Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hảo nữ xuất giá

Phiên bản Dịch · 1348 chữ

Tiền Vệ Thiên tham ô đủ để nuôi sống một đám tử sĩ trung thành, có lẽ bất tri bất giác, nàng cũng tiêu hao những tiền tham ô đó. Địa vị của Vệ Thiên ở Nam Lương đã không ai có thể lay động, nguyên nhân hắn dưỡng nhiều tử sĩ như vậy chỉ có một…… Khống chế thiên hạ.

Bị ý tưởng bất thình lình dọa sợ, nàng thật lâu không dám lên tiếng.

“Nhưng con chỉ là một nữ tử, lời nói lại không có trọng lượng, như thế nào có thể khiến Thái Tử không nghi ngờ Vệ gia.” Một lát sau, Vệ Thanh Ca sắp xếp lại manh mối rõ ràng, nhẹ nhàng mở miệng.

Lúc này Vệ Thiên đã nắm Vệ Thanh Ca ra sân, Thượng Tuyết lập tức tiến lên đỡ lấy Vệ Thanh Ca, chỉ nghe Vệ Thiên từ ái nói: Sau khi Tiến cung không cần quên Tiết phu nhân. Ngươi phải nhớ kỹ, ai mới là người ngươi muốn nhất.”

Hắn đây là nói cho nàng, nếu không làm tốt việc này, nương nàng liền giữ không nổi?

Vệ Thanh Ca gắt gao nắm lấy lòng bàn tay, cưỡng bách chính mình cần bình tĩnh. Khi nàng ngẩng đầu, Vệ Thiên đã trở về, nàng nhìn cửa phòng đóng chặt, thần sắc phức tạp khó phân biệt.

Thượng Tuyết lại không nhận thấy được tâm tư nàng, chỉ nói: “Tiểu thư, lão gia thật tốt với người, cây trâm này thật xinh đẹp.”

“Đúng vậy, ngài ấy đối xử với ta cũng thật hảo.” Vệ Thanh Ca lặp lại lời nói của Thượng Tuyết, đáy lòng lại lạnh lẽo.

Từ lúc Vệ Thiên sai nàng tiếp cận Nhiễm Chiếu, hắn vẫn luôn bố cục một bàn cờ. Nhiễm Cơ đã sớm bắt đầu xét xử tham quan ô lại, năm nay cũng vì như vậy. Cho nên hắn sai chính mình trở về Nhạn Thành, chính là làm Nhiễm Chiếu phân tâm.

Nhiễm Cơ xử sự nhìn xa trông rộng. Nhiễm Chiếu hành sự quyết đoán hữu lực, lại có Lệ phi hỗ trợ đắc lực. Hai người hợp mưu nghiêm tra hủ bại, ngày nào đó tất sẽ có kết quả.

Như vậy, Vệ Thiên kỳ thật sớm có kế hoạch, chỉ là không nghĩ tới Chúc gia thất thế lại khiến kế hoạch tiến hành trước thời hạn.

Nàng rũ mắt nhìn thân áo cưới này, chỉ cảm thấy hai tròng mắt bị đau đớn. Nếu ngày sau Nhiễm Chiếu biết nàng có động cơ âm thầm, hắn còn đối xử với nàng như lúc ban đầu sao?

Dọc theo đường đi, Thượng Tuyết bồi nàng nói chuyện giải lao, nhưng nàng lại không nghe nổi một chữ.

Chờ vào cỗ kiệu, Thượng Tuyết đắp lên khăn voan cho nàng. Rốt cuộc không ai có thể nhìn đến mặt nàng, một hàng nước mắt, rốt cuộc không nhịn được mà hạ xuống.

Nàng vốn dĩ không nên ôm kỳ vọng, xuất giá đối với nàng mà nói, chẳng qua là ra khỏi một cái lồng sắt mà đi vào lồng sắt tiếp theo.

Không biết đi bao xa, cũng không biết đi bao lâu, nàng có thể nghe thấy dọc đường đi phóng pháo hoa pháo trúc, cũng có thể nghe thấy bên ngoài cỗ kiệu nghị luận sôi nổi.

Trong tiếng nghị luận đó, đều hâm mộ nàng có hảo phúc khí, có thể gả cho nhị điện hạ anh tuấn hiên ngang.

Còn có người nói, nhị điện hạ cưới nàng, chẳng qua là vì coi trọng mỹ mạo nàng.

Lại có người nói, là bởi vì nàng được sủng ái ở Vệ gia.

Thanh âm này quanh quẩn ở bên tai nàng, nàng biết, miệng mọc ở trên mặt người khác, mặc kệ nói cái gì đều chẳng có gì lạ, nhưng khi chính tai nàng nghe mấy lời này, trong lòng càng khổ sở.

Nhị điện hạ ở Nam Lương đức cao vọng trọng, được bá tánh kính yêu. Mà nàng chỉ là dưỡng nữ ở Vệ gia, nếu gả cho hắn, tự nhiên bị dân chúng nghị luận.

