Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Viên giám sát

Phiên bản Dịch · 2333 chữ

Đêm đó, trong căn lều ngoài trấn Thanh Sơn.

Mành lều được vén lên, hai người một cao một thấp đi vào. Viên giám khảo Thẩm Thuần ngồi bên bàn trông theo ánh nến thì thấy hai người đều mặc áo bào cao cổ đen, đeo mặt nạ bạc che nửa khuôn mặt, đó là trang phục tiêu chuẩn của quan viên Khu mật phủ.

Trên vai một nam tử thêu ba đường chỉ đỏ, đó là ký hiệu trấn thủ một vùng, tương đương với đại quan tam phẩm trong lục bộ. Hiển nhiên người nọ chính là viên giám sát mà hắn đợi đã lâu – đại nhân Bá Hình Thiên.

Nhưng người còn lại thì… Thẩm Thuần lặng lẽ đưa mắt nhìn người thấp. Trước đó hắn không hề nghe nói rằng sẽ có hai viên giám sát đến cuộc khảo thí lần này. Hơn nữa, người mặc áo bào đen chỉ có một đường chỉ trắng, phẩm cấp tương đương với phương sĩ nhập môn, lẽ ra hoàn toàn không có tư cách vào nơi quan trọng như sĩ khảo. Nhưng cấp trên còn chưa nói gì, hắn vờ như không thấy thì hơn.

“Ây, mặt nạ này bí quá đi mất.” Việc đầu tiên mà người cao làm sau khi bước vào lều chính là vứt mặt nạ bạc sang một bên. “Có rượu uống không?”

Thẩm Thuần bất đắc dĩ chắp tay: “Bá đại nhân, ở đây chỉ có nước trà.”

Người nọ chậc một tiếng rồi ngồi xuống, thân hình cao lớn làm cái ghế kêu cót két.

“Vậy cho ta một bình trà lạnh đi.”

Người thấp nọ không gỡ mặt nạ, cũng không mở miệng nói chuyện mà ngồi xuống cạnh Bá Hình Thiên. Điều này nghĩa là thân phận hai người ít nhất ngang nhau. Thẩm Thuần bất giác càng tỏ ra tôn kính người thấp, dù cho đối phương chưa nói gì, hắn vẫn rót một chén trà lạnh cho người nọ.

Khu mật phủ tuy chủ yếu phụ trách xử lý việc tà dị, không giống với quan viên lục bộ đường hoàng. Nhưng làm quan vẫn là làm quan, phải có mắt nhìn tối thiểu, không thì lỡ đắc tội với người khác, bị sắp xếp làm nhiệm vụ đòi mạng thì biết đi đâu mà giải oan.

Bá Hình Thiên trực tiếp cầm bình trà, dốc đáy lên trời mà uống. Uống xong một hơi dài, sau đó lấy tay áo lau sơ rồi mới hỏi chuyện chính: “Tình hình chung thế nào rồi?”

Thẩm Thuần lập tức đáp: “Bẩm đại nhân, trấn Thanh Sơn bố trí bốn trăm hai mươi bảy thí sinh. Thực tế thấp hơn, bốn trăm lẻ một người. Trước mắt mọi chuyện thuận lợi, tạm thời không có vấn đề.”

“Ngay cả trấn Thanh Sơn cũng có bốn trăm người ư?” Bá Hình Thiên tỏ vẻ hài lòng: “Xem ra mùa thu năm nay Khu mật phủ sẽ xuất hiện thêm nhiều gương mặt mới.”

“Nhiều người như vậy, không nâng tiêu chuẩn đỗ lên à?”

Thẩm Thuần lắc đầu: “Không hạ đã khó rồi. Ảnh hưởng của nạn châu chấu năm ngoái vẫn còn, Tề Quốc và Cao Quốc lại rục rịch ngóc đầu dậy, chỗ nào cũng cần người. Bên trên lại tạo áp lực rất lớn.”

