Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Món bánh táo của Vy

Tiểu thuyết gốc · 1980 chữ

- Các em có một giờ để tạo ra một bữa ăn tuyệt vời và bắt mắt nhất, tương lai trong ngàng ẩm thực của các em sẽ phụ thuộc và nó. Sáu mươi phút bắt đầu từ… BÂY GIỜ!

Sau tính hiệu của giám khảo, buổi thi nghề cuối cùng trong ngày của các học sinh lớp 11 chính thức bắt đầu. Mười nhóm, mỗi nhóm bốn thành viên, nhưng chỉ có ba nhóm dành được điểm cộng trong cuộc thi xét tuyển đại học năm sau. Trong đó, nhóm đứng đầu sẽ được có lợi thế rất lớn khi thi vào chuyên ngành ẩm thực của tất cả các trường đại học trên cả nước, đó là được tuyển thẳng.

- My!

Không khí trong hội trường thật náo động. Và nó khiến Phong hơi khó chịu. Cậu không phải dạng người thích những nơi đông người, nhưng vì tấm vé theo ngành ẩm thực, cậu có thể hy sinh tất cả.

- My! Bà đang làm cái đ*o gì vậy!?

Long quát lên khi thấy My đang đánh một tô sốt vàng óng trên bếp nước nóng.

- Hả? Tui đang làm sốt benedict, không phải nó cũng có trong thực đơn sao?

- Sốt benedict dành cho món chính! Bây giờ ta cần bếp để làm caramel cho món khai vị trước, bà đã không để ý khi cả nhóm bàn chiến thuật đúng không!?

My cảm thấy khó chịu trong bụng, cô vừa khiến cả nhóm chậm lại, nếu không hoàn thành kịp thời gian, tất cả công sức của bốn người đều sẽ tan biến hết.

- Ơ…

- Câm miệng lại và nhanh lên!

Long quát lên khiến My giật mình. Cô nhanh chóng tắt bếp và chuẩn bị gia vị để nêm bánh mì.

- Long, đưa tui máy đánh trứng.

Từ bên phải, tay của Phong vẫn liên tục hoạt động, không một giây nghỉ ngơi.

- My, bà quên thêm bột quế rồi.

Sau khi đánh trứng và thêm muối, Phong đẩy hủ bột quế sang cho My.

- A, phải rồi, tui xin lỗi.

My có thể cảm nhận được cái lờm căm phẫn của Long từ phía sau. Nó khiến cô căng thẳng.

- Vy, bà phải cắt táo to hơn một chút, nhỏ quá sẽ khiến họ mau ngán.

- Nhưng tui thấy nó dễ ăn hơn mà.

- Thứ họ quan tâm không phải bà thấy nó thế nào mà là họ thấy nó thế nào.

Vừa nói, Phong vừa tẩm gia vị cho những lát bánh mì.

- Haizz, biết rồi…

Vy và Phong là bạn thân của nhau từ bé, họ quen nhau từ hồi lớp mầm và sau đó do không biết tình cờ hay được sắp đặt mà sốt thời tiểu học cả hai luôn được xếp cùng lớp với nhau. Điều đấy vẫn cứ tiếp diễn cho đến bây giờ.

- Vy, bà phải đánh sốt đều và lâu thêm một chút nữa, để tui làm cho, cậu sang chuẩn bị bếp để nướng bánh đi. – Phong nói trong khi tách lòng đỏ trứng.

- Vâng vâng.

- Long, ông làm xong caramel chưa?

- Xong rồi!

- My, bánh mì thế nào rồi?

- Tui cũng xong rồi!

Mọi thứ dần trở nên trơn tru và đi vào quỹ đạo. Và họ đã may mắn hoàn thành kịp thời gian.

- Làm tốt lắm mọi người! - Phong nói.

Từ trên bục của hội trường, vị đầu bếp nói lớn với một nụ cười hài lòng.

- Tất cả đều đã hoàn thành đúng thời gian quy định, chúc mừng các em.

Tất cả mọi người đều vỗ tay.

- Và bây giờ, tôi sẽ thử tất cả các món ăn ở dưới đấy. - Vị đầu bếp nói lớn.

- Bắt đầu với… nhóm bảy.

- Là tụi mình!

My hốt hoảng thốt lên, có vẻ cô nàng không lường trước được việc nhóm của mình sẽ được kêu lên đầu tiên.

Nhưng không có thời gian để chần chừ, cả nhóm nhanh chóng trình bày những món ăn của mình cho vị giám khảo.

- Nói cho tôi biết thực đơn của các em.

