Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tấm màn đen

Phiên bản Dịch · 2595 chữ

Quan Gia

Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

-----oo0oo-----

Chương 787: Tấm màn đen

Nhóm dịch: PQT

Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu

Thân Khắc Lễ là người thông minh, thấy Lưu Vĩ Hồng không có chút ý tứ nhượng bộ nào, liền không còn nhắc tới việc này, chỉ cùng Lưu Vĩ Hồng uống rượu dùng bữa, nói chút chuyện tào lao.

Sở Công an tỉnh Thân Khắc Lễ dĩ nhiên không muốn đắc tội, nhưng Lưu Vĩ Hồng y lại càng không muốn đắc tội. Nếu ở chuyện này, thuận theo ý sở Công an tỉnh mà làm trái lại Lưu Vĩ Hồng, chẳng những sẽ đắc tội Lưu Vĩ Hồng, còn có thể đắc tội Lục Đại Dũng và Chu Kiến Quốc. Hai người này, trước mắt là hậu trường và chỗ dựa lớn nhất trong quan trường của Thân Khắc Lễ. Nếu chẳng may chọc giận Lục Đại Dũng và Chu Kiến Quốc, thì con đường làm quan của Thân Khắc Lễ, phỏng chừng cũng chỉ đến đó là chấm dứt, rất nhanh sẽ bị điều đi ăn không ngồi chờ, ngồi nhìn mây mà cười

Về phần sở Công an tỉnh bên kia, có thể kéo dài được bao lâu thì cứ kéo. Nói trắng ra là, Lưu Vĩ Hồng thật sự đắc tội, không phải là sở Công an tỉnh, mà chỉ là cục Công an thành phố Cửu An. Cái gọi là mu bàn tay lòng bàn tay đều là thịt, sở Công an tỉnh cũng sẽ không thể quá thiên vị Cửu An, mà chèn ép Hạo Dương quá đáng

Tuy nhiên Thân Khắc Lễ tính cách cẩn thận, buổi tối về đến nhà, lập tức gọi điện thoại cho Lục Đại Dũng. Lục Đại Dũng là “ân nhân” Thân Khắc Lễ, thời khắc mấu chốt, Thân Khắc Lễ vẫn là muốn được Lục Đại Dũng chỉ điểm.

Thân Khắc Lễ báo cáo lại rất tỉ mỉ, đem tiền căn hậu quả việc này, bê nguyên si mà báo cáo hết cho Lục Đại Dũng

Lục Đại Dũng cũng không cảm thấy có gì bất ngờ. Đối với một tên trâu bò liên tiếp ép lãnh đạo trực tiếp thậm chí lãnh đạo của lãnh đạo trực tiếp đến đường cũng mà nói, thì cái việc sắp xếp cảnh sát cấp dưới tới thành phố lân cận bắt vài phần tử phạm tội, là quá bình thường. Có số quy củ, người bình thường dòm nó to bằng trời, nhưng trong mắt Lưu Vĩ Hồng, lại chẳng là cái đếch gì cả

Lục Đại Dũng hỏi:

- Khắc lễ, cục công an thị xã Hạo Dương bắt mấy người kia, có tình cảnh thế nào? Sao cán bộ lãnh đạo Cửu An bên kia lại cuống quít như vậy?

Thân Khắc Lễ trong đầu lập tức lóe lên một ý tưởng, trong lòng âm thầm khâm phục, lãnh đạo cũ đúng là lãnh đạo cũ, lập tức có thể xuyên thấu qua hiện tượng bắt lấy bản chất. bản thân mình sao lại không hướng phương diện này suy nghĩ vậy ta? Có phải trong mấy tên mà cục công an thị xã Hạo Dương bắt về có nhân vật quan trọng, hoặc là nhân vật lớn nào đó có quan hệ với Cửu An bên kia hay không? Bằng không, cán bộ lãnh đạo Cửu An, không cần thiết khẩn trương như vậy!