Đây đã đề cập đến chính trị, Thẩm Thuần không tiện nhiều lời bèn gật đầu. Tai họa càng lớn, tà ma càng xuất hiện nhiều, thậm chí có khi gây hại lớn hơn cả chiến tranh, mà những thứ này đều cần phương sĩ đối phó. Nếu một người không thông qua được sĩ khảo thì há có thể mong người đó giúp ứng phó những mối nguy lớn này. Hơn nữa, chi phí bồi dưỡng một phương sĩ không thấp, hắn không cho rằng hạ tiêu chuẩn thật sự có thể giải quyết vấn đề.

Bá Hình Thiên không tiếp tục nói về vấn đề này. Ông chỉ vào cuốn danh sách bày trên bàn: “Mấy cái tên bị gạch là những người đã bị loại à?”

Thẩm Thuần đáp: “Vâng. Hiện tại tổng cộng có chín người.”

“Chín người? Bị loại ngay ngày đầu tiên ư?” Người thấp cất lời, bất ngờ là giọng nói rất nhẹ nhàng, độ tuổi hẳn không lớn.

Ở tuổi này đã có thể ngang hàng với Bá đại nhân sao? Thẩm Thuần bỗng nhiên hơi tò mò về thân phận của đối phương.

“Nguyên nhân được viết trong phần ghi chú. Họ vội nghe ngóng tin tức nên tiêu sạch bạc trong một buổi chiều, mãi đến bữa tối mới nhận ra ý nghĩa của tiền. Nhưng phương sĩ không thể đói bụng đến ngày thứ bảy nên đành phải lựa chọn bỏ thi.”

“Thứ không có nghị lực!” Bá Hình Thiên đánh giá. “Bản thân không có thì có thể đi cướp của người khác.”

“Nếu như họ có thực lực như ngài thì tự nhiên có thể.” Thẩm Thuần cười. “Hạ quan ngược lại cảm thấy họ có thể bỏ thi xem như tự biết mình. Những người muốn gắng gượng chỉ khiến họ thất bại càng thảm hại hơn.”

Người thấp lật danh sách: “Cho nên những người có ít tiền hơn sẽ bị loại?”

“Bẩm đại nhân, họ dễ bị loại hơn so với những người khác.” So với khi trả lời Bá Hình Thiên, Thẩm Thuần càng nghiêm túc với vấn đề này hơn: “Phương sĩ chấp hành nhiệm vụ thường sẽ gặp phải tình huống bất ngờ, chỉ khi tận dụng hợp lý tài nguyên trong tay mới có cơ hội biến nguy thành an.”

“Vậy à? Nhưng từ đầu người này chỉ có nửa túi bạc, có phải không được công bằng không?”

Thẩm Thuần nhìn theo vị trí mà đối phương chỉ thì thấy cột điền hai chữ “Hạ Phàm”. So với một hàng toàn các thí sinh đem mười lượng, hắn đem không đến năm lượng quả là quá bắt mắt.

“Chúng ta chỉ có thể đảm bảo quy tắc công bằng. Huống hồ việc chuẩn bị chu đáo cũng thể hiện mức độ chú trọng.” Hắn thoáng ngừng. “Ngoài ra, người này tiêu không ít tiền hơn người khác, tức là hắn không hề nhận ra bản thân đang ở thế cực kỳ bất lợi, bị loại cũng là chuyện bình thường.”

Người thấp gật đầu, tựa như đồng ý với cách nói của hắn.

Thẩm Thuần lại cảm thấy hơi tiếc. Hắn có ấn tượng với thí sinh tên Hạ Phàm này, dẫu sao đến nay cực kỳ hiếm thấy thí sinh không gom đủ mười lượng bạc, muốn không chú ý cũng khó. Lúc đó mọi người nhỏ giọng cười nhạo nhưng Hạ Phàm không hề bị ảnh hưởng, đối đáp chín chắn, tâm tính đáng để khen ngợi.

Nhưng chỉ trong một buổi tối, Hạ Phàm đã tiêu hết bảy tám phần tiền trong tay, thậm chí còn chọn phần bữa tối đắt nhất. Tựa như hoàn toàn không biết rằng so với người khác, bản thân chỉ có một nửa tài sản, hoàn toàn không có tính cảnh giác. Chỉ có thể nói là hắn nhìn nhầm người.

