Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3

Tiểu thuyết gốc · 1825 chữ

Phòng họp của đồng chí Bùi Hải- Cục trưởng Cục Cảnh sát Giang Hạ.

“Hai cậu có ý kiến gì về vụ án ở núi Hoàng sau tất cả những gì mọi người đã thu thập được?”

Ngồi trong phòng lúc này cùng với đồng chí Bùi Hải là cục trưởng Lê Hòa - cục trưởng cục Cảnh sát khu vực 3 và Lâm Trưởng. Cả hai đều có chút căng thẳng vì ngỡ rằng vụ án rất nhanh chóng sẽ được phá nhưng ngay lúc này họ đã rơi vào ngõ cụt khi nào nghi can duy nhất của vụ án theo lời nhân chứng thì đã bị hại trước cả nạn nhân, hơn nữa còn do chính nạn nhân sát hại theo điều tra của cảnh sát lúc ấy.

Lúc này đây, có hai hướng mà Lâm Trường suy nghĩ đến về tình tiết của vụ án. Thứ nhất thì so sánh những gì mà Thái Châu và kết quả điều tra của vụ án 310 năm xưa thì chắc chắn hung thủ không thể là Thái Huy mà là một người khác.

Thứ hai là kết quả điều tra năm xưa về vụ án 310 do Phan Thành phụ trách chắc chắn có vấn đề. Điều đó đồng nghĩa với việc nếu điều thứ hai xảy ra thì cảnh sát Phan Thành đã âm thầm nhúng tay vào kết quả điều tra vì một mục đích nào đó.

“Nhưng vụ án 310 năm ấy, Phan Thành hoàn toàn làm đúng trình tự, hơn nữa tôi cũng là người theo sát vụ án ấy nên không thể có chuyện sai được.” - Cục trưởng Bùi lên tiếng.

“Hơn nữa, nạn nhân Hồng Anh năm xưa được nhận định là sợ tội bỏ trốn nên đã được cảnh sát Giang Hạ và cả nước phát lệnh truy nã nên rất có thể là đã bị sát hại trên đường lẩn trốn.” - Cục trưởng Lê Hòa cũng lên tiếng.

“Vậy chắc chắn phương án thứ hai đã bị loại bỏ, giờ chỉ còn phương án thứ nhất, còn một người nữa xuất hiện ở hiện trưởng hoặc ra tay giết hại nạn nhân vì một nguyên nhân nào đó.” - Lâm Trưởng thở dài, tựa ra ghế và nói.

“Đồng chi Lê Hòa và Đội trưởng Lâm, vụ án 301 này tương đối phức tạp và đặc biệt nghiêm trọng, lãnh đạo tỉnh cũng đang rất quan tâm đến vụ án lần này nên hai cậu bằng mọi cách phải phá được vụ án này càng sớm càng tốt.”

Mệnh lệnh của Cục trưởng Bùi vừa ban xuống, rõ ràng là phải phá án trong thời gian sớm nhất nhưng bằng cách nào khi mà tất cả manh mối bây giờ đã bị bịt kín và không có bất cứ một manh mối nào đột biến của vụ án 301, nay lại thêm vụ án 310 năm xưa. Áp lực lúc này đang đè nặng lên đôi vai của Đội trưởng Lâm và cả đội Hình sự.

Trở về Cục cảnh sát khu vực 3 cùng với những cộng sự của mình, những dữ liệu về vụ án 310 và 301 đang được phân loại để cả đội dễ dàng xâu chuỗi lại với nhau để tìm ra manh mối dù là nhỏ nhất.

Lúc này, Tô Thạch - tổ pháp y vừa đưa ra thêm một thông tin đặc biệt khác, nhờ máy móc hiện đại, Tô Thạch đã phát hiện ra rằng khoảng thời gian mà nạn nhân Hồng Anh bị hại và cùng với đó là những thông tin mà cả đội đã thu thập được từ trước giúp cho Lâm Trường có thể xác nhận rằng.

