Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Địch

Phiên bản Dịch · 1570 chữ

Vương Nhất vung ra thương mạnh nhất của mình, thương tên Vô Địch, nơi đầu thương, có tiếng rồng rít gào hù dọa. Khi chém ra thương này, trước mắt Vương Nhất lại xuất hiện mảnh hồ nước nho nhỏ kia.

Lấy một hồ nước nhìn thiên địa, nhìn ra vô địch thuộc về mình!

“Đây chính là vô địch của ngươi?” Tô Tiễn trực tiếp bị thương của Vương Nhất đánh rơi xuống đất, hắn lấy kiếm chống đất, lùi ra mấy chục trượng, trường kiếm để lại một cái rãnh dài trên mặt đất, “Đây đúng là thương pháp rất mạnh, có lẽ là mạnh nhất đời này ta từng thấy, nhưng vẫn chưa thể xưng là vô địch.”

“Vậy ngươi thử thắng ta đi rồi nói!” Thương của Vương Nhất đánh xuống.

Tô Tiễn xoay người một cái, lại vọt lên không trung, thương này của Vương Nhất, đã đánh nát hết mặt đường phố, ca lâu hai bên đường lung lay muốn đổ, hắn ngẩng đầu, nhìn Tô Tiễn, hai mắt đã trở nên đỏ như lửa.

“Thánh Nhân cảnh đỉnh phong.” Tô Tiễn khẽ nhíu mày.

Trên cảnh giới tối cao võ đạo Bất Quy cảnh, vẫn còn Thiên Đạo tam cảnh, Thánh Nhân cảnh, Chí Nhân cảnh, Thần Nhân cảnh, nhưng bởi vì đã vượt ra khỏi võ đạo chạm đến Thiên Đạo, mà bị coi là nhìn trộm thiên cơ, có khả năng gặp phải phản phệ vô cùng lớn, cho nên dù là cao thủ Thiên Đạo tam cảnh, cũng sẽ cưỡng ép áp chế cảnh giới của mình ở dưới Thiên Đạo. Nhưng Vương Nhất lúc này, rất rõ ràng đã không còn áp chế cảnh giới của mình nữa, đã vận Thánh Nhân cảnh đến đỉnh phong, hai mắt đỏ như lửa chính là trạng thái khi vận Thánh Nhân cảnh đến đỉnh phong.

“Trận chiến hôm nay, đã không còn đường quay đầu.” Vương Nhất tung người nhảy, lại vung mạnh một thương tới Tô Tiễn.

“Thôi được.” Tô Tiễn nhẹ nhàng búng một cái vào thân Tử Hà kiếm, sau đó vung trường kiếm lên trời, lại múa kiếm, chỉ là lần này trên không trung bỗng nhiên vang lên từng tiếng sấm rền.

Tiếng sấm rền như trống, giống như đang trợ trận.

Tiếng Tỳ Bà lanh lảnh, trong ôn nhu lại mang theo sát ý.

“Còn phải có vạn quỷ khóc, thê lương lẫn bi thương.” Trường kiếm của Tô Tiễn nhẹ nhàng vung lên, đâm thủng thương phong trước mặt, vậy mà thật sự xuất hiện tiếng vang như quỷ thần khóc thét.

“Có thêm chút tiếng sáo, có lẽ sẽ hay hơn.” Tô Tiễn ném luôn trường kiếm, sau đó thả người rơi xuống trên mái hiên bên cạnh, lấy từ trong lòng ngực ra một cây sáo trúc, đặt lên môi nhẹ nhàng thổi.

Hắn nhắm hai mắt lại, lấy tiếng sáo ngự kiếm, đối chiến với trường thương của Vương Nhất.

Tiếng sáo uyển chuyển, kiếm thế chuyển sang thế thủ.

Tiếng sáo trào dâng, kiếm thế lại chuyển thành điên cuồng tấn công.

Cuộc đời này của Vương Nhất cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người có thể lấy tiếng sáo ngự kiếm, kinh hãi nói: “Đây là kiếm thế của Thần Nhân cảnh đỉnh phong?”

Cái gọi là kiếm pháp, thứ nhất gọi là kiếm, thứ hai gọi là pháp.

Kiếm, ý chỉ là chiêu thức ngoại đạo, cho dù có tinh diệu diệu bá đạo hơn nữa cũng chỉ tồn tại ở mức “Kỹ năng”.

Còn pháp, thì ý chỉ thế của Thiên Đạo, mỗi người đều có thể hình thành một mảnh trời đất nhỏ, thuộc về riêng bản thân ở trong kiếm thế của mình. Ví dụ như Tức Mặc thành Hồng Y kiếm tiên Tức Mặc Hoa Tuyết, khi nàng mở ra kiếm thế, thì trong thiên địa của nàng, chỉ tồn tại một thanh kiếm là nàng, bất kỳ kiếm trong tay kẻ nào khác cũng đều sợ hãi kiếm thế của nàng mà ngay cả ra khỏi vỏ cũng không được. Mà lúc này kiếm thế Tô Tiễn mở ra, có tiếng sấm rền làm trống, đại diện cho uy thế như trời, tiếng kiếm phong trở thành tiếng quỷ gào, đại diện cho nỗi buồn sát sinh, tiếng Tỳ Bà xa xa, đại diện cho tình của ngày xưa, tiếng sáo trúc thổi lên, ý là trở về thời thiếu niên.

Hắn đem tất cả tình và ý trên người mình, hóa thành một kiếm này.

