Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5

Tiểu thuyết gốc · 2014 chữ

“Ngay chỗ này này, đội trưởng.”

Liên Chi trông thấy một bóng người khả nghi xuất hiện ở phía đằng xa hành lang chung cư của Thái Huy. Cho dù điện đột ngột tắt nhưng vẫn đủ ánh sáng để thấy bóng đen ấy dần dần tiến đến cánh cửa phòng Thái Huy ngay sau khi Phan Tuấn rời khỏi đó.

Điều đó dẫn tất cả đến suy nghĩ dường như đây hung thủ thật sự chứ không phải Phan Tuấn. Dáng người hắn không cao cũng chẳng gầy, tầm 1m65 đổ xuống, và dáng người có phần lom khom. Hắn diện chiếc áo khoác gió màu đen, quần jeans đen và đội chiếc mũ kết màu đen, xuất hiện trong hành lang tối tăm, hắn dường như chẳng muốn ai phát hiện ra sự tồn tại của mình.

“Tường, cậu trích xuất thêm những camera khác, xem có thể nhìn thấy rõ được khuôn mặt của hắn hay không?” - đội trưởng Lâm

Tất cả mọi nỗ lực của đội trưởng Lâm và đồng nghiệp dường như đã không được đền đáp xứng đáng. Và quay lại với Phan Tuấn, tuy đã được xác định không phải là hung thủ trong vụ tự tử của Thái Huy nhưng vì sai phạm anh đã phạm phải khi sử dụng tài nguyên của sở Cảnh sát cho mục đích riêng và việc không báo cáo với cấp trên khi tìm ra Thái Huy nên Phan Tuấn phải nhận hình thức kỉ luật và không được tiếp tục tham gia điều tra vụ án của nạn nhân Hồng Anh.

Đương nhiên là Phan Tuấn có chút không phục vì vụ án Hồng Anh có liên quan đến cái chết của bố anh - Phan Thành nhưng hình thức kỉ luật đã đưa ra nên anh chẳng thể nào phản kháng thêm được nữa.

“Cậu được điều đến đội tuần tra trong thời gian này. Lão Lê bên đó sẽ hỗ trợ cậu.”

Liên Chi mang thông báo kỉ luật vừa được kí đến cho Phan Tuấn. Anh lặng lẽ dọn dẹp đồ đạc trên bàn làm việc của mình rồi quay lưng bỏ đi mà chẳng để ý gì đến cô bạn thân của mình đang hướng ánh mắt đầy sự lo lắng về phía mình.

“Đúng rồi, sáng nay Tuyết Dung sẽ xuống máy bay, cậu không tính sẽ đi đón cô ấy à?”

“Tại sao tôi phải đi? Mệt lắm, tôi về nhà nghỉ ngơi đây.”

Cái tên “Tuyết Dung” mà Liên Chi nhắc đến khiến cho Phan Tuấn trở nên khó chịu và nhanh chóng rời khỏi đội Hình sự. Dường như cái tên này là cái tên mà bản thân Phan Tuấn không bao giờ muốn nhắc đến thêm một lần nào nữa. Sự khó chịu, tức giận là thứ mà Liên Chi nhìn thấy được từ trên nét mặt của Phan Tuấn, lúc anh rời đi.

“Này Phan Tuấn, tối nay anh có về nhà không? Ba mẹ em gọi cả hai sang ăn tối đấy.”

Vừa bước ra cổng sở Cảnh sát Giang Hạ, Phan Tuấn đã được Tô Thạch đón đi trên chiếc xe oto của mình. Tối nay gia đình Tô Thạch tổ chức bữa tiệc gia đình như thường lệ vào cuối tuần. Phan Tuấn là con nuôi của ông Tô Vũ nên cũng sẽ vẫn tham gia bữa tiệc tối nay như thường lệ.

“Tô Thạch, cậu chở anh sang viện dưỡng lão đi, anh muốn ghé thăm ông nội anh một lát.”

“Hình như bố cũng đang ở đó, hay chúng ta đến đó rồi cùng về nhà luôn.”

Chiếc xe oto hướng đến viện dưỡng lão - nơi ông Phan Trung đang nằm ở đó từ nhiều năm qua. Kể từ sau cái chết của người bạn thân Chu Khang năm xưa, ông Phan Trung lên cơn đau tim và đột quỵ ngay sau đó. Và sau thời gian dài chữa trị, ông giờ vẫn đang hôn mê và chưa có dấu hiệu gì sẽ tỉnh lại.

