Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Tiểu thuyết gốc · 2443 chữ

Năm 2020.

“113, tôi muốn báo án.”

Giữa đêm, tiếng chuông điện thoại của phòng điều tra hình sự khu vực số 3 vang lên khiến cho Phan Tuấn – một cảnh sát tuy trẻ tuổi nhưng đã có gần 5 năm kinh nghiệm trong phòng điều tra hình sự.

“Alo, phòng điều tra hình sự xin nghe.”

Tiếng chuông điện thoại vang lên trong đêm khuya tĩnh lặng, Tuấn nhấc máy lên khi vẫn còn đang trong cơn buồn ngủ. Nhưng từ đầu dây bên kia, những thông tin vụ án mà phòng điều phối thông tin khiến Tuấn hốt hoảng đến mức tình táo.

“Chúng tôi sẽ đến ngay.”

Tuấn vừa dập máy thì ngay lập cùng Lão Lê lên xe để đến địa điểm báo án của theo như thông tin trước đó. Chiếc xe bon bon trên những con đường vắng vẻ của thành phố Giang Hạ và đến núi Hoàng nằm ở phía Bắc thành phố, giáp ranh với thành phố lân cận.

Vừa đến nơi, đập vào mắt của Tuấn là sự đông đúc ở nơi vốn dĩ yên tĩnh nhất thành phố Giang Hạ. Phóng viên xếp hàng dài bên ngoài, máy ảnh tác nghiệp liên tục hòng chụp được những gì đang diễn ra ở bên trong.

Đội cảnh sát hình sự là đội thứ 4 tới hiện trường. Trước đó cảnh sát khu vực sau khi nhận được tin báo đã đến phỏng tỏa hiện trường. Tổ pháp y và Tổ pháp chứng đến sau để xử lí hiện trường và thu thập bằng chứng.

Và đập trước mắt Tuấn và Lão Lê là Tổ pháp y đang lau lau, quét quét thứ gì đó như hài cốt đang nằm sau lớp đất đá chất chồng kia, sâu bên trong hang động nằm khuất sau hàng cỏ lau cao lớn, um tùm. Theo như lời báo án của nhân chứng, vốn dĩ khu vực này hiểm trở, ít người qua lại nhưng nhân chứng do gặp trời mưa nên đã trú tạm vào bên trong hang động và cùng chính cơn mưa ấy đã vô tình lộ ra bộ hài cốt.

“Đầu đá, thu thập được gì chưa?”

Sau khi nghe xong lời nói của người báo án, Tuấn tiến đến gần hiện trường nơi đặt bộ hài cốt cùng là nơi mà Tổ trưởng Tổ pháp y – Tô Thạch đang làm việc. Biệt danh Đầu đá cũng là từ cái tên của anh ta mà ra, nhưng cũng chỉ Tuấn dám gọi Thạch với cái tên đó mà thôi.

Nói một chút về Tô Thạch. Thạch tốt nghiệp trường Y có tiếng của thành phố Thượng Thiên – thành phố lớn nhất khu vực phía Nam bấy giờ với tấm bằng xuất sắc nhưng thay vì làm bác sĩ như bao bạn học khác, Thạch học thêm mấy năm về giải phẫu và vào làm việc trong Tổ pháp y của Cục cảnh sát thành phố Giang Hạ.

Chưa hết, Tuấn và Thạch là bạn bè học chung với nhau từ nhỏ nên đã từ lâu đã coi nhau như anh em trong nhà. Cả hai gia đình cũng có mối quan hệ khăng khít với nhau. Và cũng chính ông nội của Tuấn, Phan Trung – pháp y tài năng nhất của thành phố Giang Hạ và cả khu vực phía Nam chính là động lực khiến Thạch trở thành pháp y thay vì bác sĩ.

Bố Tuấn mất từ sớm nên từ lâu Tuấn đã được bố của Thạch – Tô Vũ, hiện là trưởng khoa bệnh viện Giang Hạ nhận làm con nuôi suốt gần 20 năm nay, từ khi cậu mới chỉ là cậu nhóc 8 tuổi.

