Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dạ Lan

Phiên bản Dịch · 2487 chữ

Bảy năm trước.

Dạ Lan thành.

Lúc này chính là Giang Nam mùa mưa dầm, đã mưa liên tiếp chín ngày liền, đám sương mờ mịt, hơi nước mờ mịt, cả tòa thành nhỏ phảng phất như trong tiên cảnh, có vẻ mờ ảo và mê hoặc. Nhưng hôm nay mưa lại rất không giống bình thường, không phải là mưa phùn như lông tơ, mà là mưa to lộp bộp rơi xuống, gõ mái hiên bạch bạch rung động.

Dưới mái hiên một tòa dược phô (hiệu thuốc), một nữ tử mặc tố y nhìn không trời, nhìn dáng vẻ chẳng qua mới hơn hai mươi, khuôn mặt tú mỹ lại có chút tiều tụy, nàng ngơ ngác nhìn màn mưa đầy trời tựa hồ đang tự hỏi gì đó, hồi lâu sau mới mở miệng lẩm bẩm nói một câu.

“Mưa thật lớn a.”

Chỉ là thanh âm lại trùng với một thanh âm của người khác.

Nữ tử cả kinh, vội vàng quay đầu, mới phát hiện bên cạnh không biết khi nào đã có một thư sinh mặc một thân bạch y đứng đó, thư sinh kia nhìn tuổi tác không quá 17-18 tuổi, bên hông đeo một thanh trường kiếm, cõng một cái rương đựng sách, hình như là vừa mới trú vào cái dưới mái hiên này, đang dùng tay lau nước mưa trên mặt.

“Ngươi là ai?” Nữ tử cả kinh.

Thư sinh đem nước mưa trên mặt lau khô, quay đầu ôn hòa cười với nữ tử: “Cô nương hảo, tại hạ Tô Bạch Y.”

Nữ tử sửng sốt, mưa trong nháy mắt này bỗng nhiên nhỏ xuống, trong nụ cười ôn hòa của thư sinh không nhìn thấy nửa điểm địch ý, nàng nghĩ thầm: Chẳng lẽ thật sự là lữ nhân đi đường?

Thư sinh tự xưng là Tô Bạch Y xoay người đem rương đựng sách trên người đặt ở cạnh tường, trên mặt vẫn mang theo ý cười ôn hòa: “Sát khí tụ lại nhanh như vậy, đến mưa phùn đang ôn nhu cũng có vẻ hung hãn.”

Lời còn chưa dứt, mưa lại rơi lớn hơn nữa.

Một thanh trường đao đặt trước ngực Tô Bạch Y, nữ tử lạnh lùng nói: “Ta vừa mới hỏi ngươi là ai, không phải hỏi tên của ngươi. Mà là hỏi ngươi tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? Trong phạm vi ba dặm quan khẩu hẳn là đều đã bị người của tứ đại thế gia canh gác, ngươi làm sao đi vào được?”

Tô Bạch Y đối mặt với trường đao sắc nhọn, vẫn thong dong cười: “Cô nương ngươi vào bằng cách nào, thì ta cũng vào bằng cách đó, vấn đề này thật vô nghĩa. Nhưng chúng ta tương ngộ tại đây, thì lại rất có ý nghĩa. Bởi vì…… ta là người tới giúp cô nương.”

Nữ tử thu hồi trường đao, hoài nghi nhìn Tô Bạch Y, liếc mắt một cái: “Ngươi là người của Ác Ma thành? Ta còn tưởng rằng bọn họ không nhận được tin của ta.”

Tô Bạch Y gãi gãi đầu, chỉ mặt mình: “Xin hỏi cô nương, nhìn thấy gì trên gương mặt ta?”

Nữ tử nhìn ngắm hồi lâu, mày nhăn càng lúc càng chặt, hoàn toàn không rõ thiếu niên trước mặt này đang muốn nói gì: “Cái gì cũng không thấy.”

“Thuần lương a. Vừa nhìn thấy ta là đã thấy quân tử như ngọc, thuần thiện vô hại, làm sao lại là người của Ác Ma thành được.” Tô Bạch Y bất đắc dĩ thở dài, vung lên tay áo, “người của Ác Ma thành, có thể có mặt mày đẹp như họa giống ta không, có thể có đôi mắt trong sáng như ta không? Cô nương ánh mắt quả nhiên rất không tốt. Khó trách lại thích……”

“Nam tử như Thanh Y Lang vậy.”

