Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tái ngộ cố nhân

Phiên bản Dịch · 1549 chữ

Hương Sơn kỳ thật là bãi tha ma, khi Vệ Thanh Ca tới Hương Sơn thì sắc trời đã là hoàn toàn tối mịt, có quạ đen đứng ở trên cành cây khô gân cổ kêu to vài tiếng, thanh âm trầm trầm làm Vệ Thanh Ca không rét mà run, hàng năm nàng ở trên núi tập võ, chưa bao giờ gặp người chết, lúc này ánh trăng chiếu xuống cây cổ thụ tạo thành bóng cây kéo rất dài, một trận gió thổi qua ô ô rung động, trong lòng Vệ Thanh Ca không khỏi sợ hãi lui về phía sau vài bước, chỉ cảm thấy dưới chân dẫm tới thứ gì đó, cúi đầu nhìn, là một người đầy mình máu. Nàng vội vàng che lại miệng, không để phát ra tiếng, người nọ như bị dẫm đau, mở mắt nhìn nàng, há miệng thở dốc nói hai chữ, tuy là thanh âm cực nhỏ, nhưng nàng bởi vì luyện võ lại nghe rất rõ ràng. Hắn kêu nàng cứu hắn…… Hắn là ai, vì sao lại bị người ném ở bãi tha ma?

Trong lòng Vệ Thanh Ca nghi hoặc, lại thấy môi hắn giật giật, nàng cả gan để sát tai vào hắn nghe, lúc này mới nghe được rõ ràng, không ngờ hắn lại là Thái Tử Yến Chi của nước láng giềng Yến quốc. Yến Chi lo lắng Vệ Thanh Ca không tin thân phận chính mình, lại giật giật môi, Vệ Thanh Ca cẩn thận vạch quần áo đã nhiễm máu tươi của hắn, thấy một khối ngọc bội ở trong ngực, trên ngọc bội có khắc chữ Chi. Nàng nhét ngọc bội lại ngực hắn, lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng hắn, thấp giọng nói: “Thuốc này có tác dụng bảo vệ tâm mạch, ta cần đi làm một chuyện, trong vòng hai canh giờ sẽ trở về tìm ngươi.”

Yến Chi nhìn thoáng qua y phục dạ hành của Vệ Thanh Ca, hơi hơi gật đầu, thuốc phát huy tác dụng liền ngủ. Vệ Thanh Ca từ đỉnh núi nhìn cỏ cây dưới chân núi, bởi vì căng thẳng mà lòng bàn tay hơi hơi có mồ hôi thấm ra. Nàng chỉ hy vọng lần này có thể hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi, ngày mai liền được gặp mẹ đẻ của mình.

Chính lúc đang miên man suy nghĩ, một chiếc xe ngựa cách đó không xa chạy tới, Vệ Thanh Ca cầm trường kiếm từ đỉnh núi phi thân xuống, hướng thẳng xe ngựa. Con ngựa phi nước đại bị người đột ngột làm sợ hãi, hí vang trời đêm. Người lái xe nhìn thấy thích khách từ bầu trời phi xuống, cao giọng hô: “Chủ nhân, có thích khách!”

Nam tử lái xe nam tử còn chưa kịp giao chiến cùng thích khách, chỉ ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt liền hôn mê. Xe ngựa vẫn chạy nhanh trên đường lớn, Vệ Thanh Ca thu hồi mê hương vào tay áo, đứng ở phía trước nghênh đón xe ngựa chạy đến. Nàng vứt bốn cây ngân châm về phía trước, đại mã béo tốt thê lương kêu một tiếng, liền quỳ xuống mặt đất. Xe ngựa buộc dừng lại, Vệ Thanh Ca cầm kiếm chậm rãi đi hướng xe ngựa, mành bị người từ bên trong xốc lên, nàng nhìn về phía người kia mặc trường bào màu tím, nhìn không chớp mắt chính mình. Chỉ một ánh mắt như vậy đã khiến mỗi bước chân nàng về phía trước đều cảm thấy gian nan vô cùng, Vệ Thiên muốn chính mình giết người cư nhiên là Thái Tử đương triều Nhiễm Cơ……

Năm 6 tuổi bị rơi xuống vực được Nhiễm Cơ cứu lên, nàng luôn hao hết tâm tư thu thập tin tức về hắn, nàng tất nhiên biết tướng mạo Nhiễm Cơ lớn lên ra sao, chỉ liếc mắt một cái liền khó quên!

Nhiễm Cơ từ xe ngựa đi xuống, gió nhẹ thổi tung trường bào màu tím, hắn híp con ngươi nhìn Vệ Thanh Ca. Trường kiếm trong tay Vệ Thanh Ca dần dần thả lỏng, nàng không thể giết ân nhân cứu mạng, dù cho hắn không quen biết nàng, nhưng nàng lại biết hắn là ai.

Nhiễm Cơ chờ chính là lúc này, hắn từ nhỏ đọc binh thư có thể nhìn thấu tâm tư đối phương, lại không giỏi võ. Ngay khi hắn vén rèm lên liền biết hắc y nhân trước mắt kia võ công bất phàm, sau khi nhìn thấy tướng mạo của hắn thì không hề đằng đằng sát khí như trước. Điều này làm hắn nhẹ nhõm đi rất nhiều, hắn nhìn nàng đã buông kiếm trong tay, chậm rãi đi về phía nàng, thanh âm sáng sủa như suối mát truyền vào nội tâm nàng

“Cô nương, nếu ngươi chỉ thiếu tiền mưu sinh, ngân lượng trên người ta ngươi đều có thể cầm đi.” Nhiễm Cơ gỡ từ túi gấm ngân lượng ở bên hông xuống, đưa về phía nàng.

