Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ấm Lòng

Phiên bản Dịch · 1512 chữ

Thượng Tuyết vâng một tiếng, đang chuẩn bị xoay người sang chỗ khác pha trà, lại thấy Bích Khê bưng trà từ ngoài cửa đi vào. Thượng Tuyết có chút không vui vì Bích Khê muốn đổ tội cho cô về vụ giết hại Vệ Thanh Ca mấy ngày trước, chỉ nhìn thoáng qua Bích Khê liền đi ra ngoài.

Vệ Thanh Ca thấy Thượng Tuyết muốn ra cửa, bỗng nhiên mở miệng nói: “Ta thân mình thật là mỏi, ngươi tới xoa bóp cho ta đi.”

Vệ Thanh Ca nói Thượng Tuyết chỉ có nghe theo, đành phải đi đến bên cạnh Vệ Thanh Ca thay Vệ Thanh Ca bóp vai. Vệ Thanh Ca chớp chớp mắt với Nhiễm Chiếu, hơi có chút nghịch ngợm nói: “Ta còn chưa hưởng trà do Bích Khê phao đâu, ngài cũng nếm thử nhé.”

Vệ Thanh Ca lấy một tách trà Bích Khê phao đưa cho Nhiễm Chiếu, Nhiễm Chiếu tiếp nhận trà đặt ở chóp mũi ngửi ngửi một chút, trà ngon, hương khí hợp lòng người. Hắn đang muốn uống, Vệ Thanh Ca lại bỗng nhiên duỗi tay ngăn trở hắn. Nhiễm Chiếu có chút khó hiểu, muốn mình uống trà là nàng, không cho hắn uống cũng là nàng.

Vệ Thanh Ca ghé sát vào tai Nhiễm Chiếu nói: “Ta mới trở về không lâu, trà này là người sống phao, chung quy phải đề phòng một ít mới được. Chậm chút, chờ ta nếm thử trước xem có độc hay không, nếu có người hạ độc, cũng là ta chết trước a.” Con ngươi Vệ Thanh Ca tràn ngập nghiêm túc, cái này làm Nhiễm Chiếu cảm thấy có chút buồn cười, nếu có người muốn hạ độc, thấy hắn tới cũng sớm nên thu liễm. Ai lớn mật dám độc hại hoàng tử chứ, nhưng thấy bộ dáng nàng thập phần quan tâm chính mình nên cũng không vạch trần nàng, chỉ cười uống cạn chén trà.

“Ngài không sợ sao, vạn nhất trong trà có độc……” Vệ Thanh Ca cực kỳ nhỏ giọng nói.

Biểu tình Vệ Thanh Ca cẩn thận như vậy làm Nhiễm Chiếu nổi lên lòng nghi ngờ, hắn dò hỏi: “Ngươi phát hiện cái gì?”

Nhiễm Chiếu hỏi xong, Vệ Thanh Ca lại ôn nhu cười, chỉ nói là nên đề phòng lòng người, hành sự cẩn thận luôn là tốt. Vệ Thanh Ca tuy địa vị không thua gì bất luận tiểu thư nào trong Vệ phủ, được Vệ Thiên sủng ái, trước đây chưa gặp Vệ Thanh Ca, Nhiễm Chiếu vẫn luôn cho rằng Vệ Thanh Ca ở trong phủ như cá gặp nước, nhưng hôm nay thấy bộ dáng nàng cẩn thận như vậy, không khỏi nhớ tới ngày ấy trước cửa phòng chất củi thủ vệ cầm kiếm đằng đằng sát khí, không phải chỉ thủ vệ đơn giản như vậy, hắn là muốn Vệ Thanh Ca chết.

Thủ vệ kia chẳng qua chỉ là tiểu tốt vô danh, nếu không phải có người sai sử, hắn quả quyết không dám ám sát Vệ Thanh Ca, vậy người một lòng muốn Vệ Thanh Ca chết là ai?

Nhiễm Chiếu nhìn về phía Vệ Thanh Ca, thấy con ngươi nàng đơn như suối nước trong trên núi, có thể soi bóng hắn. Một nữ tử xinh xắn như vậy, ở Vệ phủ chỉ sợ cũng không quá tốt như hắn nghĩ. Nếu không có ngày ấy nàng chắn một kiếm thay hắn, có lẽ cả đời hắn đều không quan tâm nàng sẽ có sinh hoạt như thế nào, Nhiễm Chiếu đi đến bên cạnh nàng, đè lại bả vai nàng nói: “Nếu ngươi rảnh rỗi, có thể vào cung tìm ta.”

Vệ Thanh Ca không chút suy nghĩ mở miệng cự tuyệt nói: “Cha nói qua tương lai ta phải gả cho người người, trước khi gả chồng mà tiếp xúc nhiều với nam tử là không tốt.”

Nhiễm Chiếu cười vỗ vỗ bả vai nàng nói: “Ngươi nói với Vệ đại nhân là đi tìm ta, ông ấy sẽ rất vui.”

Con ngươi lấp lánh của Vệ Thanh Ca nhìn hắn nghi hoặc hỏi: “Vì sao thế?”

Nhiễm Chiếu chỉ cười cười, lại không đáp nàng, từ vị trí đứng lên nhìn bài trí quanh phòng, bỗng nhiên thấy trên bàn nhỏ đặt một món đồ sứ nhưng lại quen mắt, liền đi qua nhìn kỹ, hóa ra là bình Tuế Hàn Tam Hữu màu xanh mận mà chính mình năm ngoái đưa cho Vệ Thanh Liên . Bình này Thanh Liên rất thích, sao lại bị đưa đến nơi này, chẳng lẽ là không thích mới đưa tới?