Một trận gió mạnh thổi qua, nước mưa tạt vào mặt hai người, có chút hơi đau.

Tô Bạch Y vẫn mang theo ý cười ôn hòa trên mặt, nhìn nữ tử trước mặt, tuy rằng trong lời nói của hắn rõ ràng mang theo ý khiêu khích.

Nữ tử cảm thấy mình đúng ra là nên tức giận, đè lại trường đao, nhìn đôi mắt Tô Bạch Y, lại chỉ hơi cúi thấp đầu.

Gió tan đi, nước mưa một lần nữa rơi thẳng xuống, sau đó liền truyền đến tiếng vó ngựa đạp lên nước mưa.

“Tới.” Tô Bạch Y nhướng mày.

Nữ tử trong nháy mắt thần sắc trở nên căng thẳng, nàng thấp giọng nói: “Ta không đoán ra ngươi là ai, nhưng nếu ngươi nói là tới giúp ta, vậy thì ta tin tưởng ngươi. Rốt cuộc thì ta đã không còn lựa chọn nào khác. Chỉ là kế tiếp chúng ta phải hợp lực kháng địch, sinh tử chỉ trong một khắc, hy vọng Tô Bạch Y công tử thẳng thắn, thành khẩn tương trợ.”

“Kỳ thực ta thật sự không biết nên nói cái gì, ta không môn không phái, đến từ một cái thôn nhỏ, ngươi chắc chắn chưa từng nghe qua tên cái thôn ấy, nhưng có lẽ từng nghe qua rượu ở nơi đó. Còn ta vì sao lại tới giúp ngươi? Thì là sư phụ ta muốn ta tới.” Tô Bạch Y gãi gãi đầu, “Ta là một tên đồ đệ tốt, rất nghe lời sư phụ.”

“Sư phụ ngươi là ai……” Nữ tử hỏi.

“Suỵt.” Tô Bạch Y vươn một lóng tay, làm động tác ra hiệu im lặng, hắn hơi nhướng mày, “Ngươi nghe xem, tiếng vó ngựa đã đi qua đầu phố thứ hai, thời điểm bọn họ đến đầu phố thứ ba, chính là lúc động thủ. Đến lúc đó ta đi trước, tiện nói luôn một mình ta là đủ rồi, nếu có cần cô nương hiệp trợ, ta sẽ phát ra tín hiệu.”

Nữ tử lắc đầu vội la lên: “Đầu phố thứ tư mới là nơi động thủ tốt nhất, nơi đó nhỏ hẹp nhất, xe ngựa đi lại không tiện, bọn họ dù cho nhiều người cũng không làm gì được……”

“Đúng thật, nhưng nơi tốt như vậy, không chỉ có mình chúng ta có thể nghĩ tới. Cho nên ta đoán, nơi đó sớm đã có người khác phục kích.”

“Hắt xì!” Một nơi trong đầu phố thứ tư, một cỗ xe ngựa yên tĩnh dừng ở nơi đó, một nam tử cường tráng mặc bạch y ngồi trước xe ngựa, tay nắm dây cương, hung hăng mà đánh cái hắt xì, hắn khịt khịt mũi, bất mãn nói, “Sư tỷ, đã chạy tới tận nơi này rồi, ngươi có thể nói cho ta biết chúng ta đang đợi ai không?”

“Ngươi đã từng nghe nói đến Thanh Y Lang chưa?” Trong xe ngựa truyền ra giọng một nữ tử ôn hòa.

“Công tử thanh y thiếu niên lang, Giang Nam lai khứ hạnh viên phương. Đó chẳng phải Giang Nam công tử đệ nhất phong lưu hiện giờ sao? Nghe nói một nửa nữ tử của Giang Nam tứ đại thế gia thích hắn, sư tỷ à hay là ngươi cũng……” Nam tử cường tráng nhướng mày không có ý tốt.

