Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Lại

Phiên bản Dịch · 2464 chữ

Edit: Thiên Di

Beta: Lee

Kể từ khi kỉ niệm trăm ngày tuổi, nỗi nhớ của Lâm Tây Canh với con gái không thể nào kiềm chế. Cuối tuần nào cũng nhanh chóng quay về Phong Đình, ở lại một đêm, sáng sớm hôm sau lại lái xe tới công ty đi làm. Chẳng có điều, thái độ của Lưu Ỷ Nguyệt đối với anh vẫn thờ ơ như trước.

Tên của bé đang được thảo luận , dù sao cũng không thể gọi là “Bé, bé” mãi được. Lâm Tây Canh ở nhà tra cứu từ điển, suy nghĩ rất nhiều, sau đó ghi chép lại. Anh mở ra cho Lưu Ỷ Nguyệt xem, tràn ngập hy vọng, hỏi, “Em thích tên nào?”

Lưu Ỷ Nguyệt liếc mắt nhìn tờ giấy, một danh sách tên rất dài, “Họ Lâm?” Cô nhíu mày.

“Đương nhiên.” Lâm Tây Canh gật đầu chắc chắn.

Lưu Ỷ Nguyệt không nói tiếp nữa, cúi đầu chăm chú đan áo cho con gái.

“Ý gì vậy? Em nói đi!” Lâm Tây Canh mặt nhăn mày nhíu.

Lưu Ỷ Nguyệt thở dài, buông áo đan trong tay xuống, “Chồng tôi họ Hắc, tôi họ Lưu. Tại sao con tôi lại họ Lâm?”

Lâm Tây Canh trừng hai mắt nhìn Lưu Ỷ Nguyệt, “Họ Lưu anh còn có thể xem xét. Họ Hắc? Mệt em nghĩ ra.”

“Vậy họ Lưu, lấy họ tôi, tôi nghĩ Nhị Hắc sẽ không phản đối.” Lưu Ỷ Nguyệt nói.

“Lưu Ỷ Nguyệt!” Lâm Tây Canh xanh mặt, quát lên.

“Anh nhỏ giọng chút! Con đang ngủ!” Lưu Ỷ Nguyệt không nhanh không chậm trả lời.

“Em hận tôi, đúng không? Muốn trả thù tôi đúng không?” Lâm Tây Canh nhìn con gái ngủ say, cố gắng hạ thấp giọng nói.

“Tôi không định trả thù anh, cũng không có khả năng ấy. Nếu con họ Lâm, sau này tôi sẽ phải giải thích với con thế nào?” Lưu Ỷ Nguyệt hỏi.

“Giải thích như thế nào? Chuyện này còn cần phải giải thích sao? Anh là cha của con, con là con gái của anh. Con đương nhiên họ Lâm rồi. Sao em phải nghĩ rắc rối thế chứ?” Lâm Tây Canh tiếp tục cau mày.

“Tôi không nghĩ rắc rối, là anh không muốn làm rõ mọi chuyện thôi. Con họ Lâm, thì không hơn không kém chỉ là con riêng, tôi nghĩ họ Lưu vẫn tốt nhất.” Lưu Ỷ Nguyệt nghiêm túc nói.

“Được, cuối cùng cũng đi đến vấn đề chính. Chúng ta kết hôn!” Lâm Tây Canh giận tái mặt.

“Nếu anh chưa quên, tôi đã kết hôn. Hơn nữa, tôi cũng không muốn kết hôn với anh, đây chính là lý do tại sao ngày trước tôi không nói với anh tôi đã mang thai.”

“Rốt cuộc em muốn thế nào? Chẳng lẽ muốn con gái anh mang họ người khác!” Lâm Tây Canh không kiềm chế được nói lớn, bé nằm trên giường đột nhiên giật mình, anh vội vàng hạ thấp giọng xuống.

“Anh biết rất rõ, chúng ta đến với nhau không có kết quả tốt. So với miễn cưỡng, không bằng đừng bắt đầu. Anh có thể lập cho con một tài khoản, đến khi con bé trưởng thành sẽ tự quản lý, tôi sẽ không động vào khoản tiền này. Về phần anh, tương lai sẽ có gia đình, sẽ có con cái, hơn nữa không chỉ là một đứa. Không nên cố chấp đoạt lấy bé của tôi.”

“Anh có nên cảm ơn em không hả? Nghĩ thật chu đáo, ha ha!” Lâm Tây Canh cười mỉa. “Em nhắc lại tất cả những gì anh đã nói, là muốn anh hối hận, phải không?”

