Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khai Mạc

Phiên bản Dịch · 1590 chữ

Ba ngày sau, Anh Hùng đại hội chính thức mở ra.

Bờ sông Xuân Thủy, còn ồn ào huyên náo hơn vài phần so với bình thường.

Chỉ là những công tử nhà giàu ngày thường vung tiền như rác ở bờ sông Xuân Thủy đều bị chặn ở ngoài cửa Thanh Ca Lâu, bởi vì toàn bộ bờ sông Xuân Thủy, đều đã được Vương gia bao trọn, làm nơi mở tiệc chiêu đãi cho Anh Hùng đại hội. Vương gia có lẽ không phải gia tộc giàu nhất Hiên Duy thành, nhưng nhất định là gia tộc mà toàn bộ Hiên Duy thành không ai dám chọc vào.

Những bọn công tử nhà giàu loanh quanh ở ngoài Anh Hùng đại hội, cảm thấy không có mặt mũi, không dám xông vào, cũng không muốn cứ hậm hực mà đi như vậy. Liền đứng giằng co ở cửa, vừa lúc Vương gia tam công tử Vương Bất Du cầm bầu rượu lảo đảo lắc lư từ bên trong đi ra.

“Vương tam công tử?” Bọn công tử nhà giàu này là bạn tốt với Vương tam công tử, thấy thế lập tức cao giọng gọi.

“Ồ? Là Lý công tử, Trần công tử, Mộ Dung công tử a, sao không vào trong?” Vương Bất Du say khướt hỏi.

“Không có thiệp mời a.” Lý công tử thăm dò, “Quang cảnh Anh Hùng đại hội này ra sao, chúng ta cũng muốn vào quan sát a.”

“Thiệp mời a, dễ nói dễ nói.” Vương Bất Du móc từ trong lòng ngực ra một đống kim thiếp, tiện tay ném cho bọn họ, một lần vứt ra tới mười mấy tấm, “Cầm đi, cầm đi, vào đây cùng uống rượu.”

“Công tử!” Có thủ vệ thấp giọng hét một tiếng.

“Đừng nói nhảm.” Vương Bất Du tiện tay cho hắn một cái tát.

Những công tử nhà giàu đó bắt được thiệp mời, lập tức vui mừng hớn hở ào vào. Hôm nay bờ sông Xuân Thủy thật sự khác ngày thường, tất cả hai bên đường phố bày đầy hoa cỏ tươi mới, tất cả những nhà xung quanh Thanh Ca Lâu đều tháo cờ nhà mình xuống, dựng lên một lá cờ mới.

Trên cờ, có vẽ một con kỳ lân dẫm lên lửa, đúng là tộc kỳ của Vương gia.

Mà những ca nữ mời chào khách thường ngày, tất cả cũng đều được đổi thành võ sĩ thân mặc giáp nhẹ, hông đeo trường đao, ánh mắt lạnh thấu xương, những công tử nhà giàu kia nhìn thấy trong lòng cũng run lên. Mà bên trong ca lâu, vẫn đi lại huyên náo như bình thường, thi thoảng lại có tiếng hô truyền tới. Lý công tử kia hiếu kỳ nói: “Bên trong đang làm gì vậy?”

“Chẳng phải vào xem là được à.” Vương Bất Du dẫn mọi người đi vào.

Chỉ thấy trong ca lâu, trên sân khấu vốn là chỗ mà các hoa khôi, nương tử của ca lâu nhảy múa, có hai gã kiếm khách đang quyết đấu.

“Đây là những ai a?” Lý công tử hỏi.

“Tên bên trái kia, thân mặc áo đen, tay cầm mặc kiếm, hẳn là đệ tử của Hắc Ưng phái, tên bên phải kia, kiếm thế chậm như vậy, hẳn là Thái Cực môn luyện mạn kiếm.” Vương Bất Du phất tay, “Đều là mấy tiểu môn phái thôi.”

Vương Bất Du cố tình phóng to giọng mình, động tác của hai gã kiếm khách trên đài cũng hơi khựng lại, người của hai đại môn phái này ở dưới đài càng bất mãn, nhao nhao quay đầu nhìn về phía này, có người quát: “Là ai đang khoác lác!”

“Là Vương gia tam công tử.” Có người nhận ra thân phận của Vương Bất Du.

Chúng đệ tử của Hắc Ưng phái và Thái Cực môn chỉ có thể cưỡng ép áp sự tức giận trong lòng xuống, nhìn Vương Bất Du, giận mà không dám nói gì. Dù sao đây cũng là ở Hiên Duy thành, là địa bàn của Vương gia, mà hai đại phái bọn họ, đúng là thực lực cũng thường thường thật.

Nhưng vào lúc này, hai người quyết đấu trên đài cũng đã phân ra thắng bại. Mặc kiếm của đệ tử Hắc Ưng phái bị một kiếm đánh bay, bay xuống dưới đài, xông thẳng về phía Vương Bất Du. Vương Bất Du ngáp một cái, thuận tay quăng bầu rượu trong tay ra. Bầu rượu bị một kiếm đánh nát, ngay sau đó Vương Bất Du xoay người, tung chân đá thanh mặc kiếm kia trở về.