“Ở đây, anh đừng có gọi em là Đầu đá được không?” – Thạch đáp lời với vẻ khó chịu. Tuy là bằng tuổi nhưng Tuấn được đẻ trước Thạch 1 ngày nên được làm anh và cả hai cũng đã quen cách xưng hô đó từ nhỏ và từ lâu đã coi nhau như anh em trong nhà.

“Được rồi, Tổ trưởng Thạch, không biết cậu đã thu thập được gì từ bộ hài cốt này rồi.”

Theo những gì mà Thạch thu thập được từ bộ hài cốt thì bộ hài cốt này là phụ nữ, tuổi được xác định là 35-40 tuổi như kết cấu của khung xương. Ngoài ra thời gian nằm ở đây của bộ hài cốt khoảng 20 năm.

Và ngay lúc này, chiếc xe của đội Điều tra hình sự cũng đã đến nơi. Trên xe là những thành viên còn lại của đội. Họ đến hiện trường sau khi đã tập trung đầy đủ. Và cũng từ lúc này, vụ án bộ hài cốt đã bắt đầu.

Bước xuống xe đầu tiên là Lê Tường, thành viên trẻ tuổi nhất của đội. Chàng trai trẻ này phụ trách các công việc liên quan đến công nghệ thông tin và lái xe cho cả đội. Tiếp theo là Liên Chi từ ghế bên cạnh.

Cuối cùng là từ hàng ghế sau là hai người lạ mặt xuất hiện. Mặc dù là lạ mặt nhưng bước xuống thì chiếc xe của đội Hình sự thì cũng phải có lí lịch cộm cán chứ chẳng thể nào là những kẻ vô công rỗi nghề được.

“Tôi là Lâm Trường, đội trưởng Đội Hình sự. Đây là thẻ và giấy công tác của tôi. Còn đây là Bùi An, đồng nghiệp của tôi.”

Vừa tới hiện trường, Lâm Trường và Bùi An bị cảnh sát giữ lại vì gương mặt lạ lẫm của mình nhưng mọi thứ cũng nhanh chóng được giải quyết để tất cả có thể tiến và hiện trường để tiếp quản công việc điều tra.

Lâm Trường là thành viên của đội Hình sự thành phố Thượng Thiên, được phân bổ về Giang Hạ với vị trí Đội trưởng Đội Hình Sư, Cục công an Giang Hạ. Hôm nay là ngày mà Lâm Trường nhậm chức nhưng chưa kịp làm lễ nhậm chức thì đã xuất hiện vụ án nghiệm trọng rồi.

Còn Bùi An là nhân viên được cử theo để hỗ trợ Lâm Trường trong quá trình làm việc ở Giang Hạ, khi cả hai đã có quãng thời gian cộng tác ở Thượng Thiên từ trước đó. Cả hai vừa đến Giang Hạ chiều nay, chỉ kịp nhận nhà công vụ thì ngay lập tức đã gặp một vụ án nghiệm trọng như này.

“Liên Chi, đây là?” – Tuấn thắc mắc về sự hiện diện của “người lạ” bên trong hiện trường.

“Đây là Đội trưởng Lâm Trường và Bùi An, được cấp trên cử về đội chúng ta. Đội trưởng Lâm đây là Phan Tuấn và Lão Lê, thành viên của đội.”

“Chào đội trưởng Lâm, chúng tôi nói sơ với Đội trưởng về tình hình ở đây.”

Tuấn và Lão Lê bắt tay Đội trưởng Lâm và nhanh chóng quay lại tình hình hiện trường. Dựa vào những gì mà họ đã thu thập từ trước đó thì đây là một vụ giết người, sau đó giấu xác vòa bên trong hang động này.

