Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lý Quỷ

Phiên bản Dịch · 1544 chữ

“Giá!”

Ban đêm u tĩnh, trên sơn đạo không một bóng người, chỉ có một chiếc xe ngựa chạy nhanh xuống núi, phía sau xa phu có hai thiếu niên đang ngồi, một người cường tráng cao lớn, nói chuyện mười phần là ngạo khí: “Tiểu tử ngươi muốn xuống núi thì tự mình xuống đi, vì sao lại cứ phải đi cùng xe với chúng ta?”

Người còn lại dáng người thon gầy, bộ mặt thanh lãnh, đương nhiên ngữ khí còn lạnh hơn: “Ta đi cùng xe với sư tỷ, không phải là xe của ngươi. Xin Phong Tả Quân ngươi hiểu rõ điểm này.”

“Ta là sư tỷ tọa hạ đệ nhất chó săn, xe của sư tỷ chính là xe của ta.” Trong giọng nói Phong Tả Quân mang theo vài phần đắc ý.

“Xin hỏi Thiên Hiểu Vân Cảnh thiếu tông chủ, làm sao có thể nói một câu mất mặt như vậy một cách tự hào đến như thế?” Tạ Vũ Linh hỏi.

“Ngươi cảm thấy mất mặt, ta lại cảm thấy tự hào. Vì sao? Bởi vì sư tỷ mạnh. Đi theo cường giả, mới có thể trở thành cường giả. Đây là câu mà Thiên Hiểu Vân Cảnh chúng ta thường nói, cho nên chúng ta mới là bá chủ của Vân Mộng Đại Trạch Phủ, còn Tạ gia các ngươi, chỉ là hòn đá kê chân trong tứ đại gia tộc” Phong Tả Quân châm biếm.

“Ngươi nói thêm câu nữa.” Tạ Vũ Linh đè lại chuôi kiếm bên hông.

“Ngươi sống thật quá mệt mỏi.” Phong Tả Quân giơ một ngón tay, lau hai mắt mình, “Ngươi xem, mắt ta nhìn ngươi thôi cũng cảm thấy mệt. Tự tại một chút, học Tạ Khán Hoa, vị thúc thúc danh dương thiên hạ kia của ngươi đi.”

Sư tỷ vẫn ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên mở mắt.

Phong Tả Quân tự biết đã nói lỡ, lập tức ngậm miệng.

Tạ Vũ Linh quay đầu hỏi: “Sư tỷ, thúc thúc ta hắn còn sống thật không?”

Sư tỷ lấy thanh trường kiếm bên cạnh ra, bỗng nhiên rút kiếm, ngón tay nhẹ nhàng vuốt thân kiếm.

“Quân Ngữ.” Tạ Vũ Linh trầm giọng.

“Hu ~” Lý Quỳ đột nhiên kéo dây cương, ngừng xe ngựa lại, hắn trầm giọng nói, “Chu Chính quân tử.”

Chu Chính mặc một thân áo xanh, đứng chắn trước xe ngựa, hắn thở dài một tiếng: “Trở về đi.”

Lý Quỳ giao dây cương trong tay cho Phong Tả Quân, thấp giọng nói: “Lát nữa ta nói lên đường, các ngươi lập tức xuống núi.”

“Vốn dĩ muốn nói chuyện, giảng đạo lý với ngươi, cho nên mới đi gọi tam sư huynh. Kết quả là còn chưa tới nơi, ngươi đã xuống núi. Không nói được đạo lý thì chỉ có thể dùng vũ lực. Hiện giờ trong các vị sư huynh trên núi, quyền của ta là mạnh nhất.” Giọng Chu Chính quân tử càng ngày càng nhỏ, “Cho nên ta tới nơi này, mang ngươi trở về núi.”

“Sư huynh, nói lớn một chút, nghe không rõ a.” Giọng nói trong xe ngựa rất nhu mỹ.

“Ta nói!” Chu Chính bỗng nhiên hét lớn một tiếng, “Ta tới nơi này, muốn mang ngươi ——”

“Ha!” Một tiếng gầm giận dữ bỗng nhiên vang lên, như một tiếng sấm đột nhiên nổ vang giữa núi rừng, kinh động đến lá cây trong vòng ba dặm cũng phải rung động sàn sạt, trong xe ngựa, Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh đều cả kinh ngã xuống đất.

“Phật môn Sư Tử Hống thật là lợi hại.” Phong Tả Quân cắn răng nói.

Sắc mặt Chu Chính không đổi, nhìn Lý Quỳ từ trên xe ngựa đi xuống, chậm rãi nói: “Lý Quỳ, ngươi cấm võ mười năm, hôm nay muốn phá giới à?”

“Ta với cô nương gặp nhau, cũng vừa đủ mười năm.” Lý Quỳ vẫn mang theo nụ cười chất phác, “Mười năm trước, ta sắp chết, cô nương mang ta lên núi, mười năm sau cô nương muốn xuống núi, ta đương nhiên phải đưa nàng xuống núi. Các ngươi thường nói, ân phải báo, oán nên quên, báo oán ngắn, báo ân dài, ta nói như vậy không sai chứ, Chu Chính quân tử?”

Chu Chính gật đầu: “Đích xác không sai.”

Phong Tả Quân từ dưới đất bò dậy, thở một hơi dài, kinh ngạc hỏi sư tỷ: “Lý Quỳ biết võ công à?”