- Táo hầm với bánh mì cùng sốt caramel, Trứng benedict và Bánh táo.

- Ai là người nghĩ ra thực đơn?

Giám khảo vừa hỏi vừa dùng muỗng để xem xét sốt caramel.

- Là cả bốn tụi em.

Long lên tiếng.

- Ummhmm

Sau đấy ông cho một muỗng táo vào miệng. Và ngay lập tức ông nhăn mặt, đưa tay lên cằm suy nghĩ.

- HừmHừm

- Sốt được nấu..

Cả bốn thành viên đều không dám nhúc nhích, thậm chí là thở.

- Hoàn hảo!

- Yes!

Phong vô thức lẩm bẩm.

- Caramel có mùi rất thơm, không quá ngọt vì bánh mì được nêm hoàn hảo, sự phối hợp tuyệt vời, bên cạnh đó táo được cắt vừa đủ, không quá lớn hay quá nhỏ, làm rất tốt. Tôi bất ngờ khi các em có thể làm được như thế này đấy.

- Cám ơn Chef.

Sau đấy ông chuyển sang món trứng benedict.

- “Linh hồn” của món trứng benedict là gì?

Giám khảo nhìn vào bốn thành viên hỏi.

- Là trứng luộc

- Đúng vậy, nếu ta cắt và không thấy thứ lòng đỏ vàng bóng chảy ra, thì các em sẽ đi về.

Mọi người đều cực kì căng thẳng vì trứng luộc đấy là vào phút chót mới được để lên cho kịp giờ, không ai biết nó có thực sự hoàn hảo hay không.

Và đường dao của vị đầu bếp đặt xuống quả trứng và nhẹ nhàng chẻ nó ra làm đôi. Ngay lập tức, lòng đỏ trứng chảy xuống và lan ra chiếc đĩa.

- Tuyệt vời. - Ông thán phục.

Mọi người trong nhóm đều thở dài ra một tiếng rõ, cảm giác như người của họ nhẹ hẳn đi.

Sau khi ăn thử, vị giám khảo nhăn mặt.

- Ai là người phụ trách món trứng này? – Ông hỏi trong khi mắt vẫn dán vào món trứng.

- Là em thưa Chef.

Từ trong hàng, Vy lên tiếng.

Vị đầu bếp nhìn Vy một lúc rồi nói.

- Các em biết, cũng có ba nhóm trong ngày hôm này làm món trứng benedict này, và đây là món có vị khác biệt nhất trong số đó.

Ngay lập tức, cả nhóm nín thở, họ cảm thấy trong lực của trái đất như nặng hơn. Cả bốn người đã phải bỏ ba tháng ròng chỉ để đâm đầu vào nấu ăn, đối với một học sinh thì việc đặt cược như vậy là quá lớn. Tất cả tiền tiết kiệm từ đầu học kì họ cũng đã cho hết vào nguyên liệu, và dường như ngay lúc này họ có thể vụt mất tấm vé mơ ước chỉ vì một món trứng.

- Món trứng này…

Bầu không khí xung quanh đè nặng lên bốn người bạn trẻ.

- Được làm xuất sắc nhất!

Cả nhóm lặng người, họ không nhúc nhích được, không thể tin vào tai mình. Họ hét lên và lao vào ôm nhau mừng rỡ.

- Phải thế chứ! - Long la lớn.

- Hahaha - My cười giòn giã.

- Chúc mừng các em. Nhưng… ta vẫn còn một món nữa.

Sau màn ăn mừng tất cả mọi người đứng lại vào hàng như ban đầu.

- Bánh táo, món tráng miệng ưa thích của ta.

Vị giám khảo dùng dao gõ vào phần vỏ bánh tạo ra tiết rột roạt.

- Nghe thấy không? Âm thanh của sự chiến thắng đấy.

- Hahaha.

Bốn thí sinh cùng cười trong sự mừng rỡ.

Sau khi cắt bánh và cho vào miệng, vị giám khảo bắt đầu cảm nhận hương vị.

- …

Sau vài giây, ông ấy quay người và phun miếng bánh vào thùng rác trong sự bàng hoàng của cả nhóm.

- Ôi trời, tôi cần một ly nước… gấp.

Sau khi uống một ngụm lớn nước ông nói.

- Ai đã nêm chiếc bánh này?

Từ hàng, Vy một lần nữa lên tiếng.

- Là em thưa Chef.

- Nó có vị như tã người lớn! Kinh tởm! Em đã cho thứ gì vào đấy?