Nạn nhân được xác định là nữ, tuổi từ 35-40, đã chết cách đây hơn 20 năm. Theo xác định ban đầu thì nguyên nhân chết là do vật cứng đập vào đầu, dẫn đến xuất huyết não và tử vong nhưng không tìm thấy bất cứ manh mối nào cụ thể về thân thế của bộ hài cốt này.

“Khoan, mọi người có thấy điều gì đó kì lạ hay không?”

Ngay khi tất cả còn đang mơ hồ về bộ hài cốt này thì Lâm Trường lên tiếng về những phán đoán sơ bộ của mình, sau khi dạo một vòng xung quanh hiện trường xảy ra vụ án cũng như tất cả những vật chứng thu được.

“Ý anh là vật chứng thu thập được, ngoài bộ xương ra thì không còn gì cả.” – Liên Chi lên tiếng.

“Đúng vậy, nếu như đây là hiện trường vụ án thì quần áo, giầy dép của nạn nhân ở đâu?”

Quả nhiên là vậy, tất cả từ nãy đến giờ chỉ chăm chăm vào bộ hài cốt mà bỏ qua chi tiết rằng bộ hài cốt không mặc đồ vì nếu có thì cho dù nằm sau trong đất từng ấy năm thì cho dù có phân hủy đi chăng nữa cũng phải để lại chút manh mối gì chứ.

“Vậy chắc chắn đây không phải là hiện trường vụ án, mà là một nơi khác.” – Liên Chi tiếp lời.

“Đúng vậy, hơn nữa tôi suy đoán, có thể như nạn nhân và hung thủ quen biết nhau. Cụ thể có thể là giữa họ phát sinh mỗi quan hệ về tình dục. Nạn nhân đang trong trạng thái lỏa thể thì bị giết hại rồi được chôn xác ở đây.”

Lê Tường đứng bên cạnh ghi ghi chép chép những gì đang bàn bạc để lấy đó làm tư liệu thì vô tình làm tới chiếc bút của mình xuống đất, và còn lăn vào bên trong nơi bộ hài cốt đang nằm ở đó.

Chẳng nói cũng đủ hiểu Lâm Trường tức giận như thế nào với sư bất cẩn ấy của cấp dưới và nét mặt giận dữ ấy khiến cho Lê Tường có chút hoảng sợ. Cậu trai trẻ ấy lập tức cúi xuống nhặt chiếc bút ấy với sự cẩn trọng.

Nhưng cũng từ đây mà phát hiện ra một phát hiện quan trọng về bộ hài cốt. Lê Bùi phát hiện sâu trong những lớp đất đá chôn bộ hài cốt có cái gì đó tròn tròn mà còn sáng lấp lánh nữa nằm sâu trong lớp đất đá ấy.

“Tuấn, anh nhìn xem, dường như có cái gì đó.” – nhặt chiếc bút máy lên, Tường chỉ tay về phía thứ rồi nói lại với Tuấn.

Theo sự chỉ dẫn của Tuấn, họ đã thu thập được một chiếc đồng hồ quả quýt bằng vàng, mặc dù đã gỉ theo thời gian nhưng vẫn còn có thể nhìn ra đây không phải là một chiếc đồng hồ rẻ tiền mà ai cũng đều có thể sở hữu.

Bên trong chiếc đồng hồ đã vỡ mặt kính nhưng vẫn thấy rõ được thời gian dừng lại ở mốc thời điểm 14:45. Và mặt còn lại của chiếc đồng hồ có hình của một gia đình ba người được dán ngay ngắn. Bố mẹ và cậu con trai, tấm hình cũng đã mờ theo thời gian nhưng vẫn có thể thấy mờ mờ gương mặt của cậu con trai.

“Liên Chi, cô đến đây xem xem. Có nhận ra người này không?”

Liên Chi dùng đèn pin soi vào mặt chiếc đồng hồ và lập tức giật mình khi trông thấy gương mặt của cậu con trai trong gia đình 3 người đó chính là người bạn chung lớp với cô và Tuấn trước đây – Thái Châu.

