Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiến xa hơn

Phiên bản Dịch · 1537 chữ

Xương Nhạc nước mắt lưng tròng nháy đôi mắt nhìn chằm chằm Nhiễm Chiếu, Nhiễm Chiếu rất ít khi thấy Xương Nhạc để ý người khác như vậy, duỗi tay sờ sờ gương mặt Xương Nhạc nói: “Nhị ca bảo đảm với muội, cho nhị ca hai ngày, Thanh Ca lại có thể tung tăng nhảy nhót.”

Có Nhiễm Chiếu bảo đảm, Xương Nhạc lúc này mới dừng khóc, tay nhỏ giữ chặt góc áo Vệ Thanh Ca nói: “Tỷ tỷ, Xương Nhạc không xem ảo thuật, tỷ hảo hảo dưỡng thương.”

Xương Nhạc rốt cuộc là tuổi nhỏ, tâm tư gì đều đặt ở trên mặt, Vệ Thanh Ca thấy nàng quan tâm chính mình không chút nào che giấu, trong lòng chỉ cảm thấy ấm áp như mùa xuân, ở Vệ phủ nhiều năm, ngoại trừ đại ca, nàng chưa từng cảm giác được người coi trọng như vậy. Nàng quay đầu đi, nhất thời không thể nhịn xuống, nước mắt lại lần nữa hạ xuống.

Biểu tình Nhiễm Chiếu hơi hơi có chút biến hóa, lại không lên tiếng đỡ Vệ Thanh Ca đi vào trong phòng, cẩn thận đỡ Vệ Thanh Ca lên sập, Vệ Thanh Ca ghé vào sập, Xương Nhạc ở bên cạnh không rời một tấc, nắm lấy tay Vệ Thanh Ca, thấy hai mắt Vệ Thanh Ca sưng đỏ, oa một tiếng lại khóc lên: “Tỷ lại lừa ta, mẫu phi nói sẽ không rời ta, kết quả một buổi tối bà khóc đến buồn, ngày hôm sau liền đi, tỷ khóc thương tâm như vậy, định là lại muốn rời khỏi ta.”

Xương Nhạc khóc đến thương tâm muốn chết, dường như toàn thế giới đều rời bỏ cô bé, Vệ Thanh Ca biết cô bé lại nghĩ tới đêm Hiếu phi qua đời, nơi nào còn lo lắng miệng vết thương đau đớn, đứng lên ôm cô bé vào ngực nói: “Thanh Ca đâu muốn đi, Thanh Ca vừa rồi chỉ bị tro bụi vương mắt. Muội thử nhìn xem, Thanh Ca đâu có khóc?”

Xương Nhạc lại ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Ca, Thanh Ca sớm đã ẩn giấu mọi suy nghĩ, trên mặt tràn đầy ý cười. Xương Nhạc tính tình đa nghi, nhịn không được lại nhìn vài lần, đến khi xác nhận mới rời khỏi Vệ Thanh Ca, thành thành thật thật ngồi ở bên người Vệ Thanh Ca, nhìn Nhiễm Chiếu xem xét thương thế cho Vệ Thanh Ca.

Nếu Xương Nhạc ngày thường làm bậy như vậy, Nhiễm Chiếu chắc chắn sẽ giáo huấn cô bé một phen, nhưng mà thấy Vệ Thanh Ca bị thương như thế cũng không trách tội Xương Nhạc nên hắn không tiện mở miệng, chỉ trịnh trọng nói: “Ta xem bệnh cho người khác không thích có người quấy rầy, muội đi ra ngoài luyện chữ đi.”

Bộ dáng cùng ngữ khí không được thương lượng của Nhiễm Chiếu khiến Xương Nhạc bất đắc dĩ đứng lên, một bước hai lần quay đầu ngoan ngoãn ra khỏi phòng đi luyện chữ.

Vệ Thanh Ca ở bên nhẹ giọng nói: “Xương Nhạc còn nhỏ, sao ngài nói nói hung dữ thế.”

Nhiễm Chiếu đi ra ngoài không có thói quen mang theo hòm thuốc, chỉ xé mở phần lưng áo xem thương thế, thấy vết thương khép lại lần nữa nứt ra, liền cau mày hỏi: “Thật sự là Vệ đại nhân gây thương tích?”

Nhiễm Chiếu lúc này không còn lạnh băng vô tình với Vệ Thanh Ca như trước, Vệ Thanh Ca cũng không muốn giấu giếm thương thế với hắn, cho nên gật gật đầu. Nhiễm Chiếu không khỏi kinh ngạc vạn phần nói: “Ngươi làm sai gì, Vệ đại nhân lại tàn nhẫn như thế!”

Vệ Thanh Ca sẽ không ngốc nói thật tình hình cho Nhiễm Chiếu nghe, chỉ cúi đầu thật lâu sau mới chậm rãi nói: “Ta nhiều ngày chưa hồi phủ, cha cho rằng ta ở cùng người khác nhiều ngày, lúc này mới……”

Nhiễm Chiếu ngữ khí có chút không vui ngắt lời nói: “Khi ngươi ở Biệt Thiên Phủ Vệ đại nhân chẳng phải sẽ biết ngươi dưỡng thương sao, vì sao còn muốn động thủ?”

Thanh âm Vệ Thanh Ca nhỏ như muỗi kêu nói: “Cha chưa từng xem xét thương thế của ta, cũng không biết thương nghiêm trọng hay không, cho rằng ta ở Biệt Thiên Phủ dan díu với người khác.”