“Đám hậu bối vô dụng này có gì hay mà bàn.” Bá Hình Thiên khua tay. “Chi bằng nói về ứng cử viên tam giáp đi. Ngươi cảm thấy họ là ai?”

Người thấp lật danh sách đến mấy trang đầu. Thẩm Thuần thấy thời gian người nọ ngừng ở mỗi trang trở nên dài hơn, cứ như muốn ghi nhớ tên của những thí sinh này.

Thẩm Thuần bẩm báo: “Không có gì bất ngờ xảy ra thì Phỉ Niệm của Phỉ gia, Phương Tiên Đạo của Phương gia, Lạc Khinh Khinh của Lạc gia sẽ là tam giáp của trường thi trấn Thanh Sơn lần này.”

“Mỗi nhà một người?” Bá Hình Thiên nở nụ cười đùa cợt: “Ngươi cũng xem như là một viên giám khảo đủ tư cách.”

“Đại nhân quá khen.” Thẩm Thuần cúi đầu chắp tay. Làm giám khảo nhiều năm, hắn dĩ nhiên hiểu sĩ khảo vừa là tuyển chọn nhân tài, vừa là phân chia lợi ích. Huống hồ ba người này quả thực có thiên phú trác tuyệt, lại được đào tạo tiếp xúc với khí sớm hơn những thí sinh khác, biểu hiện không thể nào kém được, trong ngoài đều khó chọn ra điểm không ổn. “Đương nhiên kết quả cuối cùng vẫn do đại nhân định đoạt sau khi khảo thí kết thúc.”

Người thấp chợt hỏi: “Không có ai không phải xuất thân thế gia à? Không nói đến ba vị trí đầu, mười hoặc hai mươi vị trí đầu cũng được.”

“Ờm…” Thẩm Thuần ngập ngừng. Hắn nghe ra giọng điệu đối phương có phần bất mãn. “Thứ tự ghi tên không phải thành tích thực tế, cuối cùng vẫn phải dựa vào biểu hiện khảo thí…”

“Ha, không có mới là bình thường.” Bá Hình Thiên cười ngắt lời ông. “Nghĩ mà xem, nếu cùng một hạt giống tốt, một người xuất thân bần hàn, mười tuổi mới biết chữ. Còn người kia thì ba tuổi đã biết chữ, năm tuổi tiếp xúc khí, tiền đồ ai tốt hơn? Nếu người trước mạnh hơn người sau thì cũng quá xem trọng hai chữ thiên tài rồi.”

Người thấp không tiếp lời, dường như đang trầm tư suy nghĩ.

Viên giám sát hắng giọng, đứng dậy.

Đây là có điều dặn dò. Thẩm Thuần vội đứng dậy, chắp hai tay.

Bá Hình Thiên nói với hắn: “Ta không quan tâm thứ tự khảo thí, ngươi xem mà làm. Tiêu diệt mầm họa quan trọng hơn sĩ khảo. Ngươi nên hiểu rõ mục đích Khu mật phủ phái chúng ta đến giám sát.”

Thẩm Thuần khẩn trương, liếm môi dò hỏi: “Bởi vì ‘khuynh thính giả’?”

Bá Hình Thiên chợt trầm giọng: “Hừ, quả nhiên ngươi biết. Nếu là mười năm trước, chỉ cần giám khảo biết từ này đã là trọng tội.”

“Hạ quan vượt quá rồi…”

“Không sao, vốn dĩ chẳng có bí mật vĩnh viễn không bị lộ, trừ phi người biết đến nó đều chết.” Bá Hình Thiên khoát tay, giọng điệu không để tâm như trước. “Vừa phải giữ kín miệng như bưng, vừa phải đề phòng mọi lúc, thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy. Nếu ngươi phát hiện có gì bất thường, xấu hay tốt đều phải lập tức báo cáo với ta.”