Bích Khê thấy ánh mắt Nhiễm Chiếu vẫn nhìn bình màu mận, cho nên bắt đầu giải thích nói: “Cái chai này là đại tiểu thư thích nhất, nhân nhị tiểu thư dọn vào viện mới nên lấy đưa cho nhị tiểu thư.”

Nhiễm Chiếu nhìn Bích Khê nói: “Đại tiểu thư yêu bình màu mận này như thế, ngươi lại đặt ở chỗ dễ bị chạm vào, nếu rơi vỡ thì ngươi tới bồi hay Thanh Ca tới bồi?”

Bích Khê chưa từng lường trước Nhiễm Chiếu sẽ nói lời này, bình sứ này bày biện theo ý đại tiểu thư, cô lúc ấy cũng không nghĩ nhiều như vậy.

Nhiễm Chiếu lạnh mặt nhìn bình sứ vài lần, chợt huy tay áo quét bình từ trên bàn xuống. Bình màu mận giá trị liên thành giây lát gian nát vỡ đầy đất. Bích Khê sợ tới mức quỳ gối trên mặt đất, Thượng Tuyết đấm bả vai Vệ Thanh Ca không khỏi ngừng động tác, Vệ Thanh Ca thấy thế đi đến trước mặt Nhiễm Chiếu, ngữ khí thưa dạ nói: “Cái chai quý như vậy, ta không đền nổi a.”

Nhiễm Chiếu thấy bộ dáng Vệ Thanh Ca lo lắng không thôi, thở mạnh một hơi, lúc này mới nhẹ giọng nói: “Ta quăng vỡ còn tốt hơn là ngươi quăng vỡ”

Vệ Thanh Ca lại lắc lắc đầu, cực kỳ ưu sầu nói: “Là vỡ ở trong phòng ta.”

Nhiễm Chiếu sờ sờ đầu nàng, ôn nhu nói: “Ngươi đã cứu ta một mạng, ta tất nhiên sẽ không để ngươi chịu thiệt”. Nói xong, hắn xoay người nhìn về phía Bích Khê nói: “Việc hôm nay, ngươi bẩm báo rõ ràng đúng tình hình với đại tiểu thư, nếu nói sai một chữ, ta bắt ngươi tra hỏi.”

Bích Khê cúi trên mặt đất sớm đã không dám mở miệng nói chuyện, chỉ liên tục gật đầu.

Nhiễm Chiếu nhìn về phía Vệ Thanh Ca nói: “Ở trong phủ bị ủy khuất, đừng liều phản kháng, cứ tìm ta tới giúp.”

Nhiễm Chiếu dứt lời lời muốn xoay người rời đi, Vệ Thanh Ca bỗng nhiên lại kéo ống tay áo hắn, cười nhẹ nhàng nói: “Không biết vì sao, mỗi lần ngài tốt với ta một chút, ta liền cảm thấy ấm áp vô cùng. Ta không muốn ngài rời đi, ngài có thể đừng vội đi được không?”

Nhiễm Chiếu đang muốn mở miệng nói chuyện, Vệ Thanh Ca lại rất mau buông ống tay áo của hắn ra, trong miệng nhẹ giọng nỉ non: “Ta như vậy là không đúng, ngài là hoàng tử, ta chẳng qua một nghĩa nữ được nhận nuôi, có tư cách gì yêu cầu ngài ở thêm chốc lát chứ.”

Lời nói của Vệ Thanh Ca đầy thương cảm, Nhiễm Chiếu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, có vẻ suy nghĩ một lát, lại ngồi xuống cùng nàng uống trà. Bích Khê đứng lên cẩn thận thu dọn sạch sẽ các mảnh sứ của bình sứ, đứng ở ngoài cửa không dám vào nhà.

Nhiễm Chiếu kiến thức rộng rãi, lại cố ý làm Vệ Thanh Ca cao hứng, trong lúc nói chuyện vẻ hài hước không hề giống ngày xưa lạnh lẽo, ở ngoài viện thường thường truyền đến tiếng cười của Vệ Thanh Ca. Bích Khê cúi đầu, con ngươi hiện lên vài phần phức tạp, không biết đáy lòng nghĩ gì.

Chờ khi hoàng hôn xuống, Nhiễm Chiếu mới ra khỏi phòng, con ngươi Vệ Thanh Ca thập phần lưu luyến, tiễn hắn ra khỏi Yên Chi Các, đến khi không nhìn thấy bóng dáng hắn mới trở lại viện.

Vệ Thanh Ca vốn tâm cơ thâm trầm, lại có Vệ Thiên chống lưng, hiện giờ được nhị điện hạ Nhiễm Chiếu yêu thương, Bích Khê dù có vài phần can đảm cũng không dám nói chuyện với nàng, khi Vệ Thanh Ca đi tới chỗ cô ta, cô ta chỉ cúi đầu không dám hé răng.

Vệ Thanh Ca ngừng lại ở bên cạnh cô ta, mang theo vài phần ý cười nói: “Bị người lợi dụng cảm giác thế nào?”

Bích Khê ngẩng đầu nhìn nàng, thấy nàng giờ phút này không còn bộ dáng như chim nhỏ nép vào người Nhiễm Chiếu, ngữ khí có chút không xác định: “Ngài đều biết?”.

Bạn đang đọc Phượng Hoàng Vu Phi (Mộc Tử Linh) của Mộc Tử Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienthanh188
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.