Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tái ngộ cố nhân

Phiên bản Dịch · 1481 chữ

“Đêm qua ngươi đi đâu?” Vệ Thanh Ca còn chưa nói hết lời, Nhiễm Chiếu lại không muốn nghe tiếp, lạnh lùng hỏi nàng.

Vệ Thanh Ca cũng không trả lời hắn, chỉ hơi nhìn về phía Vệ Thanh Liên, Vệ Thanh Liên cúi đầu xấu hổ nói: “Nhị điện hạ hỏi ngươi cái gì thì ngươi đáp, sao còn nhìn ta, sao ta biết ngươi đi đâu.”

Vệ Thanh Ca mở miệng cười nói: “Ta cho rằng tỷ biết chứ.” Nàng lại cười nói, mặt mày đều là ôn nhu nói: “Nhị điện hạ tới Thanh Tâm uyển giống như đi thẩm vấn phạm nhân, xin hỏi là vì sao?”

Nhiễm Chiếu hơi hơi nhăn mày lại, chưa từng dự đoán nữ tử trước mắt lại khéo mồm khéo miệng linh hoạt như vậy. Hắn lui về phía sau, làm như đứng gần Vệ Thanh Ca liền cảm thấy không thoải mái chút nào, Vệ Thanh Liên thấy động tác nhỏ của Nhiễm Chiếu, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, nói nhỏ với Nhiễm Chiếu: “Thanh Ca mới hồi phủ không lâu, đối nhân xử thế có chút đạm bạc, nhị điện hạ đừng để bụng.”

Thượng Tuyết ở bên cạnh lo lắng, đây là lần đầu tiên nhị điện hạ gặp mặt Vệ Thanh Ca đã không thích, ngày sau kia còn tệ đến mức nào, nếu không hoàn thành nhiệm vụ lão gia giao, Vệ Thanh Ca liền vĩnh viễn không thể trở nên nổi bật ở trong phủ, đây là kết cục cô không muốn nhìn đến. Cô nghĩ ngợi một lát, chậm rãi đi đến trước mặt Thanh Ca, ôm lấy Vệ Thanh Ca rồi nháy mắt, liền đỡ nàng ngồi xuống bên bàn đá, Thượng Tuyết duỗi tay sờ trán nàng, hơi hơi lắc lắc đầu lẩm bẩm: “Trương đại phuở phía đông thành xem bệnh cho tiểu thư thế nào mà hiện tại còn nóng ran như vậy.”

Vừa rồi Vệ Thanh Ca không biểu hiện phát bệnh, giờ phút này bỗng nhiên bị Thượng Tuyết nói nóng sốt, nàng không thể giả vờ thành bộ dáng suy yếu, nàng ra vẻ che giấu lớn tiếng nói: “Đừng hồ ngôn loạn ngữ, ta nơi nào nóng.”

Vệ Thanh Liên thấy hơi mờ mịt, lại rất mau che giấu cảm xúc, ra vẻ không biết đi đến trước mặt Vệ Thanh Ca, mu bàn tay dán ở trên trán nàng nhẹ nhàng dò xét, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng lệnh khiến nàng rụt vội tay về, bệnh này không giống giả vờ, có điều đêm qua còn êm đẹp có thể cầm kiếm tranh đấu với mình, giờ phút này lại nói thay đổi liền thay đổi. Nàng thực mau phản ứng lại, có ý vị khác nhìn về phía Thượng Tuyết. Thượng Tuyết giỏi dùng độc, chỉ sợ vừa rồi tay đặt ở trên trán Vệ Thanh Ca kia đã dùng độc với Vệ Thanh Ca.

Thượng Tuyết cũng không sợ hãi ánh mắt Vệ Thanh Liên, cô ra vẻ ủy khuất nói: “Là nô tỳ sai, đêm qua nhị tiểu thư bỗng nóng lên, nói mãi cũng không muốn tìm đại phu trong phủ nhìn, nô tỳ lúc này mới cả gan giới thiệu Trương đại phu ở phía đông thành chẩn trị cho tiểu thư, ai ngờ hôm nay nóng ran như thế.”

Trương đại phu ở phía đông thành cùng Thượng Tuyết quan hệ thập phần thân mật, nếu muốn tìm hắn đối chứng chỉ sợ cũng sẽ theo ý tứ Thượng Tuyết, Vệ Thanh Liên biết rõ Vệ Thanh Ca giả bệnh, lại không thể vạch trần, cũng may tương lai còn dài, nàng có rất nhiều cơ hội đấu trí đấu dũng với cô. Nàng ra vẻ săn sóc nói: “Muội muội bệnh nặng như vậy, sao còn đi lại trong sân, mau trở về nghỉ ngơi đi.”