- Chủ tịch tỉnh căn cứ tình hình trước mắt được biết, bốn người bị bắt, không ai là nhân vật quan trọng. Chỉ có một tên cầm đầu tên là Thiệu Minh Chính, tự xưng là cháu Phó bí thư Tỉnh ủy Thiệu Lệnh Hồng…

Thân Khắc Lễ vội lập tức hướng Lục Đại Dũng báo cáo

Trên thực tế, Thân Khắc Lễ chưa từng can thiệp vào hành động của cục công an thị xã Hạo Dương sau khi bắt mấy người Cửu An bị tình nghi phạm tội về Hạo Dương lần này, Thân Khắc Lễ cũng chỉ là nghe cục công an thị xã Hạo Dương báo cáo chung chung, cho tới nay y cũng vẫn chưa đi gặp mấy người Cửu An kia. Biết được chuyện này là do Lưu Vĩ Hồng tự mình an bài, Thân Khắc Lễ mới sẽ không nhúng tay vào.

Lấy ghế ra ngồi xem kịch hay là được rồi!

Lục Đại Dũng hừ lạnh một tiếng nói:

- Vớ vẩn! Bí thư Thiệu là con một, ở đâu đẻ ra đứa cháu trai chứ?

Lục Đại Dũng hiện giờ là Phó chủ tịch tỉnh, đối với tình cảnh gia đình của bộ máy lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy, tất nhiên là có hiểu biết sơ sơ. Thiệu Lệnh Hồng nguyên quán là Cửu An không giả, phỏng chừng cái tên lưu manh bị bắt này, là con cháu dòng họ Thiệu ở Cửu An, nagng nhiên gán ghép tự nhận là có quan hệ với Thiệu Lệnh Hồng. Nếu thật có quan hệ, nhiều nhất cũng chỉ là cùng dòng họ

Tới thân phận địa vị hiện tại của Thiệu Lệnh Hồng, cái kiểu cùng dòng họ thế này, ông ta sao có thể coi như thân thích thật sứ chứ?

Thân Khắc Lễ vội vàng phụ họa nói:

- Đúng đúng, tôi thấy thằng đó cũng là thấy sang bắt quàng làm họ. Lời của đám lưu manh thế này, làm sao có thể cho là thật đúng không?

- Khắc lễ, chuyện này, mấu chốt còn phải xem thái độ đồng chí của Liêu Trạch Trung. Anh nên nắm bắt cho tốt vào

Lục Đại Dũng lại thuận miệng chỉ bảo Thân Khắc Lễ một câu.

- Vâng, Chủ tịch tỉnh, tôi nhất định nhớ kỹ lời ngài dạy bảo.

Thân Khắc Lễ thưa dạ liên hồi, trong đầu sớm đã sắp xếp lại các mối quan hệ. Lục Đại Dũng quả nhiên hết chỗ chê, chuyện này a, trừ phi Giám đốc sở Liêu Trạch Trung của sở Công an tỉnh tự mình ra mặt, những người khác, Thân Khắc Lễ hoàn toàn có thể không cần để ý tới. Thân Khắc Lễ dù mới chỉ là cán bộ cấp Cục, nhưng y chính là đại biểu cho toàn bộ hệ thống công an của địa khu Hạo Dương, lãnh đạo bình thường của sở Công an tỉnh, không phải ai cũng có quyền xen vào

Sau khi buông điện thoại, Thân Khắc Lễ nhớ lại từng chi tiết mà Lục Đại Dũng chỉ thị, liền hiểu ra một chuyện: Lục Đại Dũng kỳ thật là hướng về Lưu Vĩ Hồng rất rõ không thể lầm. Âm thầm nhắc nhở y, muốn y giúp Lưu Vĩ Hồng và cục Công an thị xã Hạo Dương chống đỡ áp lực của sở Công an tỉnh. Không có Liêu Trạch Trung ra mặt, những người khác ai tới cũng không cần để ý

Chẳng lẽ chỉ có cán bộ Cửu An các ông có nhân vật lớn ở tỉnh chống lưng, Hạo Dương chúng ta cũng không hiền lành gì đâu!

Lưu Vĩ Hồng là ai nào?

Có được chỉ thị chính miệng Lục Đại Dũng, Thân Khắc Lễ lập tức cảm thấy yên lòng, hừ cái ngồi vào sô pha phòng khách, mở TV xem.

Lưu Vĩ Hồng sau khi trở lại phòng 308 nhà khách Hạo Dương không lâu, Hạ Hàn liền mang theo một chồng hồ sơ vào cửa.

- Hạ Hàn, ngồi đi!

Lưu Vĩ Hồng ở sô pha khách ngồi xuống, rất tùy ý nói.