Nhiễm Chiếu rốt cuộc không nghe nổi nữa, ở trong lòng hắn cho rằng nữ tử không phải thân nam nhi, có thể nào chịu trừng phạt nặng như thế, huống chi Vệ Thanh Ca rõ ràng chưa từng dan díu với người khác, bị Vệ Thiên đánh một đòn hiểm như vậy, hắn đứng lên đi ra cửa, Vệ Thanh Ca vội vàng kéo hắn nói: “Ngài muốn đi đâu?”

Nhiễm Chiếu nhìn về phía Vệ Thanh Ca nói: “Tất nhiên là đi đòi lại công đạo cho ngươi, thân nữ nhi quan trọng nhất là sự trong sạch, nếu bị người lầm truyền mất trong sạch, ai còn chịu cưới ngươi?”

Vệ Thanh Ca bỗng nhiên cười hai tiếng, hơi có chút thê lương nói: “Ngài đi là có thể chứng minh ta trong sạch sao, chứng minh như thế nào? Nói ngài không chạm vào ta, ai có thể tin?”

Nhiễm Chiếu cả giận nói: “Ở trong phủ ngươi trọng thương trên giường, ta có cầm thú đến mấy cũng sẽ không chạm vào ngươi, cần gì chứng minh……” Dứt lời này, Nhiễm Chiếu bỗng nhiên dừng lại, hắn thật là ấm đầu, khi Vệ Thanh Ca trở về Vệ phủ thì miệng vết thương đã khỏi hẳn, hắn chứng minh Vệ Thanh Ca ở Biệt Thiên Phủ trọng thương thế nào bây giờ, nói như thế hắn cùng nàng ở Biệt Thiên Phủ nhiều ngày chưa về rốt cuộc làm gì, hắn có lý cũng không nói rõ được. Vệ Thanh Ca chắn kiếm cho hắn, hiện giờ lại vì hắn bị thương lần thứ hai, hắn chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy hổ thẹn, lại không dám nhìn con ngươi Vệ Thanh Ca.

Chỉ thấy Vệ Thanh Ca bỗng nhiên thở dài: “Cha đãi ta như vậy, ta cũng không hận, chứng minh cha coi ta như con ruột, nếu Thanh Liên cũng nhiều ngày chưa về như vậy, cha cũng sẽ xuống tay với tỷ ấy như vậy.” Vệ Thanh Ca thấy hắn đầy vẻ xin lỗi, nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo hắn nói: “Ngài không cần khổ sở a, đồn đãi vớ vẩn trước sau chỉ là đồn đãi vớ vẩn, không thể biến thành thật được. Nếu ngày sau ta phải gả người, đêm động phòng hoa chúc sẽ tự xóa bỏ lời đồn.”

Lời lẽ trấn an của Vệ Thanh Ca không những không làm Nhiễm Chiếu an lòng, ngược lại khiến hắn càng thêm có lỗi với Vệ Thanh Ca, hắn ngồi xuống cạnh Vệ Thanh Ca nói: “Ngươi yên tâm, quý tộc ở Nam Lương Quốc ta đều nhận thức, nếu Vệ đại nhân thật sự gả ngươi đi, ta tất sẽ tìm hiểu tính tình người nọ như thế nào, nếu không phải là phu quân tốt, ta tất sẽ không để ngươi gả đi.”

Vệ Thanh Ca ôn nhu cười cười: “Nếu vậy thì Thanh Ca cảm tạ trước.”

Vệ Thanh Ca vì nói lời này tác động miệng vết thương, máu lại chảy ra, Nhiễm Chiếu thấy vậy vội vàng bảo nàng không cần nói nữa, chỉ mở miệng hỏi: “Thượng Tuyết đâu, cô ta không phải thị nữ ngươi sao, sao không thấy cô ta ở trong phòng.”

Vệ Thanh Ca đang muốn mở miệng nói chuyện, Nhiễm Chiếu lập tức che kín miệng nàng, Vệ Thanh Ca xấu hổ như ánh nắng chiều chân trời, Nhiễm Chiếu lập tức ý thức được chính mình lỗ mãng, vội vàng buông ra nói: “Ta vô ý, ngươi không cần nói nữa.”

Vệ Thanh Ca đỏ mặt gật gật đầu tỏ vẻ minh bạch, Nhiễm Chiếu buông tay ra, nói với Vệ Thanh Ca: “Trong phòng ngươi có cầm máu tán không, ta phải bôi thuốc cho ngươi, nếu không miệng vết thương rất khó tự khép lại.”

Tầm mắt Vệ Thanh Ca dừng ở trên án kỉ thượng bên phải giường, trên án kỉ có một cái hộp gỗ đỏ, Nhiễm Chiếu nhìn theo tầm mắt nàng, liền hiểu cầm máu tán đặt ở trong hộp gỗ đỏ, hắn đi qua lấy hộp gỗ đỏ lại, lấy ra cầm máu tán nhẹ đồ ở miệng vết thương. Chờ Nhiễm Chiếu bôi thuốc xong, Vệ Thanh Ca trước sau ngoan ngoãn trên giường không hề động đậy, Nhiễm Chiếu lại mang ôn nhu mà chính mình cũng chưa từng phát giác nói: “Ta lại liên lụy ngươi phải ở trên giường một ít thời gian, ngươi có oán ta không?”

Vệ Thanh Ca lắc lắc đầu, lại hơi hơi hé miệng, bỗng nhiên nhớ tới chính mình không tiện nói, nhẹ nhàng kéo tay hắn, viết một chữ “Thiện” lên lòng bàn tay hắn.

Bạn đang đọc Phượng Hoàng Vu Phi (Mộc Tử Linh) của Mộc Tử Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienthanh188
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.