Nữ tử trong xe ngựa lại tựa hồ không có tâm tình trêu đùa với hắn, ngữ khí bình tĩnh nói : “Vương, Tạ, Trần, Đông Phương, Giang Nam tứ đại thế gia, cứ mỗi ba năm bọn họ sẽ cử hành một lần Luận Đỉnh chi hội. Tại Luận Đỉnh chi hội, tứ đại gia tộc sẽ phái ra những đệ tử trẻ tuổi, lợi hại nhất để tiến hành luận võ, Thanh Y Lang đại diện cho Tạ gia xuất chiến. Tạ gia mấy năm nay suy thoái, đã trở thành gia tộc xếp cuối trong bốn nhà, nhưng Thanh Y Lang bằng vào sức của bản thân đi tới vòng cuối của Luận Đỉnh chi hội lần này, chấn kinh cả bốn nhà. Rất nhiều người nói, sau mười mấy năm, Tạ gia bọn họ rốt cuộc cũng chờ được thế hệ nhân trung chi long này.”

“Giang Nam Tạ gia? Chẳng phải là gia tộc của Tạ Vũ Linh tên mà ta ghét nhất à?” Nam tử cường tráng sửng sốt, “Nghe nói tiểu tử kia vẫn luôn muốn trọng chấn Tạ gia, hiện tại xem ra đã bị người ta đoạt trước a.”

“Nhưng mà Thanh Y Lang cũng không có thắng. Ở trận đấu cuối cùng, trong lúc quyết chiến cùng Vương gia thiếu tông chủ, Thanh Y Lang bỗng nhiên tẩu hỏa nhập ma, chân khí bạo tẩu, bốn gã trưởng lão của Vương gia đồng thời ra tay mới chế phục được hắn. Theo lời bọn họ, Thanh Y Lang sở dĩ có thể đột nhiên quật khởi tại Luận Đỉnh đại hội lần này, là do trộm luyện võ công gì đó, mà thứ võ công này rất có khả năng là tà công do Ma giáo đã bị tiêu diệt vẫn lưu truyền tới nay. Cho nên tứ đại gia tộc hiện giờ muốn đem Thanh Y Lang áp giải đến phủ của Vương gia, kiểm tra thực hư việc này.”

“Vậy chúng ta bây giờ phải……”

“Mấy năm nay Vương gia cầm đầu tứ đại gia tộc, bọn họ luôn cố tình chèn ép thế lực của các nhà khác, nếu Thanh Y Lang thật sự bị đưa đến phủ của Vương gia, sợ là sẽ lành ít dữ nhiều. Thanh Y Lang là đại ca của Tạ Vũ Linh, sau khi hắn biết được việc này đã khẩn cầu tiên sinh tới giúp, tiên sinh cũng cảm thấy việc này không đơn giản như vậy, cho nên phái ta tới đây.”

Nam tử cường tráng liếm liếm môi: “Cứu đại ca của tiểu tử kia, để xem về sau hắn còn dám kiêu ngạo ở trước mặt ta không? Khó trách sư tỷ ngươi lại chọn mang ta đến. Ta chờ không nổi.”

“Chờ không nổi cũng phải chờ.” Giọng nói trong xe ngựa tuy rằng nhu hòa, nhưng lại có áp lực nào đó không thể kháng cự. Nam tử cường tráng nhún vai, ngẩng đầu: “Được, dù sao cũng sắp rồi.”

“Nhanh nhanh nhanh nhanh.” Cửa hiệu thuốc, Tô Bạch Y lẩm bẩm trong miệng, mỗi một chữ nhanh lại ứng với một tiếng vó ngựa bắn lên nước mưa, “Nhanh nhanh nhanh…… tới rồi! Mượn cây trâm!”

Một bộ bạch y lao ra ngoài như mũi tên, chỉ thấy Tô Bạch Y thân pháp cực nhanh, bước chân đạp trên nước, lại không bắn lên nửa điểm bọt nước.

Thân pháp như vậy…… nữ tử nhớ tới một truyền thuyết giang hồ, một truyền thuyết rất lâu trước kia, nàng sờ búi tóc của mình, phát hiện cây trâm phỉ thúy màu xanh trên đầu đã không còn.

Thời điểm chiếc xe ngựa quẹo vào đầu phố thứ ba, một bộ bạch y đột nhiên xuất hiện ở góc rẽ, sau đó nhảy lên, đồng thời mang theo đầy đất nước mưa, nước mưa lại bắn tung tóe, phủ xuống đầu người đánh xe ngựa.

