Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồ ly

Phiên bản Dịch · 2136 chữ

Thực tế chứng minh lựa chọn của Hạ Phàm là đúng.

Khi hắn hỏi khách điếm mới biết số phòng trống chỉ còn đếm được trên đầu ngón tay. Phần lớn đã được đệ tử thế gia đặt, còn lại không phải là phòng thượng hạng giá cao ngất ngưỡng thì là phòng nhỏ không thoáng khí, ánh sáng kém. Ngoài ra, phòng giường đơn nhỏ nhất cũng thu phí cao đến một lượng bạc một ngày. Giá này gần bằng khách trạm lớn ở kinh đô, thái độ nghiễm nhiên muốn chặt chém khách.

Giờ đây Hạ Phàm chung quy hiểu ra tại sao viên giám khảo phải viết “cấm can thiệp vào cuộc sống hàng ngày của thôn dân” vào quy tắc khảo thí. Nếu như “hắc điếm” này xuất hiện ở bên ngoài, sợ rằng chưa đến vài ngày đã bị người ta đập nát.

Như vậy suy ra ba bữa do khách điếm cung cấp mỗi ngày cũng tính theo “giá khu du lịch”. Nếu đem theo mười lượng bạc nhưng không tính toán kỹ lưỡng thì phỏng chừng không thể kiên trì đến khi khảo thí kết thúc.

Đệ tử môn phái lớn không hề thiếu tiền, nhưng do quy tắc giới hạn, bạc cũng trở thành một loại tài nguyên quan trọng. Muốn dùng nó để duy trì trạng thái tốt cho bản thân, hay để đổi tin tức đều do thí sinh tự phán đoán.

Hạ Phàm lờ mờ nhận ra cách tư duy của tổ chức ra đề. So với người hỏi ta đáp của khoa khảo, cầm binh khí xông lên của võ khảo, hiển nhiên sĩ khảo càng thiên về năng lực tổng hợp của thí sinh. Càng tự do thì càng cần thí sinh suy xét về nhiều vấn đề. Vả lại đáp án không chỉ có một, chỉ cần không phạm quy thì giải thế nào cũng được.

Có lẽ cách thức khảo thí này rất đặc biệt với người ở thời đại này. Nhưng nó lại quá quen với Hạ Phàm. So với chỉ kiểm tra năng lực pháp thuật, hắn càng thích cách thức phát huy của riêng mỗi cá nhân.

Hắn lấy ba lượng năm ra, đặt phòng cho ba ngày cộng thêm bữa tối hôm nay. Hắn bôn ba một đường từ huyện Phượng Hoa đến trấn Thanh Sơn. Nếu đã dư dả thời gian, chi bằng nghỉ ngơi một đêm, khôi phục lại trạng thái tốt nhất.

Hạ Phàm về phòng, không nhịn được mà bĩu môi.

Đúng là căn phòng mọi người chọn còn sót lại. Chẳng biết có được năm mét vuông hay không, một chiếc giường nhỏ và một cái bàn gỗ là toàn bộ gia cụ. Trần căn phòng hơi cao, cách mặt đất khoảng ba mét. Cửa sổ cũng rất cao, không đứng lên bàn thì không cách nào với tới, thế nên đừng nghĩ đến chuyện vừa tu luyện vừa thưởng thức cảnh bên ngoài.

Nhưng nhìn chung căn phòng rất sạch sẽ. Không có mạng nhện trên góc xà ngang, không thấy bụi bẩn dưới chân giường, tốt hơn gấp nhiều lần so với mấy căn nhà cỏ không ai dọn dẹp. Xem ra không uổng phí tiền cho Khu mật phủ. Ngoài ra còn có một ưu điểm là căn phòng nằm ở cuối lối đi lầu một, góc trong cùng của khách điếm, xem như nơi yên tĩnh nhất, vô cùng thích hợp để tu luyện.

Nghĩ vậy, Hạ Phàm bỏ tay nải xuống, lên giường đả tọa. Từ khi hắn được sư phụ hờ nhận nuôi, bất kể mưa gió đông hạ đều chưa từng gián đoạn việc tu luyện, tính đến nay đã mười lăm năm. Đây cũng là phương thức nhập môn vạn pháp thế gian – dẫn khí nhập thể.

Nói ra thì rất quen, tổ tiên cho rằng vũ trụ sơ khai, hỗn độn hóa thành hai. Nặng là “tích”, trầm xuống tụ thành vật chết. Nhẹ là “khí”, trôi nổi khắp thiên hạ, tụ thành sinh linh. Vật sống tuy sinh ra bởi khí nhưng lại mất đi hoạt tính của khí. Vì vậy, muốn phát triển bản thân thì buộc phải nắm vững phương pháp nhập khí, để nó gột rửa cơ thể, tạo lập lại mối liên hệ với khí.