Hạ Hàn ngồi xuống ở một bên sô pha, đem hồ sơ thả lên trên bàn trà, nói:

- Nhị ca, mấy tên khốn khiếp kia khai rồi!

Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng gật đầu. Đây vốn là trong dự kiến của hắn, hắn chưa bao giờ hoài nghi qua năng lực của Hạ Hàn. Trừ phi đám người Thiệu Minh Chính là “mình đồng da sắt” bằng không khẳng định phải khai. Hạ Hàn có một trăm loại biện pháp khác nhau khiến cho bọn họ phải hối hận vì sao lại được sinh ra trên thế giới này

- Ha ha, Nhị ca, tôi thật không ngờ mấy tên này làm không biết bao nhiêu chuyện xấu, nếu thật sự toàn bộ xác minh, đủ để xử bắn hai lần. Theo bọn họ nói, băng nhóm họ có một hai chục người, ở Cửu An chỉ được coi là con nít ranh thôi, băng nhóm lưu manh Cửu An, lớn nhỏ có tới hai mươi mấy băng đảng, băng lớn có tới bảy tám chục người, tổ chức nghiêm mật, trang bị đầy đủ…

Hạ Hàn không cần mở hồ sơ ra, nói một cách thao thao bất tuyệt

Lưu Vĩ Hồng hơi hơi nhếch mày lên, hỏi:

- Trang bị đầy đủ…

- Đúng vậy, dao phay mã tấu, ống sắt ông đống gì đó, đối với bọn họ mà nói, chỉ là trang bị cơ bản thôi. Gần như mỗi một băng đảng, đều có súng tự chế, có số là tự chế từ súng lệnh có số thì tự chế từ súng lục. Nghe nói mấy băng lớn nhất, còn có vũ khí đúng tiêu chuẩn, công từ nhà máy gia công ở thế giới ngầm của Quỳnh Hải và Nam Quế mua về loại súng ngắn phỏng theo K54, lực sát thương rất mạnh, vượt qua súng ngắn K54 thật của quân đội, thậm chí Thiệu Minh Chính còn thấy qua súng tự động mini.

Hạ Hàn vừa nói vừa lắc đầu, dường như đến chính cậu ta cũng hơi không thể tin được, băng đảng lưu manh Cửu An không ngờ phát triển tới mức độ kinh người như thế. Nghiêm khắc mà nói, đây đã là đoàn thể vũ trang tư nhân

Băng đảng như vậy, mà ở thành phố Cửu An có tới hai mươi mấy băng!

Trị an Cửu An, sao có thể ổn được nhỉ? Sống trong thành thị như vậy, dân chúng làm sao có được nửa phần cảm giác an toàn ta?

- Lẽ nào lại thế! Đám người Cửu An kia, Bành Tông Minh bọn họ, rốt cuộc đang làm gì?

Lưu Vĩ Hồng kêu lên một tiếng, cả giận nói.

- Ha ha, miễn bàn Bành Tông Minh. Vũ Hiên nói đúng, quần chúng Cửu An trước kia có hướng lên trên phản ánh qua, bọn du côn thành phố Cửu An đều là có hậu trường, mỗi một băng đảng, đều cùng phân cục công an địa phương, đồn công an có liên quan hệ. Đầu đảng còn công khai cùng người phụ trách cục Công an xưng anh gọi em nữa cơ. Con trai Bành Tông Minh là Bành Anh An, trên danh nghĩa là phó Chi đội trưởng của chi đội cục trị an thành phố Cửu An, thực tế chính là tên đầu lĩnh lớn nhất. Y thao túng cấp dưới mở công ty vệ sĩ, nói là cung cấp phục vụ bảo an cho đơn vị và xí nghiệp, kỳ thật chính là thu phí bảo hộ công khai. Ai dám không nộp, lập tức sẽ có bọn lưu manh tới cửa gây rối, đánh người giết người, ép tới khi anh chịu nộp tiền ngay lập tức. Em không tin, Bành Tông Minh không biết con mình đang làm cái khỉ gì!

Hạ Hàn tức giận phẫn nộ nói.