Vệ Thanh Ca ngồi ở ghế đá không động đậy, thần sắc bình tĩnh nhìn về phía Nhiễm Chiếu. Nhiễm Chiếu tất nhiên cảm nhận được ánh mắt nàng, chỉ là vừa rồi hắn vừa tiến đến đã dùng ngữ khí chất vấn, lúc này lại biết nàng trắng đêm chưa về là do xem bệnh, bất giác thấy có lỗi với nàng, thấy nàng nhìn chính mình, hắn mở miệng nói: “Đêm qua đại ca tới Hương Sơn bị người hành thích, may có Thanh Liên rút đao tương trợ, mà cô nương ngươi đêm qua chưa về, cho nên……”

Nhiễm Chiếu là hoàng tử cao quý, có thể hạ mình xin lỗi nàng đủ để chứng minh hắn là đại trượng phu, Vệ Thanh Ca trong lòng thập phần tán thưởng, hắn chưa xin lỗi xong, Vệ Thanh Ca hơi hơi mỉm cười, ngữ khí ôn nhu nói: “Thanh Ca chưa từng oán trách nhị điện hạ nửa phần, chỉ là vừa rồi đầu choáng váng, nói chuyện không còn đúng mực, chỉ mong nhị điện hạ đừng so đo mới được.” Dứt lời này, nàng muốn đứng lên hành lễ tạ lỗi với hắn, Nhiễm Chiếu thấy thế bước nhanh lên trước nhẹ nhàng đè bả vai nàng lại, con ngươi đen nhánh như mực mang theo chút ấm áp nói: “Đã sinh bệnh, cứ tĩnh dưỡng đi, ta không làm phiền nữa.”

Nhiễm Chiếu nói xong liền co ống tay áo muốn đi ra cửa, Vệ Thanh Ca ở phía sau che lại khăn nhẹ nhàng ho khan, Nhiễm Chiếu bước chân ngừng lại, xoay người mở miệng hỏi: “Ngươi ho khan bao lâu rồi.”

Thanh Ca ngước mắt nhìn hắn, dường như bối rối với câu hỏi của hắn, song vẫn trả lời: “Cũng vài năm, ngày thường thật ra không sao, nhưng cứ tháng ba ngẫu nhiên có ho khan.”

Nhiễm Chiếu ngưng mi nghĩ một lát, thần sắc có chút biến hóa, lại mở miệng hỏi: “Không phải hàng năm tập võ sao, thân mình sao còn yếu ớt như vậy?”

Thanh Ca cúi đầu có chút khó mở miệng nói: “Thanh Ca thiên tính ngu dốt, sư phụ dạy rất cẩn thận, nhưng bản lĩnh kém cỏi, mấy năm nay lãng phí một chút thời gian.”

Khi Thanh Ca nói lời này tựa như đứa trẻ, Nhiễm Chiếu không bài xích bộ dáng như vậy của nàng nữa, hắn mở miệng cười nói: “Thật ra cũng không phải bệnh nan y, lấy bạch thuật, đương quy, phục linh, trần bì, mạch môn, ngũ vị tử làm thuốc dẫn, mấy ngày ho khan đều có thể chuyển biến tốt đẹp.”

Vệ Thanh Ca như là được thiên đại ân sủng, trên mặt tái nhợt trở nên hồng nhuận một chút, nàng vừa mừng vừa sợ cười nói với Nhiễm Chiếu: “Nghe nói nhị điện hạ văn thao võ lược, không ngờ còn là đại phu, Thanh Ca có mắt không thấy Thái Sơn!”

Vệ Thanh Liên lượn lờ bên cạnh trò chuyện vui vẻ, con ngươi chợt lóe cảm xúc không rõ, trong lòng thầm nghĩ đem Nhiễm Chiếu tới Thanh Tâm uyển không phải là giật dây bắc cầu cho hai người này, đáng tiếc vừa rồi không thể nói chen vào, giờ phút này nghe Vệ Thanh Ca so sánh Nhiễm Chiếu với đại phu, vội vàng hướng Nhiễm Chiếu mở miệng nói: “Mong nhị điện hạ tha tội, Thanh Ca không lựa lời nhất thời lỡ miệng so sánh ngài với đại phu.”

Nhiễm Chiếu nhìn về phía Vệ Thanh Liên, nhẹ nhàng lắc đầu cười nói: “Ngươi và ta quen biết đã lâu, cần gì lễ nghi phiền phức như thế. Thanh Ca chỉ mới về phủ, không hiểu quy củ thì chỉ cần có người dạy là được.” Hắn nhìn Thanh Ca đang tự cảm thấy phạm phải sai lầm lớn kia, vừa trấn an nàng vừa giúp Vệ Thanh Liên an tâm nói: “Ta thấy gọi là đại phu cũng tốt.”

Vệ Thanh Liên nắm chặt tay dưới ống tay áo, cô thật là quá coi thường Vệ Thanh Ca, cô đã sớm biết nữ tử được cha lựa chọn tất nhiên là không dễ dàng đối phó, nhưng rốt cuộc cô vẫn khinh địch. Khi cô ngẩng đầu ánh mắt ôn nhu như nước, môi đỏ khẽ mở nói: “Nhị điện hạ rộng lượng, xem ta là tiểu nữ hẹp hòi rồi.”

Nhiễm Chiếu không nói, chỉ cười nhìn ả, con ngươi càng ôn nhu hơn ba phần. Thượng Tuyết đứng ở bên cạnh Vệ Thanh Ca nhìn rõ mọi việc phát sinh, chỉ mím môi không biết nghĩ cái gì. Vệ Thanh Ca nhoẻn miệng cười, tự biết Nhiễm Chiếu có thể tới Thanh Tâm uyển tất là bị Vệ Thanh Liên tác động, lại ra vẻ không hề biết gì,lúc Vệ Thanh Liên cùng Nhiễm Chiếu sắp bước ra khỏi cửa liền gọi lại.

Bạn đang đọc Phượng Hoàng Vu Phi (Mộc Tử Linh) của Mộc Tử Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienthanh188
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.