Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu

Phiên bản Dịch · 480 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: TranGemy - ꓄ꋪꀎꌩệꈤ độꉓ ꆰꀎꌩềꈤ ꓄ạꀤ đꍟꈤ đàꈤ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ

Tân Hoành nghe những lời này thì trong lòng chỉ cảm thấy như có vật gì đột nhiên vọt lên cổ họng khiến cô cảm thấy rất khổ sở. Nhưng sự khổ sở đó cũng không hoàn toàn là đau khổ, giống như rơi nước mắt cũng không phải lúc nào cũng là do đau lòng.

Giống như… Khi còn bé bị ngã, nếu xung quanh toàn là các bạn nhỏ thì đứa bé sẽ cảm thấy xấu hổ, sẽ nhanh chóng đứng lên rồi lại vui vẻ chơi đùa, nhưng nếu bên cạnh có cha mẹ thì chỉ cần ánh mắt cha mẹ hơi lộ vẻ đau lòng, đứa bé sẽ khóc òa lên, cứ thút thít đầy oan ức mãi không thôi.

Lẽ ra chỉ có lúc Thẩm Ngôn ức hiếp cô khiến cô cảm thấy không chịu nổi thì mới rơi nước mắt, cũng chỉ có khi đó cô nghĩ rằng không thể quay trở lại bên cạnh Dịch Tân như trước đây thì mới không khống chế được mà chua xót rớt nước mắt.

Nhưng bây giờ khóc cũng đã khóc rồi, mà cô cũng không phải một người phụ nữ thích nghĩ về quá khứ và kể lể với người ngoài về sự uất ức của mình. Nhưng bây giờ khi Cố Viễn Chi nói với cô như vậy, cô lại cảm thấy uất ức, không phải thật sự uất ức, mà giống như… Giống như đứa trẻ tìm được phụ huynh vậy, được cưng chiều nên mới tỏ ra uất ức.

Nhưng Cố Viễn Chi cũng không phải thân thiết với cô lắm, sao cô lại dùng cái từ ‘cưng chiều’ này nhỉ? Trong lòng Tân Hoành không nhịn được mà bật cười, xem ra là cô thật sự bị dọa sợ rồi.

Cố Viễn Chi không biết suy nghĩ trong lòng cô mà chỉ nhìn thấy ánh mắt thảm thương khiến người ta đau lòng của cô, ông cũng không biết nên nói gì nên chỉ có thể đổi đề tài, hỏi: “Đầu còn đau không?”

Tân Hoành nhìn về phía ông, cười gượng nói: “Có một chút ạ.”

Cố Viễn Chi nói: “Bác sĩ châm cứu cho cháu, đây là phản ứng tự nhiên thôi, cháu nghỉ ngơi thêm chút đi, ông ra ngoài trước, không làm phiền cháu nữa.”

Tân Hoành gật đầu rồi nói: “Cảm ơn ông, ông Cố.”

Cố Viễn Chi cười dịu dàng nhìn Tân Hoành, đứng dậy rồi lại kéo cao chăn lên cho cô rồi mới rời khỏi phòng. Tân Hoành nằm trên giường chậm rãi nhắm mắt lại.

Hình ảnh trước mắt rách nát và lộn xộn,

Bạn đang đọc Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi của Nam Mịch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.