Thẩm Thuần cúi đầu đáp: “Vâng thưa đại nhân. Nhưng… Tôi cũng chỉ nghe người khác nhắc đến từ khuynh thính giả. Tôi không biết hắn có đặc trưng gì, làm sao để phân biệt. Không biết đại nhân có thể cung cấp thêm manh mối không?”

“Không có manh mối gì. Bởi vì khuynh thính giả không phải một người, mà là một loại người.”

Bá Hình Thiên cầm một lá bùa tung lên cao, sau đó một làn gió nhẹ lướt qua, tiếng côn trùng kêu lập tức biến mất.

Thẩm Thuần biết đó là một lá bùa cách âm.

“Thực tế ta không biết nhiều về khuynh thính giả. Chỉ có bốn vị chưởng ti Khu mật phủ mới rõ cụ thể.”

“Ngài… cũng không được?”

Bá Hình Thiên nói chậm rãi: “Ta chỉ biết họ có thể nghe thấy những thứ khó tin, ví như bí văn vốn không ai trên thế gian biết, hoặc là pháp thuật chưa từng gặp. Nhưng phổ biến hơn là lời nói mê không ai hiểu được. Đây cũng là nguồn gốc của cái tên khuynh thính giả.”

“Lời nói mê?”

“Tức là xem từng chữ thì chẳng có gì, nhưng nối với nhau lại có ý nghĩa không rõ. Vậy nên họ thường sống không lâu, không phải bị người mưu hại thì là phát điên, nhưng trước khi phát điên sẽ gây nên thiệt hại kinh khủng. Nếu Khải Quốc ta xuất hiện khuynh thính giả không chịu sự quản lý thì sẽ…”

“Sẽ ra sao?”

Bá Hình Thiên nhìn hắn chằm chằm: “Gặp phải nguy cơ diệt quốc.”

Thẩm Thuần bất giác rùng mình. Hắn bắt đầu hối hận vì đã hỏi kỹ chuyện này.

“Tuy bất kỳ ai có thể cảm nhận được khí đều có thể trở thành khuynh thính giả. Nhưng tuổi từ mười đến hai mươi có khả năng cao nhất, vì đa số phương sĩ đều nắm vững cách hấp thu và vận dụng khí ở giai đoạn này. Cho nên Khu mật phủ mới bắt đầu chú ý từ sĩ khảo.” Hình Bá Thiên nhìn hắn chằm chằm. “Giờ ngươi đã hiểu chưa?”

Thẩm Thuần khom người nói: “Vâng. Hạ quan nhất định sẽ dốc toàn lực.”

“Cũng không cần lo quá.” Viên giám sát vỗ vai hắn bằng lòng bàn tay như quạt bồ đề. “Ta chỉ làm việc theo thường lệ thôi. Theo như ta biết, mười năm gần đây không hề xuất hiện người bị nghi là khuynh thính giả, thế nên mới thả lỏng việc cấm tin tức. Đề phòng thì đề phòng, nhưng vẫn phải chuyên tâm với sĩ khảo.”

Thẩm Thuần cười khổ trong bụng, sợ rằng nghe xong chuyện này thì muốn bỏ qua cũng khó. Điều hắn cảm thấy may mắn duy nhất là bản thân đã qua tuổi ba mươi, ít có khả năng phát điên. Ngược lại là người thấp nọ…

Hắn nhìn đối phương. Dựa theo giọng điệu, tuổi tác người này khoảng hai mươi, hiển nhiên rơi vào phạm vi nguy hiểm cao. Từ đầu đến cuối người nọ đều không hề có phản ứng gì, hệt như không quan tâm đến khuynh thính giả, tâm tính bậc này thậm chí không thể hình dung bằng điềm tĩnh.

Rốt cuộc hắn là ai?

Thẩm Thuần chần chừ giây lát, cuối cùng vẫn đè nghi hoặc này xuống đáy lòng.

Bạn đang đọc Phương Trình Luật Trời của Nhị Mục

Truyện Phương Trình Luật Trời tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anying2143
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.