“Có mai phục!” Người cầm đầu rút đao phẫn nộ quát.

Nhưng bộ bạch y kia đã biến mất.

Người cầm đầu lau nước mưa trên mặt, nhìn quanh bốn phía, tức giận mắng một tiếng sau đó nói: “Mọi người đề cao cảnh giác, con đường tiếp theo phải cẩn thận chút!”

Mà bên trong xe ngựa, lúc này lại có hai người bốn mắt nhìn nhau.

Một nam tử thân mặc áo xanh dựa vào nơi đó, sắc mặt vàng như nghệ, hai mắt vô thần, trên cổ, trên cánh tay, trên mặt, cơ hồ mắt thường cũng có thể nhìn thấy khắp người mọc đầy lở loét, thối rữa, toàn thân đang hấp hối, nào có nửa phần dáng vẻ của thiếu niên Giang Nam phong lưu, hắn nhìn Tô Bạch Y trước mặt, liếc mắt một cái, dùng hết tất cả sức lực mở miệng muốn nói chuyện, lại chỉ phát ra mấy thanh âm ê a a.

Ở đối diện hắn Tô Bạch Y vội vàng lấy ra cây trâm màu xanh, đặt trên tay nam tử áo xanh.

Nam tử áo xanh cố gắng cúi đầu, nhìn cây trâm kia, hốc mắt có chút ươn ướt.

Tô Bạch Y thấp giọng nói: “Yên tâm đi, ta tới cứu ngươi.”

Xe ngựa cứ như vậy chạy nhanh xuyên qua đầu phố thứ ba, đi tới đầu phố thứ tư.

“Hu.” Xa phu kéo dây cương, dừng xe ngựa.

Một cỗ xe ngựa khác chắn ở đầu phố thứ tư, ngăn cản đường đi của bọn họ, một nam tử trẻ tuổi dáng người cường tráng, từ trên xe ngựa đứng lên, một thân áo bào trắng lỏng lẻo theo gió bay, trong miệng của hắn ngậm một cây tăm xỉa răng, đem một thanh trúc kiếm vác trên vai: “Sư tỷ, bọn họ tới.”

Trừ người đánh xe, tất cả bốn con ngựa hộ tống xe ngựa đều rục rịch muốn động, người cầm đầu nọ giục ngựa đi tới phía trước, nhìn thiếu niên cường tráng, hỏi: “Các ngươi là ai?”

“Đem Thanh Y Lang để lại.” Thiếu niên cường tráng vươn trúc kiếm chỉ cỗ xe ngựa kia.

Người cầm đầu cười lạnh nói: “Xe của tứ đại gia tộc ngươi cũng dám cản?”

“Tứ đại gia tộc rất ghê gớm à, vừa rồi ngươi hỏi ta là ai, ta nói cho ngươi.” Thiếu niên cường tráng ngạo nghễ nói, “Ta là bang chủ Cực Ác Bang, Phong……”

Một cái bánh màn thầu từ trong xe ngựa bay ra, nện vào đầu thiếu niên cường tráng, thiếu niên đang giới thiệu một mạch lưu loát bị cái bánh màn thầu cắt đứt.

“Cái gì mà bang chủ Cực Ác Bang, nói lại lần nữa cho ta!” Trong xe ngựa truyền đến giọng nữ tử.

“Được.” Thiếu niên cường tráng nhảy dựng lên, trúc kiếm trong tay vung mạnh xuống, trên thân trúc kiếm mang theo gió lớn, đem màn mưa đầy trời thổi quét, đánh về phía tên hộ vệ cầm đầu.

“Đây là đao pháp Đại Phong thức!” Hộ vệ cầm đầu theo bản năng huy đao lên chắn, nhưng đao sắt chém sắt như chém bùn đụng vào chuôi trúc kiếm từ trên trời giáng xuống này, lại chỉ qua một chiêu đã bị đè xuống.

Thiếu niên cường tráng hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên đem trúc kiếm thu lại sau đó một chân đem hộ vệ cầm đầu đá bay ra ngoài, ngay sau đó xoay người một cái dừng trên mặt đất, bắn lên nước mưa đầy đất.

“Học Cung, Phong Tả Quân.” Thiếu niên cường tráng bĩu môi cười.

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 600

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.