“Tôi không hề có ý này. Chẳng qua, khi tức giận người ta thường nói những lời chân thật nhất. Anh nói rất đúng, con bé sẽ có mẹ kế, còn có em trai em gái, giống như tôi vậy. Kết quả là cái gì cũng không có. Tôi không muốn con lớn lên giống như tôi, con ít nhất còn có tôi. Tôi sẽ không giao con cho anh, tôi cũng xin anh đừng tranh con với tôi.” Lưu Ỷ Nguyệt bình thản nói.

“Trong dự định của em, chỉ có em và con, tới tận bây giờ cũng chưa từng có anh, đúng không?” Lâm Tây Canh hỏi.

“Anh? Tôi không thể với tới.” Lưu Ỷ Nguyệt nhìn chằm chằm ánh mắt Lâm Tây Canh, chậm rãi nói.

“Lưu Ỷ Nguyệt!” Lâm Tây Canh tức giận đến xanh mặt, hét lớn một tiếng.

“Oa!” Bé bị giật mình, khóc thét lên. Lưu Ỷ Nguyệt vội vàng ôm lấy con gái, vỗ vỗ, “Không sao! Đừng sợ, đừng sợ! Mẹ ở đây!”

Lâm Tây Canh nhìn con gái khóc không ngừng cùng vẻ mặt nghiêm nghị của Lưu Ỷ Nguyệt, thở dài.

Kết quả có thể đoán trước được. Ngày đó, hai người chia tay không vui vẻ gì, Lâm Tây Canh trở về thành phố sớm hơn dự định, Lưu Ỷ Nguyệt nhìn bóng dáng uể oải của anh, tuy có chút không đành lòng, nhưng chuyện này kiểu gì cũng phải nói rõ, vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Phong Đình có hai gia đình họ Lâm, một ở cuối đường, một đầu đường. Cuối đường là nhà của Lâm Tây Canh, đầu đường là Lâm gia của tập đoàn Gia Thịnh. Lúc này, Lưu Ỷ Nguyệt mới nhớ, cô còn có danh thiếp của Lâm Thịnh Hi của tập đoàn Gia Thịnh. Cô dĩ nhiên chưa bao giờ nghĩ tới việc đi tìm anh ta, một câu nói vô tình chỉ là lời khách sáo thôi, đương nhiên không phải là thật.

Có lẽ ông trời đã sắp đặt hết mọi thứ, Lâm gia của Gia Thịnh đưa thiệp mời tới. Triệu Uyển Nghi vừa nhìn là thiệp mời tiệc sinh nhật tròn hai mươi tuổi của Lâm Cửu Nguyệt, con gái chủ tịch Lâm Đức Minh tập đoàn Gia Thịnh, liền đưa thiệp mời cho Lưu Ỷ Nguyệt, rồi nói “Con đi thay bà đi, một bà lão tám mươi tuổi như bà biết gì mà đi chúc mừng sinh nhật tiểu nha đầu hai mươi tuổi chứ?”

“Cháu đi?” Lưu Ỷ Nguyệt nghi hoặc hỏi lại, “Nếu người ta hỏi cháu là ai thì trả lời như thế nào?” Cô có chút khó xử.

“Cháu cứ nói là người nhà của bà là được rồi, chủ yếu là đem quà tới, đi đi.” Triệu Uyển Nghi trả lời.

Lưu Ỷ Nguyệt không có lựa chọn nào khác, đành phải đi, trong tay cầm quà tặng mà Triệu Uyển Nghi chuẩn bị: một chiếc vòng tay bằng ngọc bích.

Lưu Ỷ Nguyệt đứng ở cửa ký tên rồi đưa quà tặng. Nhân viên tiếp tân ghi lại tên, tùy ý để gói quà sang một bên. Lưu Ỷ Nguyệt liếc mắt nhìn, quà tặng đã chất cao một đống. Cô đi vào đại sản, bất giác nhớ lại sinh nhật hai mươi tuổi của mình, không khỏi ngưỡng mộ, có tiền thật là tốt. Đại sảnh rực rỡ sang trọng, cười nói rôm rả, vàng và kim cương sáng chói lóa khiến cho Lưu Ỷ Nguyệt không mở mắt ra được. Cô cúi xuống nhìn mình, không có bất kì món trang sức nào, đơn giản đến kì lạ.