Phan Tuấn vừa đi làm vừa chăm sóc ông mỗi khi rảnh, việc còn lại thường thì các y tá sẽ thay anh chăm sóc ông. Với sự giúp đỡ của gia đình Tô Thạch, ông Phan Trung được sắp xếp nằm ở phòng VIP và được chăm sóc tận tình suốt nhiều năm qua.

“Tụi con chào bố. Hôm nay bố ghé thăm ông ạ.”

Vừa vào phòng. Phan Tuấn lễ phép cúi đầu chào ông Tô Vũ, người đang lau bàn tay đã gầy guộc đi nhiều của ông Phan Trung và ngồi bên cạnh trò chuyện cùng ông. Mỗi lần đến thăm ông, ông Tô Vũ lúc nào cũng nán lại hồi lâu, trò chuyện cùng với ông về những chuyện đời thường, và thói quen ấy vẫn còn được ông Vũ giữ gìn tới bây giờ.

“Bố tới thăm ông. Hai đứa cũng vừa tới đó à?”

Ông Vũ là trẻ mồ côi, được ông Trung nhận nuôi và coi ông như con trai ruột của mình từ lúc ông Vũ về nhà mình. Ông Trung trưởng thành cùng với Phan Thành, cả hai đều nối bước ông Trung trở thành những cảnh sát của sở Cảnh sát Giang Hạ khi ông Vũ trở thành pháp y còn ông Thành thì trở thành đội trưởng Đội hình sự.

Sau cái chết của ông Thành một thời gian, ông Vũ cũng xin nghỉ công việc pháp y để chuyển công tác sang bệnh viện Giang Hạ, và làm tới chức Viện trưởng của bệnh viện cho đến thời điểm hiện tại.

Ông xem ông Thành như anh em ruột thịt của mình nên khi ông Thành vừa mất, ông Vũ đã nhận nuôi Phan Tuấn và hết mực yêu thương anh như chính cái cách mà ông Trung đã yêu thương anh từ khi anh còn nhỏ. Bản thân Tuấn thì khác, anh không xem ông Vũ là bố ruột của mình nhưng trong lòng anh, ông Vũ không khác gì một người cha thứ hai của anh. một người cha mà anh luôn kính trọng và yêu thương.

“Ông ơi, vụ án của bố, cháu sẽ tìm ra hung thủ đã hại chết bố. Cháu cũng sẽ tìm ra sự thật năm xưa. Ông hãy đợi con nhé.”

Đặt bàn tay gầy guộc của ông mình lên má, Tuấn trầm tư một hồi lâu và từ từ tâm sự những suy nghĩ của mình về vụ án của Hồng Anh và cả vụ án của bố mình. Những giọt nước mắt của Phan Tuấn đã lăn dài trên gò má của anh, nó xuất hiện mỗi khi anh nhắc đến vụ án của ông Trung năm xưa và cái chết có phần bí ẩn của bố anh.

“Chúng ta về thôi. Chuyến bay của mẹ các con sắp hạ cánh rồi, đừng để bà ấy đợi.”

Mẹ của Tô Thạch, bà Phạm Duyên là một Giám đốc tài chính của ngân hàng M của thành phố Giang Hạ. Bà là một người phụ nữ mạnh mẽ, cương trực trong công việc nhưng song song với điều đó, bà cũng là một người phụ nữ đảm đang khi kết thúc công việc của mình.

Bà vừa trở về Giang Hạ sau chuyến công tác ở nước ngoài cùng một số tập đoàn lớn của thành phố Giang Hạ. Chuyến bay của bà sẽ hạ cánh vào trưa nay, vô tình lại trùng với chuyến bay của cô gái tên Tuyết Dung kia.

Và như một sự sắp đặt của số phận, sân bay Giang Hạ sẽ là nơi Phan Tuấn gặp lại cô gái mang tên Tuyết Dung sau nhiều năm gặp lại. Tinh thần đã không ổn vì vừa bị kỉ luật, lại sắp phải đối diện với người thậm chí đến tên anh cũng không muốn nghe thì hẳn là sẽ rất khó xử với Phan Tuấn.

“Hình như hôm nay Tuyết Dung sẽ trở về nước. Chà, lâu rồi không gặp cô ấy, không biết cô ấy thay đổi như thế nào rồi nhỉ?”