“Hồng Anh chết sau Trần Kiều chỉ hơn 1 giờ đồng hồ.”

Điều đó có nghĩa là gì? Chắc chắn đã có người thứ 3 xuất hiện ở hiện trưởng và cũng chính người đó là người có khả năng đã ra tay với Hồng Anh và thậm chí là giật dây cho Hồng Anh giết hại Trần Kiều.

“Nhưng từ nơi phát hiện ra thi thể của Trần Kiều đến núi Hoàng ít nhất cũng phải 2 tiếng đi đường, chưa tính đường núi cũng hiểm trở và trời cũng tối. Tôi nghĩ đến một khả năng.”

Chợt Phan Tuấn lên tiếng khi nhận ra một điều gì đó. Theo như suy luận của anh, năm 1996 thì thành phố Giang Hạ chỉ là một thành phố chưa mấy phát triển, đường từ thành phố đến núi Hoàng thì hiểm trở, nguy hiểm nên chẳng mấy ai đến đây.

“Vậy thì sao?” - đội trưởng Lâm lên tiếng.

Phan Tuấn tiếp lời bằng hai luận điểm của mình. Vì núi Hoàng ít người lui tới nên là nơi thích hợp để tiêu hủy thi thể của Hồng Anh mà không ai biết. Thứ hai khoảng cách từ nhà Hồng Anh đến núi Hoàng là khoảng 2 tiếng chưa tính đường đi nguy hiểm, trắc trở.

Nhưng 2 tiếng đó là nếu như người đó đến núi Hoàng bằng xe đạp - phương tiện thịnh hành nhất của thành phố Giang Hạ lúc bấy giờ và với điều kiện là không phải chở một lượng hàng hóa đủ lớn.

“Vậy ý cậu là hung thủ di chuyển từ nhà Hồng Anh đến núi Hoàng bằng một phương tiện khác?” - Liên Chi dường như đã hiểu được suy nghĩ của Phan Tuấn.

“Đúng vậy. Nếu tôi đoán không sai thì nạn nhân được đưa đến núi Hoàng bằng xe oto, vì nếu đi xe đạp thì làm sao có thể đến đó trong vòng 1 tiếng như báo cáo của Tô Thạch được.”

Và Lâm Trường nhận ra đây chính là hướng đi mà anh đang chờ đợi để phá vụ án này. Vì anh thừa hiểu rằng, năm 1996 cho dù là cả nước thì ngoài xe công vụ ra thì số xe oto chạy trên đường chỉ đếm trên đầu ngón tay, huống chi là thành phố đang phát triển như Giang Hạ.

“Liên Chi, cô điều tra số lượng xe oto của thành phố Giang Hạ trong quãng thời gian này.” - Đội trưởng Lâm bắt đầu phân công nhiệm vụ.

“Phan Tuấn, cậu cùng với Lê Tường điều tra thông tin đến và đi của oto ra vào thành phố Giang Hạ trong quãng thời gian này.”

Sau khi phân công công việc cho cộng sự của mình, đội trưởng Lâm bây giờ cùng với Bùi An đến một nơi để thu thập thêm thông tin về hai vụ án mà đội của anh đang phụ trách, từ đó biết đâu sẽ hiểu rõ hơn về mối quan hệ của Hồng Anh với những người xung quanh.

Ngày hôm sau.

Sau một ngày đêm làm việc không ngừng nghỉ, tất cả một lần nữa tập trung tại đội Hình sự của Cục cảnh sát khu vực 3 cùng với đó là sự xuất hiện của Cục trưởng Lê để cùng nhau xâu chuỗi tất cả những gì mà mọi người đã thu thập được.

“Theo điều tra từ Đội giao thông, năm 1996, toàn bộ xe oto được đăng kí ở cả Giang Hạ chỉ có 3 chiếc. Chính vì vậy, phạm vi của chúng ta cũng đã được thu hẹp lại xung quanh 3 chiếc xe này.” - Liên Chi là người đầu tiên báo cáo.

