Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phá Giang

Phiên bản Dịch · 1529 chữ

Trên Kim Phong Hào, Tô Bạch Y hắt xì một cái lớn.

“Hôm qua đón gió sông về cảm lạnh à?” Mộc Niên Hoa hỏi.

“Chắc là có người đang nói xấu ta.” Tô Bạch Y uống một ngụm trà nóng.

Hai người ngồi trong đỉnh lầu trên boong thuyền ăn cơm trưa, còn Tô Tiễn thì một mình đứng ở mũi thuyền, nhìn nước sông miên man, có vẻ như đang lâm vào trầm tư.

“Ngươi nói xem hắn đang nhìn gì?” Mộc Niên Hoa nhìn về phía Tô Tiễn.

“Dù sao hắn cũng đã ở trong một nơi u ám như vậy vài chục năm, lúc này thấy sông nước miên man, tất nhiên là tâm sinh xúc động, có lẽ đang nổi lên lý tưởng hào hùng gì đó, muốn làm mấy câu thơ thôi……” Tô Bạch Y nói.

Vừa dứt lời, chỉ thấy Tô Tiễn bỗng nhiên chém ra phía trước một chỉ.

Chỉ kia liền vẽ ra một đạo kiếm khí, trực tiếp chém nước sông phía trước Kim Phong Hào thành hai nửa, cả con thuyền cũng lay động kịch liệt, hai bên thuyền có sóng lớn dâng lên, sắp đổ ập xuống.

“Tiền bối, cho chút thể diện đi!” Mộc Niên Hoa cao giọng quát.

Tô Tiễn cười, thuận tay đẩy ra hai chưởng, đánh sóng lớn hai bên thuyền về, Kim Phong Hào lại lay động kịch liệt, cho đến lúc lâu sau khi hai con sóng lớn kia đổ xuống, nước sông mới khôi phục bình lặng, thân thuyền cũng từ từ bình ổn. Mộc Niên Hoa thở phào: “Vì sao lần nào gặp ngươi, con Kim Phong Hào vạn năm thuận lợi của ta đều gặp phải nguy cơ thuyền hủy người vong vậy?”

Tô Bạch Y nhún vai: “Đại khái chắc ta là thiên sát cô tinh, chuyên môn khắc ngươi.” (thiên sát cô tinh = sao chiếu mệnh gần ai người đó gặp tai họa)

“Ngươi từng nói thời khắc đầu tiên khi ngươi thấy quyển sách kia, đã nhìn thấy một tiên nhân đầu bạc cầm kiếm rơi xuống vực thẳm ở trong ảo cảnh, sau đó dựa vào một kiếm nghịch chuyển gió tuyết, cuối cùng còn bổ ra sương tuyết tích tụ trăm ngàn năm trên không trung.” Tô Tiễn điểm chân một cái, đáp xuống bên cạnh bọn họ, hắn cúi đầu nhìn ngón tay mình, “Một chỉ của ta vừa rồi lấy ngón tay kiếm, bổ ra nửa con sông, ngươi cảm thấy so với một kiếm ngược gió tuyết kia, thế nào?”

Tô Bạch Y suy nghĩ một lát: “Trên trời dưới đất.”

“Ồ?” Tô Tiễn cười nói, “Nói rõ xem.”

“Kiếm ta nhìn thấy trong ảo cảnh, cảm giác như là tiên nhân xuất kiếm, không mang theo một chút tục niệm phàm trần nào. Còn chỉ vừa rồi của tiền bối, tuy rằng rất mạnh, nhưng vẫn cảm thấy, chỉ là kiếm của nhân gian.” Tô Bạch Y nói rất thẳng thắn thành khẩn.

Mộc Niên Hoa thở dài một tiếng, thầm nghