Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sở Học

Phiên bản Dịch · 1555 chữ

Trưa ngày tiếp theo.

Thập Lý Lang Đang, Học Cung.

Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh dẫn Giới Tình Bất Giới Sắc cùng với Tô Triết về Thượng Lâm Thiên Cung sau đó về núi, bọn họ từ Anh Hùng đại hội trở về, chuẩn bị bàn bạc công việc tiếp theo với các vị Học Cung quân tử và đám người Tạ Khán Hoa.

“Không nghĩ rằng nhanh như vậy, mà thế cục trên giang hồ đã xảy ra biến hóa lớn như thế.” Chu Chính nghe bọn họ nói xong, cảm khái nói, “Vốn dĩ cho rằng lần này Vương Nhược Hư kết thành Hiên Duy chi minh, có thể kìm chế lẫn nhau với Phù Sinh Túy Mộng Lâu, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy.”

Phong Tả Quân nghe xong lời này, nhìn qua Tạ Vũ Linh, Tạ Vũ Linh rất nhanh đã trả lời: “Tuy đệ tử không thích Vương gia, nhưng đệ tử cũng hiểu, hiện giờ Vương gia thất thế, chưa chắc đã là một chuyện tốt.”

Tạ Khán Hoa gật đầu: “Căn cứ vào suy đoán của ta và chư vị quân tử mấy ngày nay, thì Bạch Cực Nhạc hẳn là nội ứng mà năm đó Doanh Châu đã sắp xếp trên giang hồ. Vương Nhược Hư dù có vô dụng, thì chí ít cũng sẽ không làm ra việc điên cuồng như những tên Doanh Châu ấy làm năm xưa.”

Chu Chính khẽ thở dài: “Nhưng lần này, vẫn không thể mang được Tô Bạch Y về, còn đánh mất cả sư muội……”

Phong Tả Quân trả lời: “Có Ma Quân che chở thì vấn đề cũng không lớn, nhưng mà sư tỷ bị thương……”

Chu Chính giơ tay cầm lấy kiếm bên cạnh: “Không được, ta phải xuống núi một chuyến.”

Nhưng vào lúc này, một nam tử tuấn tú toàn thân áo hoa đi vào, đi vào cùng nam tử, là một mùi u hương nhàn nhạt tỏa ra khắp đường, Phong Tả Quân lập tức hắt xì một cái.

“Niệm Điệp?” Chu Chính sửng sốt, “Có tin tức gì quan trọng truyền tới à?”

“Có.” Hoa Niệm Điệp nhẹ nhàng nhấc ngón tay, hai con bướm cùng cắp lấy một phong thư bay qua. Chu Chính giơ tay, hai con bướm kia lại bay qua đầu ngón tay hắn, đáp xuống bên cạnh Tạ Khán Hoa. Tạ Khán Hoa nhíu mày, nhận lấy lá thư kia.

Hoa Niệm Điệp cười nói: “Phong thư này là gửi cho Tạ tiên sinh.”

Tạ Khán Hoa lấy tờ giấy bên trong ra, nhìn lướt qua: “Là chữ Bạch Y viết.”

“Trong đó nói gì?” Chu Chính hỏi.

Nội dung trong thư không dài, thoáng cái Tạ Khán Hoa đã đọc xong, trong lúc hắn đọc thư sắc mặt cũng dần dần giãn ra, hắn thu tờ giấy lại: “Bạch Y nói bọn họ đã không việc gì, hiện giờ đang ở trên Kim Phong Hào của Mộc gia. Thương thế của Tịch Nhi cũng không đáng ngại, bảo chúng ta không cần lo lắng. Chờ sau khi Kim Phong Hào cập bờ, hắn sẽ gửi thêm một phong thư nữa về đây.”

“Sao lại là Mộc gia Kim Phong Hào nữa? Sư tỷ bọn họ thật đúng là có duyên với Mộc gia.” Nghe thấy hai người không việc gì, vẻ mặt Phong Tả Quân cũng trở nên nhẹ nhàng.

“Cho nên hiện giờ vấn đề là ở chỗ Ma Quân.” Chu Chính nhìn về phía Tạ Khán Hoa.

Tạ Khán Hoa gật đầu: “Ma Quân muốn đồ trong Thiên Ky Hạp, nhưng Thiên Ky Hạp đã sớm trống không.”

“Bị ai lấy đi.” Chu Chính hỏi.

“Đương nhiên là Tô Hàn.” Tạ Khán Hoa đỡ trán, cứ như có chút đau đầu với việc này, “Nhưng vật đó, sau khi Tô Hàn chết đã lạc đi nơi nào, ta cũng không biết. Nếu không lấy được vật đó, sợ là Ma Quân sẽ không dễ dàng bỏ qua.”

“Trong thư Tô Bạch Y không nhắc tới chuyện này sao?” Tạ Vũ Linh hỏi.

“Có nhắc tới.” Tạ Khán Hoa càng buồn rầu, “Hắn nói hắn đã nghĩ ra biện pháp rồi, chuẩn bị đi cùng Ma Quân. Tên tiểu tử thối này, ta không sợ hắn không động thủ, chỉ sợ hắn có biện pháp. Không cần nghĩ, chắc chắn là biện pháp dở……”

“Yên tâm đi.” Chu Chính vỗ vai Tạ Khán Hoa, nói với Hoa Niệm Điệp, “Niệm Điệp, bảo người của Điệp Phong tới điểm cập bờ của Kim Phong Hào chờ, có tin tức gì lập tức báo về.”