Lưu Vĩ Hồng sắc mặt trầm xuống tới cực điểm. Hắn cũng không ngờ tới tình hình Cửu An lại gay go đến thế truyện copy từ

- Nhiều năm như vậy, cũng không phải không có ai hướng lên trên phản ảnh, nhưng đều không có kết quả gì. Bành Tông Minh là thân tín do Tân Minh Lượng một tay đề bạt lên, Tân Minh Lượng ở Cửu An một tay che trời, không ai dám làm gì gã ta cả. Ngược lại số cán bộ quần chúng đưa ý kiến phản ánh vấn đề lại gặp phải sự trả đũa điên cuồng của bọn họ. Hàng năm không biết có bao nhiêu người bị hại. Theo Thiệu Minh Chính nói lại, giống như chuyện ông chủ Ngũ, chỉ riêng đám cô đồ bạn họ đã làm qua không dưới mười lần. Ai dám nói chữ không, thì ra tay ép tới chết!

Hạ Hàn tiếp tục hướng Lưu Vĩ Hồng báo cáo.

Lưu Vĩ Hồng lạnh lùng hỏi:

- Vậy lần này, là ai bảo bọn họ làm như vậy?

Hạ Hàn rướn máy lên, nói:

- Điểm này, Thiệu Minh Chính nói gã cũng không biết rõ. Trên gã còn có đại ca. Theo gã nói, đại ca gã, tên là Thẩm Vân Thiên, là kẻ cầm đầu bọn du côn lớn nhất khu Ngân Yến thành phố Cửu An, còn mở một khách sạn, gọi là khách sạn Ngân Yến, có quan hệ rất tốt với người của phân cục công an thành phố, rất nhiều hội nghị của phân cục công an thành phố, đều là diễn ra ở khách sạn Ngân Yến. Trả thù một nhà Ngũ Bách Đạt, chính là Thẩm Vân Thiên giao cho Thiệu Minh Chính đi làm. Còn là thông qua người trung gian chuyển lời, cho nên rốt cuộc là ý của ai, chính Thiệu Minh Chính cũng mơ hồ. Dù sao làm việc này cũng có lợi, lão Đại có thưởng, thì gã liền làm thôi

- Một tên trùm băng đảng mà kiêu ngạo đến thế

- Thiệu Minh Chính khai báo nói, Thẩm Vân Thiên và Bành Anh An là anh em kết nghĩa, Bành Anh An gần như là ăn ở tại khách sạn Ngân Yến, đều không về nhà gì nhiều. Bành Anh An khống chế cái công ty vệ sĩ kia, đại biểu pháp nhân chính là Thẩm Vân Thiên. Thiệu Minh Chính nói Thẩm Vân Thiên rất có phong độ ông chủ lớn, công ty vệ sĩ đều là quản lý quân sự hóa, bên trong phân công rõ ràng, đều có quan hàm chức vụ thật sự… Đúng rồi, Thiệu Minh Chính còn là phân đội trưởng của công ty Vân Thiên, còn phát đồng phục…

Hạ Hàn nói xong, khóe miệng lộ ra thần sắc khinh thường

Lưu Vĩ Hồng lại vừa tức giận lại vừa là buồn cười:

- Bọn khốn khiếp này, còn thật sự coi mình như nhân vật thứ dữ sao?

Hạ Hàn nói:

- Đúng vậy, bọn họ có lẽ cho là, từ nay về sau, Cửu An chính là thiên hạ của bọn họ. Bọn họ có thể cả đời hoành hành ngang ngược không cần kiêng kỵ

Lưu Vĩ Hồng cầm thuốc lá trên bàn trà lên, đưa một điếu cho Hạ Hàn, tự mình cũng châm một điếu, rít mấy hơi, chậm rãi nói:

- Hạ Hàn, tra hỏi cho kỹ vào, cũng như thẩm vấn kỹ càng chu đáo một chút, đào bới ra hết những thứ hữu dụng, không sót thứ gì!

- Hiểu!

Hạ Hàn gật đầu thật mạnh, lập tức lại hỏi:

- Vậy cái tên Thiệu Minh Chính này thì xử lý thế nào? Cứ nhốt mãi trong cục Công an cũng không phải là cách…

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười, nói:

- Đừng nóng vội, giam giữ trước rồi tính sau. Người nóng vội không phải là chúng ta!

Hạ Hàn hai mắt lập tức sáng ngời, như nghĩ ra gì đó

Bạn đang đọc Quan Gia của Hãm Bính
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 74

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.