Đối với chuyện phát tài của Gia Thịnh Lưu Ỷ Nguyệt có nghe bác nói sơ qua. Ban đầu chủ tịch Lâm Đức Minh tích lũy vốn dựa vào đoàn xe vận tải, sau đó nhờ trí tuệ và khả năng quan sát nhạy bén, ông mua vài ngọn núi hoang gần đây. Lúc ấy, ở Phong Đình mọi người cười ông là kẻ điên. Mấy ngọn núi hoang này ngay cả cỏ cũng không mọc được, làm sao có thể kiếm ra tiền? Lâm Đức Mỉnh chỉ cười mà không nói.

Vài năm sau, đô thị hóa phát triển, bất động sản thay đổi từng ngày. Lúc này mọi người mới hiểu được, xây dựng nhà ở đều cần cát đá, ngọn núi hoang này không phải có rất nhiều đá sao? Từ đó về sau, Lâm Đức Minh làm ăn buôn bán càng ngày càng phát đạt…, khai thác đá, bất động sản, thương mai, chỉ cần có thể kiếm tiền là Lâm Đức Minh đều kinh doanh.

So với Lâm thị, Gia Thịnh rõ ràng là “nhà giàu mới nổi”. Tiệc sinh nhật hai mươi tuổi của con gái Lâm Đức Mỉnh lại có thể lớn như vậy, Lưu Ỷ Nguyệt không khỏi tò mò về Lâm Cửu Nguyệt này.

Nghe người ngồi cùng bàn nói chuyện, Lâm Cửu Nguyệt học mỹ thuật tạo hình, gần đây còn đoạt được một giải thưởng lớn. Hiện tại tác phẩm đoạt giải đang được để ở phòng bên cạnh, chờ mọi người thưởng thức.

“Lưu Ỷ Nguyệt!” Đột nhiên có người vui mừng gọi cô, Lưu Ỷ Nguyệt xoay người lại. Lâm Thịnh Hi đang cười hì hì đứng ở phía sau.

“Chào cậu!” Lưu Ỷ Nguyệt đứng lên, hơi cúi người.

“Tôi còn nghĩ mình nhìn lầm, không ngờ thật sự là chị.”

Lưu Ỷ Nguyệt nghe vậy chỉ cười, không biết phải giải thích thế nào.

“Chị. . . . . .” Lâm Thịnh Hi định nói lại thôi, trực tiếp hỏi nguyên nhân cô đột ngột xuất hiện có vẻ hơi thất lễ.

“Có thể dẫn tôi đi xem bức tranh của em gái cậu được không?” Lưu Ỷ Nguyệt khéo léo chuyển đề tài, không muốn những người cùng bàn chú ý đến cô.

“Được, xin mời!”

Lâm Thịnh Hi dẫn Lưu Ỷ Nguyệt đi vào một gian phòng nhỏ, trên tường có nhiều bức tranh vẽ. Trong phòng có vài người đang xem tranh, ai cũng khen ngợi không thôi. Lưu Ỷ Nguyệt ngẩng đầu nhìn một bức tranh, chỉ lặng lẽ quan sát, không có bình luận, sự thật là cô chưa từng nghiên cứu về nghệ thuật.

“Anh.” Một giọng nói đáng yêu truyền đến, Lưu Ỷ Nguyệt xoay người nhìn lại.

Một cô gái rất trẻ đang kéo một phu nhân ăn mặc sang trong đến gần, Lưu Ỷ Nguyệt đột nhiên cảm thấy như sét đánh ngang tai. Từng nghĩ là sẽ quên, nhưng khuôn mặt của bà chưa thay đổi, vẫn còn được khắc sâu trong trí nhớ. Phu nhân trước mặt, bộ dáng vẫn giống như khi rời đi hơn hai mươi năm trước.

Quách Thải Hà, cả người rực rỡ, xinh đẹp như xưa, xuất hiện trước mặt Lưu Ỷ Nguyệt.

“Thịnh Hi!” Quách Thải Hà tươi cười nhìn con trai, cũng để ý đến người phụ nữ đứng cạnh anh. Cô gái này không trẻ trung lắm, tầm hơn ba mươi một chút, hình như bà chưa gặp bao giờ.

“Vị này chính là. . . . . .” Quách Thải Hà chỉ vào Lưu Ỷ Nguyệt, hỏi con trai.

