Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tái ngộ cố nhân

Phiên bản Dịch · 1552 chữ

Yến Chi cầm khăn che mặt của Vệ Thanh Ca, nhìn dung nhan nàng lại không biết diễn tả thế nào. Hắn thân là Thái Tử, gặp vô số mỹ nhân Yến quốc, lại chưa từng gặp qua nữ tử vừa lòng giống vị cô nương trước mắt này. Hắn không tự chủ mở miệng nói: “Mi như xa đại, da như ngưng chi, cô nương thật đẹp.”

Tướng mạo đã bị hắn nhìn đi, muốn che giấu cũng không kịp nữa. Nàng thoải mái hào phóng để hắn nhìn, cười nói: “Tương Vương nếu nhìn thấy rồi, thì nên để tiểu nữ rời đi thôi.”

Trong mắt Yến Chi đầy ý cười, nữ tử này thật đặc biệt, không chỉ có lẻ loi một mình tới bãi tha ma này, còn có gan cứu mệnh hắn, không nhiều người ở nước láng giềng biết phong hào của hắn, nàng tất là nữ nhi thuộc gia đình giàu có. Hắn mi mắt cong cong, mang theo ngữ khí vài phần ôn nhu nói: “Cô nương cứu tánh mạng bổn vương, là việc có công lớn. Ngươi lưu lại tên họ được không, chờ bổn vương thân mình ổn chút sẽ tới cửa cảm tạ.”

Vệ Thanh Ca nhìn bộ dáng Yến Chi thập phần thành khẩn, hơi suy tư một lát nói: “Tương Vương nếu thật lòng muốn cảm tạ ân cứu mạng của ta thì hủy bỏ giao chiến ở biên cảnh giữa hai nước đi, phải biết rằng an cư lạc nghiệp mới có thể quốc thái dân an. Ta thay mặt bá tánh đại Nam Lương Quốc cảm tạ trước.”

Vệ Thanh Ca dứt lời, thừa dịp Yến Chi có chút xuất thần liền dùng khinh công rời khỏi Hương Sơn. Yến Chi còn đắm chìm ở lời nói của Vệ Thanh Ca, Lương Quốc cùng Yến quốc giao chiến nhiều năm, muốn bình chiến há là một mình hắn làm được. Nhưng trong miệng nữ tử này một câu an cư lạc nghiệp mới có thể quốc thái dân an, làm hắn tự hỏi thật lâu. Nếu là vì bá tánh, hắn có thể trở về thử một lần.

Khi phục hồi tinh thần lại, thân ảnh nữ tử trong núi đã biến mất, hắn có chút ảo não, song không quan trọng, hắn biết nữ tử này tướng mạo ra sao, chờ trở về sai họa sư vẽ lại nữ tử này, hắn không tin không tìm được!

Vệ Thanh Ca lại trở lại Vệ phủ, chỗ đại môn có mấy chục thị vệ đứng gác, đều là gương mặt nàng chưa từng gặp. Chỉ lát sau từ bên trong có nam tử mặc triều phục đi ra, mặt mày nam tử kia thập phần nghiêm túc, thanh âm to lớn vang dội nói: “Tối nay Thái Tử ở ngủ lại Vệ phủ, tất cả đều cảnh giác lên, vừa rồi Thái Tử bị ám sát chấn kinh, sẽ không chịu nổi nửa điểm kinh hách nữa. Trên bầu trời cho dù là chim bay đến trong phủ, các ngươi cũng phải bắn xuống cho ta, có nghe hay không?”

Những thủ vệ nắm chặt bảo kiếm trong tay, đồng loạt nói: “Vâng!”

Giọng nói nam nhi hùng tráng phiêu đãng ở trên không Vệ phủ, có lẽ muốn sát thủ biết khó mà lui. Vệ Thanh Ca cúi đầu nhìn y phục dạ hành trên người mình, chỉ sợ giờ phút này khắp Vệ phủ đã bị người nghiêm mật trông giữ, không dễ dàng đi vào. Nàng đang nghĩ cách vào Vệ phủ thì thấy Vệ Mang đi ra, nói nhỏ vài câu bên tai nam tử mặc triều phục, nam tử xoay người đi vào Vệ phủ.

Vệ Thanh Ca không xác định Vệ Mang có phải biết nàng đã trở lại hay không, nhưng thấy hắn liếc nhìn chỗ khuất trong rừng cây vài lần, cảm thấy có thể nói cho hắn biết nàng ở gần Vệ phủ. Nàng nhẹ nhàng bóp cổ họng, bắt chước tiếng chim sơn ca kêu ba lần, lúc Vệ Thanh Ca đếm tới mười, Vệ Mang theo hướng rừng cây tiến tới chỗ nàng.

Không đợi đến khi Vệ Mang đi bên cạnh, nàng bỗng nhiên ngã xuống mặt đất, nàng nhìn ánh trăng trên bầu trời đêm, ôm chặt thân mình đau đớn lăn qua lăn lại trên mặt đất, hôm nay thuốc mà Vệ Thiên cho nàng bắt đầu phát tác. Nàng tùy tay nhặt một cành cây khô trên mặt đất cắn trong miệng, để ngừa đau đớn khó nhịn mà cắn nát môi, ngày mai lại bị Vệ Thiên bôi lớp thuốc khác. Cho dù nàng rên rỉ nhỏ, nhưng Vệ Mang nhiều năm tập võ vẫn có thể nghe thấy. Theo thanh âm Vệ Mang tìm được vị trí của Vệ Thanh Ca, thấy nàng cuộn tròn trên mặt đất vì nhịn đau đớn mà đầu đầy mồ hôi, hắn không nghĩ ngợi ôm nàng khỏi mặt đất.