“Đã đi rồi.” Hoa Niệm Điệp cúi đầu nói.

Tây viện Học Cung, Phong Tả Quân đã trở về từ chính đường, đang ngồi trong viện của mình, được một lát lại buồn bực luyện đao. Vốn là biết tin sư tỷ và Tô Bạch Y bình yên vô sự, tâm tình của hắn có chút thoải mái, nhưng sau khi cầm đao vung vài cái lại cảm thấy không thú vị.

Chuyến đi Anh Hùng đại hội lần này, hắn gặp được thiên hạ đệ nhị Tiết Thần Quan, thấy được trận chiến kinh thiên của Ma Quân Tô Tiễn và Thương Thánh, thấy được Vương Nhược Hư sau khi đeo Thiên Địa Đồng Bi lên đã bộc phát ra sức mạnh kinh người, thế cho nên giờ phút này khi hắn nhấc đao, trong đầu đều là hình ảnh trời sập đất nứt.

“Kém quá xa a.” Phong Tả Quân bất đắc dĩ nói.

“Thủ lĩnh. Vừa trở về đã luyện đao à, tạm nghỉ mấy ngày đi.” Hứa Triết cầm theo mấy bầu rượu đi vào.

Phong Tả Quân buông đao, nhận lấy rượu trong tay Hứa Triết: “Luyện đao một mình không thú vị, ngươi qua đây khua tay múa chân với ta vài cái đi?”

“Thủ lĩnh, đùa như vậy không vui đâu.” Hứa Triết sợ tới mức chân mềm nhũn, “Ta bị ngươi đánh một quyền chẳng phải là nằm luôn rồi à?”

“Không thú vị a, cảm giác ở Học Cung không học được cái gì.” Phong Tả Quân uống một hớp rượu.

“Thủ lĩnh, lời này chớ để các vị quân tử nghe được.” Hứa Triết thấp giọng nói.

“Ta đã nghe được.” Chu Chính bước vào trong viện.

Phong Tả Quân cũng không kinh hoảng, lập tức lấy thêm một chén rượu: “Quân tử tới cùng uống đi!”

“Ngươi cảm thấy ở Học Cung không học được gì, là muốn nói phương diện đao pháp đã khó có thể tiến thêm bước nữa?” Chu Chính cũng không ngồi xuống, chỉ vung tay lên, hút chén rượu kia qua.

Phong Tả Quân gật đầu: “Đúng vậy!”

“Học Cung chỉ dạy người, không dạy võ. Khóa học của ngươi, ở trên núi mấy người chúng ta đã dạy, ở dưới núi, sư muội cũng đã dạy thay chúng ta. Hiện giờ xem ra, chúng ta thật sự đã dạy thành công, hoặc là nói đúng ra, ngươi vốn là người như vậy, căn bản không cần dạy. Mà trong những ngày này, ngươi cũng đã thành công giữ vững bản tâm của mình. Ngươi nói ở Học Cung không học được gì, không tính là mạo phạm, cũng không nói sai.” Chu Chính cười nói, “Huống chi Nho Thánh tiên sinh không ở Học Cung, chúng ta chỉ là quân tử, không có cách nào dạy ra một quân tử khác.”

Phong Tả Quân nghi hoặc nói: “Lời của quân tử, ý là bảo ta chủ động đi tìm Nho Thánh tiên sinh à?”

Chu Chính nở nụ cười thật thật giả giả: “Hẳn là ngươi đã từng gặp Nho Thánh tiên sinh, tiên sinh đương nhiên là người thầy giỏi nhất thiên hạ. Nhưng ngươi có từng nghĩ tới, có lẽ ngươi còn có một lựa chọn tốt hơn không?”

Phong Tả Quân sửng sốt: “Ý quân tử là……”

Mà lúc này ở Đông viện, trong Thính Vũ Hiên, Tạ Vũ Linh vừa luyện xong một bộ phiến pháp cũng lâm vào trầm tư.

Phía sau hắn là Huyết Anh phái Lam Ngọc Trạch, Lam Ngọc Trạch híp mắt cười: “Phiến pháp của Tạ huynh thực sự tinh diệu, làm Lam mỗ mở rộng tầm mắt.”

“Không đủ.” Tạ Vũ Linh lắc đầu, “Còn xa vẫn không đủ. Phù Tô phiến pháp chắc chắn không chỉ như vậy, rốt cuộc là không đúng chỗ nào?”

Lam Ngọc Trạch cười nói: “Về võ công Tạ gia, thì trên núi rõ ràng có một sư phụ tốt nhất, nhưng đã lâu vậy rồi, vì sao Tạ huynh chưa bao giờ tới tìm hắn xin chỉ dạy vậy?”

“Thất thúc……” Tạ Vũ Linh bất đắc dĩ nói, “Hắn đã chặt đứt quan hệ với Tạ gia ta, ta tới tìm hắn hỏi về phiến pháp Tạ gia, không ổn.”

Lam Ngọc Trạch khẽ lắc đầu: “Tạ huynh a, ngươi đeo cho mình quá nhiều gông cùm xiềng xích.”

“Đúng vậy. Con cháu Tạ gia, phải là phong lưu, thiên tư của ngươi hơn gấp mười lần so với Tạ Hưng, nhưng khí chất phong lưu, không theo kịp hắn một phân.” Tạ Khán Hoa đi tới, “Cách ta, còn xa hơn nữa.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 330

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.