Nhân dịp này, Lưu Ỷ Nguyệt muốn nhìn kĩ bà một chút. Từ ngày rời đi, cuộc sống của bà nhất định rất tốt. Khuôn mặt được chăm sóc cẩn thận, quần áo trên người cũng không phải phu nhân bình thường có thể mặc. Chỉ sợ, bây giờ hai người đứng cạnh nhau, người ngoài sẽ cho rằng hai người là chị em.

Không đợi Lâm Thịnh Hi mở miệng giới thiệu, Lưu Ỷ Nguyệt liền vươn tay ra, trên cổ tay còn có vật mà Quách Thải Hà để lại: đồng hồ. “Xin chào, tôi là Lưu Ỷ Nguyệt.”

“Ỷ Nguyệt!” Quách Thải Hà run lên một cái, trên đời này còn có người thứ hai tên Ỷ Nguyệt sao?

“Đúng vậy, có nghĩa là sinh vào tháng một. Tôi nghe anh Phát nhắc qua, cháu gái của anh ta cũng là đặt tên như thế.” Lưu Ỷ Nguyệt nhìn thấy phản ứng của mẹ, lạnh lùng nói.

“Cháu biết Đức Phát?” Giọng nói Quách Thải Hà run run, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt. Đây là số mệnh!

“Mới gặp một lần thôi. Ngại quá! Tôi phải đi trước, ở nhà còn đứa nhỏ, thật xin lỗi.” Lưu Ỷ Nguyệt không thể tiếp tục đứng ở chỗ này được nữa, cô sợ mình không kiềm chế được sẽ hung hăng chất vấn bà, “Bao nhiêu… năm như vậy, bà có nghĩ tới tôi không?”

Lưu Ỷ Nguyệt tạm biệt ba mẹ con họ, vội vàng đi về phía cửa, để mặc tầng sương mù ngày càng dày dặc trong mắt.

“Ỷ Nguyệt, Ỷ Nguyệt. . . . . .” Quách Thải Hà chạy theo, bà không thể để cho con gái rời đi như vậy.

Lưu Ỷ Nguyệt dừng bước, lúc xoay người lại vẻ mặt đã hoàn toàn bình tĩnh. “Lâm phu nhân, có việc gì?” Cô cười gượng, rất khó coi, hỏi.

“Ỷ Nguyệt, thật sự là con!” Quách Thải Hà đi đến trước mắt Lưu Ỷ Nguyệt, khuôn mặt con gái cực kỳ giống chồng trước. Hơn nữa, cô còn mang theo chiếc đồng hồ kia, đó là món quà ngay trước khi kết hôm của bà.

Lưu Ỷ Nguyệt không nói lời nào, nhìn xem bà sẽ tiếp tục diễn trò gì.

“Tôi. . . . . . Tôi. . . . . .” Sắc mặt Quách Thải Hà càng ngày càng trắng, miệng mấp máy, nhưng nói mãi cũng không lên lời.

“Lâm phu nhân, nếu không việc gì, tôi về đay, ở nhà còn con nhỏ đang đợi. Tạm biệt!”

Quách Thải Hà trơ mắt nhìn Lưu Ỷ Nguyệt đi khuất khỏi tầm mắt của bà, hồi ấy cô mới tám tuổi, nhưng giờ đây đã trở thành một người phụ nữ trưởng thành, độc lập như thế.

“Mẹ!” Lâm Cửu Nguyệt đi theo, gọi mẹ đang đứng ngây người, “Ai vậy ạ? Không lễ phép gì cả, bữa tiệc đã bắt đầu đâu!” Cô lẩm bẩm.

“Không được nói cô ấy như vậy!” Quách Thải Hà đột nhiên ngăn lời con gái lại, không cho cô nói thêm gì nữa.

“Làm sao chứ!” Lâm Cửu nguyệt bĩu môi, trong ấn tượng của cô, từ trước tới giờ mẹ chưa từng nặng lời với cô như vậy, nhưng hôm nay lại có thể vì một người xa lạ… Lâm Cửa Nguyệt đột nhiên cảm thấy tủi thân.

“Cửu Nguyệt, em đi vào trước đi!” Lâm Thịnh Hi vừa đi tới nói với em gái, Lâm Cửu Nguyệt thấy vẻ mặt mẹ và anh trai đều có điểm kì lạ, ngượng ngùng trở lại hội trường.

“Báo ứng, báo ứng.” Chờ con gái đi xa, Quách Thải Hà thì thầm tự nói.

“Mẹ.” Lâm Thịnh Hi đỡ cơ thể Quách Thải Hà lung lay sắp ngã.

Bạn đang đọc Quá Yêu - Lê Tư của Lê Tư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.