Vệ Thanh Ca nhìn con ngươi sáng ngời của Nhiễm Cơ, cầm kiếm lại có chút run rẩy, hắn vẫn thiện lương như vậy, nàng là muốn tới giết hắn a.

Nhiễm Cơ thấy nàng hồi lâu không nhúc nhích, ý thức được nàng không phải cần tiền, ánh mắt hắn hiện lên vài phần phức tạp hỏi: “Ngươi là ai?”

Vệ Thanh Ca đang muốn mở miệng nói cho hắn nàng là ai, lại cảm thấy tay mình bị đột nhiên bị đá vụn đánh trúng, đá vụn bắn trúng vào tay cầm kiếm, cứ thế hướng Nhiễm Cơ lao thẳng qua. Nhiễm Cơ sắc mặt đại biến, hắn chưa từng dự đoán được hắc y nhân sẽ nháy mắt xuống tay với hắn. Nhiễm Cơ nhìn kiếm tới gần chính mình, cuối cùng nhắm hai mắt lại, đây là trời muốn diệt hắn a.

“Công tử cẩn thận!” một giọng nói ngọt ngào truyền tới bên tai, Nhiễm Cơ chậm rãi mở mắt ra, thấy nữ tử trước mắt mặc áo dài gấm màu hồng nhạt, trên tóc cài trâm vàng đính ngọc, nàng quay đầu đạm nhiên cười với hắn, khi nhìn về phía hắc y nhân lại biến thành sát khí.

Nàng kia bảo hộ Nhiễm Cơ ở phía sau, trên vai có vết máu nhàn nhạt, ánh mắt Nhiễm Cơ hơi hơi đổi, đó là vừa rồi vì chắn một kiếm giúp hắn. Nàng kia rút ra trường kiếm bên hông, chân co lên, thẳng hướng về phía Vệ Thanh Ca.

Trong nháy mắt Vệ Thanh Ca liền sáng tỏ, hóa ra đêm nay hạ một bàn cờ lớn như vậy đều là vì Vệ Thanh Liên. Vệ Thiên căn bản không tính toán giết chết Nhiễm Cơ, sai nàng giết Nhiễm Cơ, chẳng qua là cho Vệ Thanh Liên một cơ hội tiếp cận Nhiễm Cơ thôi. Nàng nhìn Vệ Thanh Liên dẫn theo kiếm hướng phía nàng, biết cô ta sẽ không dễ dàng buông tha chính mình như vậy. Kiến của nàng đã bị Vệ Thanh Liên hất xa vào bụi cỏ, nàng không có vũ khí đánh cùng cô ta. Vẻ đắc ý của Vệ Thanh Liên không qua được mắt nàng, nàng siết chặt dây thừng giấu ở ống tay áo, nàng chưa bao giờ tùy tiện ném mệnh tại rừng núi hoang vắng này.

Vệ Thanh Liên nhảy lên không trung, cầm kiếm đâm hướng trái tim nàng, Vệ Thanh Ca rút dây thừng ra hung hăng đánh vào người cô ta. Vệ Thanh Liên từ giữa không trung ngã xuống, đau đớn rên rỉ kêu. Vệ Thanh Ca nhìn thoáng qua Nhiễm Cơ, thấy hắn bước nhanh về phía Vệ Thanh Liên, thật cẩn thận nâng cô ta khỏi mặt đất, nàng biết bước cờ này của Vệ Thiên này đi thập phần hoàn mỹ.

Không trung bỗng nhiên vang lên tiếng pháo hiệu, Vệ Thanh Ca biết không lâu nữa sẽ có thị vệ từ bốn phương tám hướng chạy tới. Đây là tín hiệu cầu cứu mà Nhiễm Cơ phát ra, nàng nhìn mắt Nhiễm Cơ, lại nhìn thoáng qua khóe miệng Vệ Thanh Liên mang theo tươi cười. Mặc dù cô ta thua ở trước mặt Nhiễm Cơ thì sao, giờ phút này nữ tử đi vào trong lòng Nhiễm Cơ là Vệ Thanh Liên. Trong lòng Vệ Thanh Ca chỉ cảm thấy có chút mất mát, mũi chân điểm nhẹ, trong chớp mắt biến mất vào bóng đêm.

“Cô nương, ngươi có ổn không?” Vệ Thanh Ca nghe thấy giọng nói quan tâm của Nhiễm Cơ hỏi Vệ Thanh Liên.

“Công tử không có việc gì là tốt rồi.” Vệ Thanh Liên suy yếu trả lời hắn. Vệ Thanh Ca ở trong đêm đen cười lạnh hai tiếng, Vệ Thanh Liên võ công tuy không bằng nàng, cũng là từ nhỏ liền bắt đầu luyện, thân thể sao có thể yếu ớt như vậy. Có điều đều là diễn kịch, nhưng vì sao muốn nàng tham dự vào, vì cái gì lại là Nhiễm Cơ.

“Nhà cô nương ở nơi nào, chờ đám người của ta đến, hộ tống ngươi về nhà được không?”

Bạn đang đọc Phượng Hoàng Vu Phi (Mộc Tử Linh) của Mộc Tử Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienthanh188
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.