Ngồi bên trong xe, Tô Thạch lại một lần nữa nhắc đến cái tên Tuyết Dung trước mặt Phan Tuấn mà không để ý rằng chàng trai ấy đang tỏ ra có chút khó chịu. Và dường như cái tên Tuyết Dung ấy cũng là người quen của Tô Thạch nên anh mới biết rõ chuyến bay về nước của cô sẽ diễn ra vào hôm nay.

“Tuyết Dung? Con gái của chủ tịch Trần, tập đoàn G đúng không? Bao nhiêu năm rồi cả ba không được gặp nhau rồi nhỉ?” - ông Tô Vũ tiếp tục câu chuyện.

“Gần chục năm rồi đó bố. Cô ấy du học sau khi tốt nghiệp trung học. Và từ đó đến giờ đã sống ở nước ngoài. Nghe đâu còn quản lí chi nhánh của tập đoàn G ở đó nữa.”

“Chà giỏi vậy sao? Nhớ năm đó con bé ấy với thằng Tuấn nhà mình dính nhau như sam vậy, chắc lần này Tuấn sẽ vui lắm khi con bé về nước, nhỉ?”

Phan Tuấn ngồi đó, mắt hướng nhìn ra ngoài cửa sổ mà chẳng mảy may để ý gì đến câu hỏi của ông Vũ. Nhìn nét mặt của Tuấn bây giờ có chút buồn và trong nét buồn bã ấy lại ẩn chứa những tâm sự mà chẳng biết tâm sự cùng với ai.

“Bố, con quên mất, đừng nhắc đến cái tên Tuyết Dung trước mặt anh ấy.”

“Đúng rồi nhỉ, chà, mong gặp mẹ các con quá. Chúng ta đến sân bay rồi.”

Chiếc xe oto dừng lại ở bãi giữ xe của sân bay. Hoa và một món quà nhỏ được cả ba chuẩn bị tươm tất cho sự trở về của bà Duyên. Và sân bay hôm nay đông đúc hơn ngày thường nhiều lắm. Phần vì cuối tuần nên số chuyến bay cũng tăng lên đột biến.

Nhưng lí do chính là chuyến bay của các tập đoàn lớn từ nước ngoài trở về sau chuyến công tác khiến cho sân bay lúc này phần đông là nhân viên của các tập đoàn ấy và có cả những vị lãnh đạo của thành phố Giang Hạ cũng đã có mặt để đón đoàn công tác trở về.

“Chuyến bay GH111 đã hạ cánh.”

Từ loa thông báo, chuyến bay của bà Duyên được thông báo đã hạ cánh an toàn, và cả ba hòa vào dòng người tiến đến cửa ra để chờ sự xuất hiện của bà Duyên sau nhiều ngày xa cách. Nhưng đương nhiên, thật khó để mà chen lên đầu khi mà xung quanh họ chỉ có người và người mà thôi.

“Mẹ ơi. Mẹ ơi.”

Tô Thạch từ bên ngoài khó khăn lắm mới nhìn thấy bóng dáng của bà Duyên đang đẩy xe hành lí ra bên ngoài. Bên cạnh bà dường như có thêm một người phụ nữ cũng đang đi cùng và hai người còn trò chuyện hết sức vui vẻ nữa.

Bà Duyên vừa ra tới sảnh sân bay, cái ôm ấp, những lời hỏi thăm, đóa hoa và cả món quà nhỏ ấy được cả ba gửi đến bà Duyên sau chuyến bay có phần mệt mỏi. Và bà Duyên cũng không quên giới thiệu người đi cùng mình lúc nãy cho cả ba người làm quen.

“Đây là Tuyết Dung, bạn thân của hai đứa khi xưa ấy. Hôm nay mẹ vô tình bay cùng chuyến bay với con bé, gần chục năm không gặp, tí nữa là đã không nhận ra cô bé nhỏ nhắn, mít ướt khi xưa rồi.”

Tuyết Dung? Người mà Phan Tuấn không muốn gặp nhất lại xuất hiện trước mắt anh theo cái cách mà đến bản thân anh cũng không thể ngờ được. Về phần Tuyết Dung, gặp lại Phan Tuấn, chỉ đơn giản là một nụ cười chào hỏi, một nụ cười mà đã từ lâu rồi, anh không còn được nhìn thấy nữa.

Bạn đang đọc Quá Khứ Bị Đánh Cắp sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.