Vừa rồi hai người trên đài cố ý bày cục, đệ tử Hắc Ưng phái làm bộ bại bởi kiếm khách Thái Cực môn, sau đó ném trường kiếm về phía Vương Bất Du, ý đồ đánh lén. Nhưng Vương Bất Du lại căn bản không để việc bọn họ đánh lén vào mắt, đá thanh mặc kiếm kia bay ngược lại dễ như trở bàn tay. Nhưng mà, thế bay ngược về của thanh kiếm này lại hung mãnh hơn nhiều so với thế bay đi vừa rồi, đệ tử Hắc Ưng phái không kịp tránh né, chỉ có thể trơ mắt nhìn mặc kiếm bay tới trước mặt. Đệ tử Thái Cực môn vung kiếm muốn cản, cũng đã không còn kịp rồi. Nhưng vào lúc này, một bộ áo tím đáp xuống trước mặt bọn họ, chỉ thấy ống tay áo nhẹ nhàng vung lên, mặc kiếm liền lượn vòng, cuối cùng chậm rãi rơi xuống đất, cắm giữa sân khấu.

“Đây là……” Dưới đài, Lý công tử nhận ra người trước mắt, đúng là tuyệt sắc nữ tử mấy ngày trước đây đã làm chấn động Thanh Ca Lâu, “Đường muội của Tạ gia Thanh Y Lang!”

“Chính là nàng à?” Vương Bất Du đương nhiên cũng nghe nói mấy ngày trước Thanh Y Lang mang theo đường muội cùng dạo chơi Thanh Ca Lâu, hắn cực kỳ hiểu biết Tạ gia, suy nghĩ mãi hồi lâu cũng không nghĩ ra được Thanh Y Lang còn có một đường muội tuyệt sắc giữ trong khuê phòng mà không ai biết, chỉ cho là lời đồn khoa trương, nhưng hôm nay gặp được, mới biết lời đồn không giả. Mà nếu nàng tới, vậy thì……

“Lôi đài so đấu, đao kiếm không có mắt, vẫn phải cẩn thận a.” Thanh Y Lang tung người nhảy lên đài, rút mặc kiếm giữa sân khấu ra, đưa tới tay đệ tử Hắc Ưng phái.

Đệ tử kia kinh hồn bạt vía, phục hồi tinh thần lại, nhận lấy trường kiếm, cúi đầu nói: “Đa tạ công tử.”

“Sai rồi sai rồi, là đường muội ta cứu ngươi, ngươi phải cảm tạ nàng mới đúng.” Thanh Y Lang cười vẫy tay.

Đệ tử Hắc Ưng phái lập tức chuyển hướng sang Nam Cung Tịch Nhi: “Đa tạ cô nương.”

“Không cần tạ.” Nam Cung Tịch Nhi giơ một ngón tay, chỉ Vương Bất Du dưới đài, “Ngươi.”

Đôi mắt Vương Bất Du nheo lại: “Ta làm sao?”

“Có dám tới thử kiếm?” Nam Cung Tịch Nhi rút Lương Nhân kiếm bên hông ra.

Toàn thân trắng muốt, như chế tạo từ mỹ ngọc.

Mọi người ở đây nhìn thấy đều phát ra một câu kinh ngạc cảm thán: “Kiếm đẹp thật.”

“Ồ? Muốn thử kiếm với ta?” Vương Bất Du nở nụ cười lạnh, tung người nhảy, đi lên đài, hắn giơ tay lên, “Hỏa Lẫm!”

Kiếm hầu luôn yên lặng đi theo bên cạnh Vương Bất Du lập tức ném một thanh trường kiếm màu đỏ lửa lên trên đài, Vương Bất Du tiếp nhận trường kiếm, nhẹ nhàng vung lên, tất cả người vây quanh sân khấu đều bị chấn lui về sau.

Tứ đại gia tộc vốn đều luyện kiếm, chỉ là vì có Tức Mặc Kiếm thành quật khởi, làm cho kiếm thuật mà bọn họ tự cho là phồn thịnh không còn là thiên hạ đệ nhất, sau này không ít tộc nhân bắt đầu luyện thương, gia chủ Lục gia Lục Thiên Hành còn lấy thiết chùy làm vũ khí, kiếm thuật không còn được xưng là thương hiệu của tứ đại gia tộc nữa. Nhưng nếu luận trong tứ đại gia tộc, hiện nay thứ được nhiều người luyện nhất, nghiên cứu sâu nhất, vẫn là kiếm.

“Hỏa Lẫm kiếm a.” Thanh Y Lang ý vị thâm trường, “Lại gặp nhau rồi.”

“Ngày ấy ngươi luyện võ công ma tông, thắng cũng bất võ, có bản lĩnh thì hôm nay đánh lại một trận.” Vương Bất Du trầm giọng nói.

“Không được không được.” Thanh Y Lang dẫn hai đệ tử Hắc Ưng phái và Thái Cực môn đi xuống sân khấu, “Hôm nay người đối kiếm với ngươi, là đường muội ta, đối phó với loại thủ hạ bại tướng như ngươi, làm gì cần ta tự mình ra tay?”

“Vị cô nương này, tôn tính đại danh?” Vương Bất Du nhìn Nam Cung Tịch Nhi, khuôn mặt đúng là có vài phần giống Thanh Y Lang, “Tiểu thư Tạ gia ta cũng từng gặp không ít, sao lại chưa từng gặp cô nương.”

“Nam Cung……” Nam Cung Tịch Nhi buột miệng thốt ra.

“Nam Cung?” Vương Bất Du nhăn mày.

“Đúng vậy, Tạ Nam Cung.” Thanh Y Lang lập tức phản ứng lại, “Đường muội ta tên Tạ Nam Cung.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 335

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.