“Đừng…… sẽ bị người phát hiện.” Vệ Thanh Ca mở miệng, trong miệng cành khô rớt xuống, nàng nói hết lời khép miệng lại cư nhiên phát hiện cơn đau lại ập đến, đã không có sức lực nhặt cành cây khác, theo bản năng muốn cắn môi, Vệ Mang giống như biết nàng muốn làm gì, kéo ống tay áo lên đến khuỷu tay, đưa cổ tay nhét vào miệng nàng cho nàng cắn.

Lúc này Vệ Thanh Ca đã đau không còn ý thức, không phân biệt thứ gì, chỉ hung hăng cắn xuống, trong khoảnh khắc cổ tay Vệ Mang đã đầm đìa máu tươi. Vệ Mang không để ý, ôm nàng đi vào sâu trong rừng.

Phía đông rừng cây có một hồ nước của Vệ gia, lúc này là đầu xuân, ban đêm hồ nước vẫn có chút lạnh lẽo. Vệ Mang ôm Vệ Thanh Ca đi đến chỗ sâu trong hồ nước, nơi có thể ngập thân người mới dừng lại, Vệ Thanh Ca đứng ở trong hồ nhíu chặt mày, thầm than thân thể rất đau.

Vệ Mang nhìn Vệ Thanh Ca xinh đẹp nhíu mày, ánh mắt hiện lên một tia phức tạp, ôm nàng vào ngực, giữ nàng không được cử động, lúc này Vệ Thanh Ca tựa như hài tử không nghe lời, muốn tóm lấy chỗ đau, nàng chỉ cảm thấy mặt đau cực kỳ, duỗi tay muốm tóm lấy mặt chính mình. Vệ Mang đè tay nàng lại, nhưng đè được tay này, tay kia lại tóm lung tung, Vệ Mang rốt cuộc nổi giận, hắn quát lên: “Nếu ngươi còn lộn xộn, ta liền mặc kệ ngươi.”

Vệ Thanh Ca đang xao động không an phận bị tiếng quát lớn lập tức trở nên an tĩnh, nàng ngơ ngác nhìn Vệ Mang, miệng cong cong mang theo một tia khóc nức nở nói: “Đại ca, ta thật sự đau quá.”

Vệ Mang sửng sốt, từ khi nàng trở về Vệ phủ, nàng không còn gọi đại ca bằng giọng điệu như vậy. Nhưng ngay sau đó hắn lại khôi phục thần sắc, năm đó hắn cũng chịu đựng thuốc này, lúc ban đầu phát tác sẽ làm người quên tình cảnh chính mình, cho rằng chính mình đang sống ở quá khứ . Hắn có chút mất tự nhiên vỗ về mái tóc đen của nói: “Chỉ có đau mới có thể làm ngươi nhớ kỹ, phải mạnh mẽ lên thì về sau không đau nữa.”

Vệ Thanh Ca nhào vào lòng ngực Vệ Mang, cọ ngực hắn lẩm bẩm nói: “Đại ca sao hung giữ như vậy, ngươi không quan tâm Thanh Ca sao?”

Vệ Mang đẩy nàng khỏi ngực mình, song mới rừa rời khỏi, nàng nước mắt lưng tròng nhìn hắn, hắn nhìn bộ dáng nàng liền biết nàng làm nũng mình. Quả nhiên, nàng hít hít cái mũi, nước mắt không tự chủ chảy ra, vừa khóc vừa than: “Thanh Ca chỉ có một mình đại ca, đại ca còn không ôm Thanh Ca, đại ca là người xấu.”

Vệ Mang thở dài một hơi, chờ Thanh Ca khôi phục thần trí, việc tối nay liền không nhớ được, ngày tháng mà Thanh Ca muốn khóc liền khóc, muốn cười liền cười sau này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, tối nay liền mặc kệ nàng làm bừa một phen. Hắn lại ôm Thanh Ca vào lòng, Thanh Ca được ôm ấp thực mau ngừng khóc, chỉ là trên mặt vẫn cảm thấy đau, lúc duỗi tay đi bắt bị Vệ Mang đè lại cũng không hề phát giận, ngoan ngoãn chịu đựng.

Cằm của Vệ Mang chạm vào trán nàng, nhìn ánh trăng sáng tỏ trời đêm, trong rừng ngẫu nhiên có chim sơn ca hót vang, nước chảy lưu động róc rách, nếu không phải biểu tình của Thanh Ca giống như đứa bé, hắn thật sự có vài phần tâm tư thưởng đêm. Hắn nhớ rõ năm đó tập võ ở trên núi, Thanh Ca thường xuyên thích nửa đêm lẻn ra ngoài nghe ve sầu và chim chóc kêu. Khi đó hắn từng hỏi nàng vì cái gì, nàng nói nghe những thanh âm đó khiến nàng cảm thấy tự do.

Bạn đang đọc Phượng Hoàng Vu Phi (Mộc Tử Linh) của Mộc Tử Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienthanh188
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.