Tạ Vũ Linh lau mồ hôi trên trán: “Tiếng Phật môn Sư Tử Hống vừa rồi, ít nhất phải có ba mươi năm nội lực.”

Sư tỷ lại chỉ lắc đầu: “Ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.”

Chu Chính giơ một bàn tay: “Học Cung, Chu Chính.”

Lý Quỳ thu hồi nụ cười chất phác, thân hình hắn vốn có chút hơi đẫy đà cũng cố ưỡn thẳng: “Quân Tử Nhai phản đồ, Lý Quỷ.”

“Lý Quỷ!” Phong Tả Quân cả kinh, toàn thân run lên, “Là người vì yêu Thánh Nữ của Ma giáo mà phản bội sư môn, Lý Quỷ!”

“Nghe nói năm đó Lý Quỷ là người đã được định sẵn sẽ kế thừa chức trưởng môn của Quân Tử Nhai, các võ lâm thế gia tới Quân Tử Nhai cầu hôn nối dài không dứt, nhưng hắn lại cứ yêu thánh nữ của Ma giáo, cuối cùng thậm chí vì thánh nữ của Ma giáo mà giết đi ba gã trưởng lão, mười tên sư huynh đệ……” Tạ Vũ Linh trầm giọng nói, “Giang hồ đồn hắn sớm đã chết, không nghĩ rằng vẫn trốn trong Học Cung.”

“Tạ tam công tử, nên đi lại trên giang hồ nhiều một chút, nghe thêm chuyện cũ trên giang hồ. Năm đó ta rời khỏi sư môn, nhưng chưa giết bất cứ một ai, chỉ cùng trao đổi một chiêu với chưởng môn sư tôn, bọn họ liền thả ta đi. Nếu ta thật sự giết người, thì chiếu theo môn quy của Quân Tử Nhai, ta há lại có thể sống tới ngày hôm nay?” Tay phải Lý Quỷ nhẹ nhàng xoay tròn, chỉ thấy chưởng khí màu u lam lượn lờ trên bàn tay hắn, “Năm đó chưởng môn sư tôn trên giang hồ đứng hạng thứ mười ba trong Thiên Võ Bảng, nhưng ta vẫn không bại. Chu Chính quân tử, ngươi cảm thấy thế nào?”

“Đệ tử Học Cung ở trên núi không vàovõ bảng, nhị sư huynh khi sinh thời từng xuống núi được liệt vào đệ tam Thiên Võ Bảng, ta tự nhận con đường võ học, kém nhị sư huynh một trời một vực, nhưng nhiều năm khổ học, vẫn hy vọng có thể sánh vai cùng nhị sư huynh.” Chu Chính điểm chân, nhảy lên cành cây Ngô Đồng trên đầu, bẻ một nhánh cây, “Ra cửa vội vàng, không mang theo kiếm, lấy nhánh cây làm kiếm, mời!”

“Được.” Cả cánh tay phải của Lý Quỷ lúc này đã được chưởng khí màu u lam bao phủ, giống như là mặc lên một bộ áo giáp, hắn đột nhiên tung người một cái, đánh tới đầu Chu Chính quân tử.

Nhánh cây trong tay Chu Chính nhẹ nhàng nhấc lên, điểm vào cánh tay phải của Lý Quỷ.

Chỉ thấy chưởng khí màu u lam trong nháy mắt đã tiêu tán gần như không còn, trong sắc mặt Lý Quỷ toát ra vài phần kinh ngạc, ngay sau đó nhánh cây của Chu Chính đã đặt trước ngực hắn.

“Mười năm cấm võ, ngươi đã lùi bước rất nhiều.” Chu Chính nhàn nhạt nói, “Kết thúc.”

Lý Quỷ cười: “Chu Chính quân tử cũng quá coi thường ta rồi.”

Chu Chính hơi cúi đầu, chỉ thấy đuôi nhánh cây kia, có một luồng khí màu u lam lóe lên, Chu Chính lập tức thu tay, lui về sau một bước, nhánh cây rơi xuống đất, biến thành một đống vụn.

“Cô nương, các ngươi đi trước.” Lý Quỷ quát lớn.

Phong Tả Quân lập tức kéo dây cương, quay đầu lại liếc mắt nhìn sư tỷ một cái. Sư tỷ gật đầu, Phong Tả Quân không do dự nữa, vung mạnh dây cương, lao về phía chân núi.

Chu Chính thở dài một tiếng: “Ngươi làm vậy sẽ hại sư muội.”

“Cầu nhân đắc nhân (cầu nhân đức được nhân đức, tóm lại là đạt thành lý tưởng, nguyện vọng).” Lý Quỷ tung một quyền về phía Chu Chính.

Chu Chính xoay người một cái, nhảy đến phía sau một cây lớn, hắn lắc đầu: “Ngươi cũng nên cầu một kết quả đi.”

“Được.” Lý Quỷ lại phát ra một tiếng Sư Tử Hống, toàn bộ đại thụ trong núi bắt đầu lay động.

Hai tay Chu Chính nhẹ nhàng nâng lên, cành cây trên các cây xung quanh hắn đồng thời gãy ra, rơi xuống bên cạnh hắn, xoay tròn theo gió, tay hắn lại đột nhiên vung xuống, mấy trăm nhánh cây như kiếm bay theo.

“Đây là Thệ Thủy Kiếm Ý do nhị quân tử sáng chế?” Lý Quỷ tán thưởng, “Thiên hạ vạn vật, đều có thể làm kiếm. Được!”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 293

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.