Phong từ phía sau bàng hoàng, cậu chẳng nghe được gì, mắt cậu như mờ đi, đến khi tỉnh lại thì nhóm của cậu đã quay lại gian bếp và đến lượt nhóm tiếp theo.

Tất nhiên, với món bánh táo đấy, Phong đã vụt mất cơ hội mà cậu đã hy sinh cả năm học của mình để giành lấy. Điểm số của Phong trong trường bây giờ không một môn nào trên trung bình, cậu gần như mất tất cả hy vọng.

Sau cuộc thi, Phong ngồi thẩn thờ trên chiếc ghế đá trong khuôn viên trường, cậu cố gắng không để nước mắt chảy.

- Con xin lỗi mẹ

Cậu lẩm bẩm một mình trong khi nhìn tấm hình người mẹ đã mất ba năm trước vì ung thư gan.

Cậu thấy mắt mình nhoè đi.

- Này…

Nghe thấy có tiếng người phát ra từ đằng sau, Phong nhanh chóng lấy tay dụi mắt và quay lại.

Đó là Vy.

- Ông sao rồi?

Vy lo lắng hỏi.

- Không phải việc của bà.

- Tui xin lỗi…

- Không cần xin lỗi, xin lỗi cũng có giúp được gì đâu, bà chỉ đang xin lỗi vì bản thân thấy có lỗi thôi.

- Đừng như vậy mà.

-…

Cả hai im lặng một lúc, không ai nói được gì.

- Tại sao? Hả!? Nếu bà chịu để tâm vào một tí thì món bánh đó đâu đến nổi như vậy! Suốt ba tháng trời, bà là người tập luyện còn nhiều hơn tui, bỏ tiền ra cũng nhiều hơn tui, vậy mà chỉ vì một cái bánh táo tồi tệ của bà mà mất hết!

Phong lớn tiếng.

Sau khi về lại gian bếp, cậu đã nếm thử món bánh của Vy, và cũng như vị đầu bếp, cậu ngay lập tức phun miến bánh vào bồn rửa vì vị của nó quá kinh khủng.

- Ông còn nói! Ngay từ đầu không phải chính ông là người rủ tui tham gia sao!? Bây giờ hối hận hả!?

- Có hối hận thì cũng muộn rồi! Nhưng nếu ngay từ đầu bà không muốn tham gia thì cứ bảo, tôi đâu có bắt ép gì!

- Tại…

- Bà chỉ thích gì làm nấy! Chẳng chịu trưởng thành lên gì cả!

- Này, đủ rồi đấy.

Long không rõ từ đâu xuất hiện và lên tiếng.

- Tôi hiểu ông cảm thấy thế nào Phong. Tôi cũng rất thất vọng.

My cũng không từ đâu xuất hiện bên cạnh Vy.

- Mình đi đâu đó đi Vy.

Phong và Vy lườm nhau, nhưng cả hai cũng chịu im lặng và bỏ đi.

- Đồ ích kỷ. - Vy nói nhỏ.

- Này! - Phong lên tiếng.

- Nếu muốn nói gì thì ra đây nói trước mặt tôi đây này! Đừng có giở trò nói sau lưng như thế chỉ làm nhục bản thân thôi!

Những lời đó như giọt nước làm tràn ly. Vy giận đỏ mặt.

- Được! Tôi nói thẳng!

- Lý do tôi tham gia cuộc thi này là vì tôi yêu ông đấy đồ ngu!

- …

Bất chợt Phong chẳng thể nói gì. Nước mắt của Vy đã chảy từ khi nào, ướt đẩm cả hai bên má.

- Hả, nhưng…

Không để Phong nói thêm câu nào, Vy quay mặt bỏ đi.

Phong đứng đấy, lòng nặng trĩu. Thật ra, cậu biết tại sao Vy lại mắc lỗi như vậy chính cậu là người hiểu rõ hơn ai hết.

Hôm nay, trước khi kì thi bắt đầu cả nhóm nhận được tin… rằng anh trai của Vy vừa mất ở bệnh viện vì tai nạn giao thông…

Phong ngồi dậy khỏi chiếc ghế vườn, anh vươn người một cái thật thoả mãn để cố gắng quên đi những kỉ niệm vừa rồi.

Sau buổi chiều của cái ngày hôm ấy, Vy đột nhiên hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời của anh.

Không một lời tạm biệt.

Bạn đang đọc Quá Khứ Tôi Đã Cố Gắng Rủ Bỏ sáng tác bởi CliffLe

Truyện Quá Khứ Tôi Đã Cố Gắng Rủ Bỏ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CliffLe
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.