Một kiếm này, mới thật sự có thể xưng là vô địch.

“Tranh” một tiếng, tất cả dây đàn Tỳ Bà trong tay nữ tử đều đứt, nàng nôn ra một ngụm máu tươi, Tỳ Bà rơi xuống đất.

Sáo trúc trong tay Tô Tiễn cũng gãy làm ba khúc, tiếng sáo chỉ để lại một chút dư âm cuối cùng.

Trên không trung vang lên tiếng sấm rền cuối cùng, mưa to tầm tã bỗng nhiên rơi xuống.

Vương Nhất vung thương đánh bay Tử Hà kiếm trước mặt, Tử Hà kiếm xoay trên không trung một vòng.

“Một kiếm cuối cùng, làm ta, quay lại đỉnh phong!” Tô Tiễn điểm chân một cái, cầm Tử Hà kiếm, “Làm ta nhớ lại, sức mạnh năm đó!”

Trên không có một tia sét hiện lên, đánh vào thân Tử Hà kiếm.

Tô Tiễn nhắm hai mắt lại, chém Tử Hà kiếm xuống.

Trong một khắc ấy, nữ tử trong Thanh Ca Lâu ngẩn ra, dường như trong nháy mắt nào đó nàng đã thấy, thấy lão nhân đầu bạc xế chiều kia lại lần nữa trở về dáng vẻ thiếu niên khí phách hăng hái của năm đó.

Chỉ là rất nhanh, lão nhân ấy vẫn lại trở về là một lão nhân, Tử Hà kiếm trong tay chỉ còn lại một cái chuôi kiếm, thân kiếm đã biến thành bụi, hắn đáp xuống sau lưng Vương Nhất, lưng đã không còn còng nữa, mà là đã thẳng tắp, tóc bạc bay lượn trong gió, còn lưu lại chút khí chất thiếu niên phong lưu. Hắn ngẩng đầu lên, một thanh trường thương xoay tròn trên không trung, cuối cùng rơi xuống trước mặt hắn.

Vương Nhất đứng sau lưng hắn, trầm mặc hồi lâu sau đó chậm rãi nói: “Ta bại.”

Tô Tiễn cười: “Chúng ta tới tuổi này rồi, thắng bại thật sự còn quan trọng như vậy sao? Vì sao ngươi lại cứ chấp nhất muốn trở thành thiên hạ đệ nhất trong mắt thế nhân như vậy?”

“Năm đó gặp được ngươi, là lần đầu tiên ta bại trong cuộc đời này.” Vương Nhất ngẩng đầu lên, bầu trời rất nhanh đã trở lại quang đãng, hắn cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tô Tiễn, “Không nghĩ sau nhiều năm gặp lại, lại trở thành lần bại cuối cùng trong cuộc đời của ta.” Những lời này của Vương Nhất đã cho trận chiến tuyệt thế vừa rồi định luận cuối cùng.

“Cuối cùng mỗi lần ngươi đều bại, là vì ngươi chưa từng nghĩ ra lý do phải thắng là gì. Ngươi chỉ không muốn bại, cho nên muốn thắng, thứ thúc đẩy ngươi về phía trước, chỉ là sự kiêu ngạo của đệ tử xuất sắc nhất Vương gia trong trăm năm qua thôi.” Tô Tiễn xoay người, “Còn ta thì không giống, năm đó ta muốn thắng, bởi vì ta muốn thay đổi thiên hạ này. Mà bây giờ ta muốn thắng ——”

Vương Nhất cũng xoay người, chờ đợi đáp án cuối cùng của Tô Tiễn.

“Là vì muốn chứng minh đã qua nhiều năm như vậy, cho dù là vài chục năm tù túng trong u ngục, ta cũng không bị thiên hạ này thay đổi.” Tô Tiễn quay đầu, nhìn bóng người trong Thanh Ca Lâu, trong giọng nói bỗng nhiên tăng thêm vài phần ưu thương, “Lần này, mới thật sự là gặp lại a.”

“Có thể gặp được ngươi, là bất hạnh lớn nhất của ta trên con đường võ đạo, nhưng có lẽ, cũng là may mắn lớn nhất.” Vương Nhất đi qua, rút trường thương lên.

“Gặp được ta, là bất hạnh, cũng là may mắn. Lời này đúng ra phải để cô nương trong lâu kia nói mới đúng.” Tô Tiễn khẽ thở dài, “Hoặc là chỉ có bất hạnh? Ai biết được?”

“Đi thôi, từ nay về sau, sẽ không còn gặp lại nữa.” Vương Nhất đi về phía Vương phủ.

“Đi nơi nào?” Tô Tiễn hỏi.

“Trở lại mảnh hồ nhỏ kia, ta còn có cơ hội, ngẫm lại rất nhiều việc.” Vương Nhất nhàn nhạt nói, trong giọng nói hiếm thấy lại có vài phần ý tự giễu, “Vậy thì chờ sau khi ngươi chết, ta còn có cơ hội trở thành thiên hạ đệ nhất.”

“Mặc kệ đồ tử đồ tôn của ngươi à? Nhìn tình hình trong tửu lầu kia, hình như có chút không ổn a.” Tô Tiễn nhún vai.

“Từ hôm nay về sau, có lẽ Vương gia sẽ là một Vương gia hoàn toàn mới, mặc kệ là võ lâm chí tôn, hay là xây lại từ đống đổ nát, cũng là một Vương gia hoàn toàn mới.” Vương Nhất tiếp tục đi về phía trước, không quay đầu lại.

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 308

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.