Lý luận này tương tự với đạo sinh một, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật. Trông nó có vẻ cực kỳ duy tâm, nhưng vấn đề là khí quả thực tồn tại. Thực tế, có thể cảm nhận được khí chính là điều kiện tiên quyết để bước vào ngưỡng cửa của phương sĩ.

Đến nay Hạ Phàm vẫn ghi nhớ đêm hắn “nhìn thấy” khí với sự dẫn dắt của sư phụ. Dưới bầu trời đầy sao chợt xuất hiện thứ nổi bật hơn cả ngôi sao, chúng không giống mây mù mà giống một loại sao trời khác: điểm sáng chi chít lấp lánh nhẹ nhàng chuyển động theo gió. Chỉ khi nhìn từ phía xa thì chúng mới nối thành một mảng, hình thành trạng thái của khí.

Cũng chính vào hôm đó, thường thức vốn có của hắn bị đánh nát. Một chuỗi câu hỏi hiện lên trong đầu hệt như núi lửa phun trào. Hắn gần như dốc toàn lực mới không thốt lên mấy câu hỏi vượt quá độ tuổi này. Vả lại, hắn hiểu rõ trong bụng, dù là sư phụ cũng chưa chắc có thể đưa ra đáp án hài lòng.

Từ đó về sau, Hạ Phàm cực kỳ chuyên tâm tu luyện. Hàng ngày đều đả tọa, dù cho đói bụng cũng không quên tu luyện, học cách vẽ bùa chú, học tất cả tri thức liên quan đến phương sĩ. Thậm chí sư phụ hờ luôn không để tâm đến thứ gì cũng tỏ vẻ cực kỳ kinh ngạc. Ông còn nói, thiên tài trên thế gian này nhiều vô số kể, nhưng từ bé đã có nghị lực và ngộ tính như thế này thì nghìn vạn người cũng không tìm ra một người.

Chỉ có Hạ Phàm biết, hắn không phải thiên tài, ngộ tính đến từ giáo dục hệ thống hóa, mà nghị lực chẳng qua là thứ đi kèm theo kinh nghiệm tuổi tác.

Không sai, hắn từng sinh sống ở một thế giới khác biệt hoàn toàn, ký ức về cuộc sống bên đó vẫn còn hiện rõ trong đầu. Nhưng hắn không sao nhớ ra bản thân đến thời đại này bằng cách nào. Dường như hai thế giới không hề có ranh giới rõ rệt. Cứ như trong chớp mắt, lại như qua rất lâu, đến lúc hắn mở mắt đã trở thành cô nhi lăn lộn trong bùn.

Đến cả cái tên Hạ Phàm cũng do bản thân tự đặt theo ký ức. May mà sư phụ hờ không hỏi sâu về chuyện này. Có lẽ ông cho rằng một đứa nhỏ ba tuổi nhớ được tên do cha mẹ đặt cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.

Dựa vào năng lực học tập dẫn trước, Hạ Phàm nhanh chóng hiểu biết tổng quan về thế giới này. Chính vì sinh linh sinh ra bởi khí, tức là ý thức có trước vật chất, nên sau khi cơ thể tan biến, ý thức có thể sẽ trở về trạng thái khí. Trong vài tình huống đặc biệt, ý thức có thể tồn tại độc lập, hoặc diễn biến thành thứ khác, ví như yêu ma quỷ quái. Chúng sẽ không ngừng khuếch đại trong khí, cuối cùng làm hại nhân gian.

Tuy Hạ Phàm chưa từng nhìn thấy yêu ma làm hại một phương, nhưng đã từng theo sư phụ giải quyết vài tà ma nhỏ, xác nhận chúng không phải là chuyện kể dân gian. Ngoài ra, từ khi dẫn khí tu tập, hắn có thể cảm nhận rõ sự thay đổi của thân thể. Bất kể là sức mạnh hay phản ứng, thị lực hay thính lực đều tốt hơn người bình thường. Trong thời đại điều kiện chữa bệnh lạc hậu, ướt mưa một lần cũng có thể chết bệnh, giả như không vì những thay đổi đó thì hắn đã không thể kiên cường sống đến tuổi này khi lang bạt theo sư phụ.

Sự tiến bộ có thể thấy được bằng mắt thường này giúp hắn có thêm động lực tu tập. Nếu như một giọt mồ hôi một phần giảm béo là việc đầu tư không bao giờ khiến người ta thất vọng. Thì việc tập luyện nhằm tăng cường giới hạn của thân thể càng đáng để chú tâm.

