo rồi cho thân tín đi tìm ngươi.”

“Nếu hắn quên mất con thì sao?” Vệ Thanh Liên

Lẩm bẩm hỏi, nàng cho rằng chính mình hành động sáng suốt, nhưng ở Vệ Thiên xem ra lại không hẳn vậy.

“Nếu hắn quên ngươi, mấy ngày sau ngươi vào cung tuyển tú, tất có thể gặp lại hắn. Ngươi vốn lớn lên đẹp, lại là ân nhân của hắn, hắn đối đãi ngươi tất nhiên khác những nữ tử khác.” Vệ Thiên nhìn vẻ mặt mờ mịt của Vệ Thanh Liên, không khỏi tức giận: “Ta dọn đường cho ngươi như vậy, ngươi lại làm ta thất vọng.”

Vệ Thanh Liên bị Vệ Thiên nói như thế, trong lòng khó tránh khỏi không vui, nhưng lại không dám biểu hiện trên mặt, chỉ cúi đầu không lên tiếng, Vệ Thiên liếc nàng một cái, biết suy nghĩ trong lòng nàng, lại mở miệng nói: “Cũng may ngươi bị thương vì hắn, coi như bù lại khuyết điểm. Thương thế như thế nào, để vi phụ nhìn xem.”

Được Vệ Thiên quan tâm thương thế, trong lòng nàng dễ chịu hơn một chút, biết hắn không thích người được nuông chiều từ bé, chỉ mở miệng nói không có việc gì. Vệ Thiên biết Vệ Thanh Ca có chút bản lĩnh, đêm qua nghe Vệ Mang nói Vệ Thanh Ca đả thương nàng, Vệ Thanh Liên từ nhỏ lớn lên ở Vệ phủ, hắn luôn dành những thứ tốt cho nàng, tất nhiên không chịu được khổ sở, hiện giờ nàng nói không đau, nhưng thật ra là lấy lòng hắn. Vệ Thiên mở miệng nói: “Đã không đau liền trở về luyện thêm võ nghệ, về sau sẽ không có hại.”

Vệ Thanh Liên nhìn về phía Vệ Thiên, trong lòng chỉ cảm thấy ủy khuất nói: “Cha, Vệ Thanh Ca từ nhỏ liền tập võ ở trên núi, nhưng con ngoài luyện võ, còn học cầm kỳ thư họa, tất nhiên là không bằng muội ấy, con biết người thiên vị Vệ Thanh Ca, con làm gì ở trong mắt người đều không bằng muội ấy.”

Vệ Thiên hơi hơi nhíu nhíu mày, có chút không vui nói: “Nếu ngươi không phải thân nữ nhi của ta, ta như thế nào tốn công vất vả bồi dưỡng ngươi, tuy ngươi không luyện võ ở trên núi, nhưng ta cũng tìm danh sư tới tự mình dạy ngươi. Ta không cần ngươi làm một sát thủ, ngươi không cần có võ nghệ cao như vậy.”

“Nhưng hôm qua con bị Vệ Thanh Ca đả thương, nếu con mạnh hơn muội ấy, sao có thể mất mặt xấu hổ như vậy.” Vệ Thanh Liên bị chạm phải nỗi đau, con ngươi nước mắt rào rạt mà rơi, nhìn qua đáng thương không thôi.

Vệ Thiên lại làm như không thấy nàng khóc thút thít, híp con ngươi nhìn về phía Vệ Thanh Liên nói: “Sao Vệ Thanh Ca lại đả thương ngươi, nếu không phải ngươi muốn lấy tánh mạng nó, nó sẽ đả thương ngươi chắc?”

Bạn đang đọc Phượng Hoàng Vu Phi (Mộc Tử Linh) của Mộc Tử Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienthanh188
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.