Vậy bộ hài cốt này nhiều khả năng là của người mẹ đã mất tích nhiều năm của cậu ấy – cô Hồng Anh, người đã mất tích một cách bí ẩn cách đây trong hơn 20 năm, năm mà Thái Châu tròn 9 tuổi.

Và cho đến thời điểm hiện tại, sự mất tích của bà Hồng Anh năm xưa cuối cùng cũng đã sáng tỏ. Hơn nữa ngoài Thái Châu ra thì chồng bà – ông Thái Huy cũng đã sống ở nơi nào đó trong lòng thành phố Giang Hạ này.

Điều cần làm lúc này của Đội điều tra là nhanh chóng tìm ra ông ta để đưa về điều tra vì rất có thể năm xưa chính ông đã tận mắt chứng kiến cái chết của vợ mình. Và căn nhà năm xưa của hai vợ chồng năm xưa bây giờ cũng sẽ được đưa vào diện điều tra

Kể từ lúc này, sự thật đằng sau cái chết của bà Hồng Anh, liệu rằng sẽ ẩn chứa những điều gì bí ẩn đằng sau đó.

Trong phòng thẩm vấn.

Thái Châu, ngồi trầm tư đối diện Liên Chi. Cả hai ngày xưa là bạn học chung lớp với nhau nên có thể sẽ có nhiều điều để tâm sự trước khi Lâm Trường vào để bắt đầu thẩm vấn về những tình tiết năm xưa.

Trong lớp, Thái Châu là người lớn tuổi nhất so với những đứa trẻ trong lớp, trong đó có Tuấn, Chi và Thạch. Vì cậu bị lưu ban một năm do đánh nhau, nên sau khi vào lớp, cậu tỏ ra là người khó gần gũi, trầm tính và không thích kết bạn với những người khác.

“Suốt bao nhiêu năm nay, cậu đã đi đâu, cuộc sống ra sao?”

Liên Chi bắt đầu hỏi thăm tình hình của người bạn năm xưa. Tuy không muốn giáp mặt với nhau trong hoàn cảnh như thế này nhưng cô vẫn phải giữ sự tập trung của mình khi đối diện với Thái Châu.

Còn đối diện, Thái Châu không nói gì, hai tay nắm chặt lấy chai nước trước mặt. Liên Chi còn khẽ thấy nước mắt đã rơi trên khuôn mặt của cậu nữa, chắc hẳn cậu bị đả kích nhiều lắm trước sự thật này, ít nhất là trong suy nghĩ của Liên Chi.

“Bao giờ thì Đội trưởng Lâm sẽ đến?” – Thái Châu từ tốn hỏi, giọng nói vẫn còn run nhiều lắm.

“Chắc cũng sắp rồi. Cậu đợi anh ấy đến mới chịu nói hay sao?” – Liên Chi đáp lời.

Vừa dứt câu, cảnh cửa phòng thẩm vấn mở ra, đội trưởng Lâm từ từ bước vào tách cà phê trên tay. Vừa đặt ly cà phê xuống bàn, chưa đợi Đội trưởng Lâm ngồi ấm chỗ, Thái Châu đã bật dậy và phản ứng một cách quyết liệu.

“Tôi muốn gặp Phan Tuấn. Là bố cậu ta hại cả nhà tôi. Tôi muốn gặp Phan Tuấn, bố cậu ta không xứng đáng là một cảnh sát.”

Tiếng kêu gào thảm thiết của Thái Châu khiến Lâm Trường, Liên Chi và cả những người đang theo dõi qua camera phải giật mình, kinh ngạc vì sự xuất hiện của Phan Tuấn và bố của cậu ta.

Đây chẳng khác nào là lời tố cáo nhắm thẳng vào gia đình của Phan Tuấn cả.

Và cũng kể từ giờ phút này, vụ án đã giở sang một trang mới, nói đúng hơn là được lật lại những trang giấy từ quá khứ.

Bạn đang đọc Quá Khứ Bị Đánh Cắp sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.