Những người đó tuy rằng không có gặp qua nàng, nhưng những lời nói lại là thật. Nàng xác thật là hảo phúc khí, xác thật là có một gương mặt đẹp, cũng xác thật là được Vệ Thiên sủng ái.

Chính là những sủng ái đó, nàng có thật sự muốn?

Từ đầu đến cuối, nàng cầu chỉ là ấm no, là một con đường sống. Vì cái gì về sau này, nàng liền biến thành dạng này?

“Tiểu thư, những người đó nói ngài không cần để ý, bọn họ chính là ghen ghét không tốt số như người.” Thượng Tuyết nhẹ nhàng cầm tay Vệ Thanh Ca.

Nhưng nàng thật sự tốt số sao? Nếu có thể quay lại, nàng vẫn sẽ lựa chọn làm quân cờ của Vệ gia, bởi vì nàng chỉ có một mục đích, chính là sống sót.

Cho nên dù có bao nhiêu lần trong đời, nàng cũng vô pháp thay đổi. Vĩnh viễn chịu người bài bố, vĩnh viễn vô pháp nắm giữ cuộc sống của mình. Như vậy mệnh, còn xem như tốt số sao?

Người dưới khăn voan, nước mắt sớm đã ướt đầy mặt.

“Xuống kiệu!”

Theo tiếng người ngoài kiệu, Thượng Tuyết đỡ Vệ Thanh Ca ra cỗ kiệu, nắm nàng đi.

Vệ Thanh Ca nghe thấy có nước chảy róc rách, lại có chim chóc vui sướng kêu to. Không bao lâu, Thượng Tuyết giao tay nàng cho một bàn tay người khác.

Đôi tay kia to rộng ấm áp, từng nắm nàng ngắm ánh trăng đẹp nhất, mang cho nàng vô số lần cảm động cùng ôn nhu.

Vệ Thanh Ca a Vệ Thanh Ca, chuyện tới hiện giờ, ngươi rốt cuộc thừa nhận sao, thân là mật thám, ngươi nhất định phải giấu giếm lừa gạt nam tử mình thích nhất.

Nước mắt nàng càng rơi nhiều hơn trước.

“Thanh Ca, ngươi rốt cuộc là thê tử của ta!” Nhiễm Chiếu thấp giọng mở miệng bên tai nàng, lời nói không che giấu được vui sướng.

A!

Thê tử sao?

Đây là từ đẹp nhất nàng nghe qua. Hắn là nhị điện hạ quyền cao chức trọng, cả đời có thể có rất nhiều thiếp thất, nhưng chỉ có một chính phi. Vệ Thanh Ca rõ ràng muốn cười, rồi lại không tiếng động mà khóc thút thít……

Lễ xong, đã tới giờ Tuất, Nhiễm Chiếu nắm Vệ Thanh Ca về phía phủ đệ đi.

Vì chưa bóc khăn voan, Vệ Thanh Ca không biết phương hướng, chỉ nắm chặt tay Nhiễm Chiếu.

Chỉ chốc lát sau, chỉ nghe Nhiễm Chiếu mở miệng nói: “Hôm nay là ngày đại hỉ của ta cùng với Thanh Ca, các ngươi không cần canh giữ ở đây, lui ra đi.”

Theo sau, nàng nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn càng lúc càng xa.

Ngay sau đó, Nhiễm Chiếu nhấc khăn voan nàng lên.

Vệ Thanh Ca có chút kinh ngạc, hiện tại xốc lên, tựa hồ có chút quá sớm.

“Sao lại khóc?” Nhiễm Chiếu nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng, có chút luống cuống, “Chẳng lẽ là hiện tại bỗng nhiên cảm thấy, chúng ta ở bên nhau…… nàng chịu ủy khuất?”

“Không có, thiếp chỉ luyến tiếc rời Vệ phủ.” Nàng vội vàng biện giải, nàng không có lừa hắn, nàng luyến tiếc rời Tiết phu nhân trong Vệ phủ.

Nghe vậy, Nhiễm Chiếu thở dài: “Nàng vừa mới làm ta sợ muốn chết.”

Kia ôn nhu quan tâm, kia khẩn trương không giả, làm Vệ Thanh Ca trong lòng buồn vui hỗn loạn. Buồn là bởi vì lừa gạt hắn, vui vì nàng được trân trọng. Vệ Thanh Ca nhẹ giọng hỏi: “Nhị điện hạ, chàng thật sự sẽ đối tốt với thiếp sao?”

Nhiễm Chiếu không có trả lời, chỉ hơi hơi mỉm cười, ý bảo nàng nhìn về phía phía trước.

Bạn đang đọc Phượng Hoàng Vu Phi (Mộc Tử Linh) của Mộc Tử Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienthanh188
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.