Theo đó, trong 3 chiếc xe thì 2 chiếc là không có mặt tại thành phố Giang Hạ trong quãng thời gian đó, còn lại chiếc cuối cùng là chiếc Mercedes đứng tên Trần Lam, người hiện tại đang là Giám đốc Tài chính của Tập đoàn G - cũng là tập đoàn lớn nhất của Giang Hạ và top 10 tập đoàn lớn nhất cả nước.

“Trên tay tôi là báo cáo việc ra vào Giang Hạ của các xe oto trong quãng thời gian xảy ra vụ án Trần Kiều từ Đội giao thông. Kết quả là chỉ có 1 chiếc xe ra vào Giang Hạ.”

Báo cáo được Phan Tuấn đưa đến Cục trưởng Lê, trùng hợp là chiếc xe đó lại chính là chiếc Mercedes của Trần Lam. Hắn rời khỏi Giang Hạ 1 ngày sau khi vụ án xảy ra và chỉ trở về Giang Hạ vào năm 1997 mà thôi.

“Như vậy tất cả những gì mà mọi người thu thập được đều xoay quanh Trần Lam. Tiếp tục điều tra Trần Lam.”

Cục trưởng Lê tuy đã đưa ra mệnh lệnh điều tra Tràn Lam nhưng cũng không quên dặn dò rằng dù sao Trần Lam cũng là một nhân vật cấp cao của Tập đoàn G và tập đoàn này là bộ mặt của Giang Hạ nên cả đội Hình sự phải hết sức cẩn thận và điều tra trong âm thầm chứ không được hấp tấp.

Hơn hết, cục trưởng còn nói thêm, chưa chắc người điều khiển chiếc xe đó là Trần Lam nên việc điều tra càng phải cẩn thận, nếu không thì lãnh đạo tỉnh sẽ là những người không vui nếu như có bất trắc xảy ra.

Nhưng lúc này, Bùi An tiến vào phòng họp cùng với bản báo cáo trên tay giao cho Lâm Trường về thân phận và những mối quan hệ xung quanh nạn nhân Hồng Anh mà cả hai đã thu thập được hôm qua.

“Mọi người đoán tôi tìm ra được gì trong này?”

Từ báo cáo cho thấy, Trần Lam và Hồng Anh có mối quan hệ yêu đương cùng với nhau trong suốt quãng thời gian dài. Nói cách khác, khi tập đoàn G mới chỉ là một phân xưởng sản xuất sợi bông thì Hồng Anh đã là công nhân của phân xưởng này.

Nhưng vì là một người có nhan sắc, sắc vóc nên đã được ông chủ lớn như Trần Lam để mắt đến. Và điều gì đến cũng đã đến, giữa cả hai nảy sinh tình cảm với nhau. Điều này đã được đồng nghiệp và hàng xóm năm xưa xác nhận.

Chưa dừng lại ở đó, mối quan hệ đó vẫn tiếp diễn ngay cả khi cô ta không còn làm việc ở đó và trong khi Hồng Anh đã kết hôn cùng hai người chồng của mình là Trần Kiều và Thái Huy, mối quan hệ ấy vẫn tiếp diễn một cách lén lút.

“Bây giờ đã có thể xác định rằng, Trần Lam chính là mục tiêu mà chúng ta cần tìm.”

Một hướng đi mới vừa được đội Hình sự xác định từ sự quan sát của Phan Tuấn từ trước đó. Nhưng lúc này, có một người đang khá lặng lẽ nhìn vào những manh mối mà anh cùng các cộng sự đã thu thập được một cách đăm chiêu. Dường như trong anh đang có chút lăn tăn hay một suy nghĩ gì đó không thể nói cho ai.

Đó là Phan Tuấn.

Bạn đang đọc Quá Khứ Bị Đánh Cắp sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.