Sau khi đi vào trạng thái tu tập, Hạ Phàm cảm thấy những ngôi sao nhỏ bé kia đang hòa hợp với hắn. Thông qua chúng, ý thức của hắn như có không gian kéo dài vô hạn, mỗi một hơi thở giống như đến từ bản thân, lại như đến từ thế giới.

Hắn đả tọa mấy giờ liền. Sau đó ăn bữa tối khách điếm đem đến, lại tiếp tục quay lại trạng thái dẫn khí, cứ vậy đến đêm khuya. Điều đáng tiếc là cảm nhận khí cần tập trung tinh thần, không thể thay thế việc nghỉ ngơi, cũng không thể vừa ngủ vừa tu luyện. Cho nên đến lúc cần ngủ vẫn phải ngoan ngoãn nhắm mắt.

Ngay lúc nửa mơ nửa tỉnh, Hạ Phàm chợt nhận ra có gì đó khác thường. Hắn mở choàng mắt, phát hiện cửa sổ phía trên đầu bị mở ra từ khi nào không hay, một cái bóng đỏ như máu xuất hiện ngoài ô cửa.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hắn cầm kiếm gỗ trong tay, cẩn thận bước lên bàn, nhón chân nhìn ra ngoài cửa sổ… Chợt thấy mặt trăng máu treo cao trên trời đang nhuốm mặt đất thành mảng đỏ tươi. Trấn nhỏ đồng thời xảy ra chuyện lạ. Nhiều nơi trên mặt đất nhô lên, sau đó nứt ra, từng bộ hài cốt bò ra từ trong lòng đất, phát ra tiếng kêu khiến người ta sợ hãi.

Hạ Phàm sửng sốt.

Cảnh tượng này quen thật. Vả lại đám quái vật kia trông thế nào cũng có phần đáng yêu.

Đợi đã, đáng yêu?

Dường như một bộ hài cốt trong đó phát hiện ra hắn. Nó quay người nhảy bổ lên cửa sổ.

Hạ Phàm tức khắc hoảng sợ ngồi dậy. Hắn nhận ra bản thân vẫn đang nằm trên giường.

Đây là… mơ?

Nếu là mơ thì cũng quá chân thật rồi. Bất kể độ rõ nét hay âm thanh, cảm giác đều thật hơn mơ. Dù cho hắn tỉnh lại vẫn nhớ rõ tất cả chi tiết.

Hắn bất giác ngẩng đầu nhìn cửa sổ, lòng căng chặt. Cửa sổ quả thật bị mở ra. Hắn mất vài giây thích ứng với hoàn cảnh tối tăm mới thấy rõ bóng đen xuất hiện chỗ cửa sổ. Đó là bóng của một người ngồi tựa vào khung cửa mà nhìn vào hắn. Sở dĩ nói vậy là vì trong bóng tối đen kịt, thứ bắt mắt nhất chính là đôi mắt màu vàng đang phản xạ tia sáng mờ của đối phương.

Hạ Phàm chợt nhận ra giấc mơ kỳ lạ vừa rồi liên quan đến người trước mặt.

“Lẽ nào… ngươi cũng là người thích Zelda?”

“Zelda? Đó là gì... Không đúng, tại sao ngươi không sợ?” Bất ngờ là đối phương nhanh chóng đáp lời, giọng điệu nghe lành lạnh nhưng lại là tiếng của một nữ tử.

Tại sao hắn phải sợ đám xương khô chibi?

Hạ Phàm nhất thời không biết nên đáp như thế nào. Đối phương chịu đáp lời khiến hắn nhẹ nhõm hơn. Nếu người nọ có ý xấu, hẳn sẽ không đợi đến khi hắn mở mắt.

Hắn lần mò một lúc, lấy đánh lửa từ trong y phục dưới chân giường ra, thổi rồi thắp nến trên bàn. Ánh nến mập mờ lập tức xua tan bóng tối trong phòng, khiến hắn thấy rõ dáng vẻ của người nọ.

Điều đầu tiên Hạ Phàm biết là đối phương không phải con người. Trông “nàng” quả thực giống nữ nhân, nhưng đôi tai dựng thẳng trên đầu quá bắt mắt. Nếu đối phương không phải người thích cosplay thì loài pha trộn đặc trưng không phải của con người này thường được gọi là yêu.

Hạ Phàm dò hỏi: “Chó?”

Không có câu trả lời.

“Mèo?”

Đôi mắt phản quang trong đêm quả thực rất giống mèo.

Vẫn không có câu trả lời.

Hắn đoán tiếp: “Sói?”

“Đủ rồi, là hồ ly!” Cuối cùng giọng điệu của nàng cũng có chút gợn sóng.

Bạn đang đọc Phương Trình Luật Trời của Nhị Mục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anying2143
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.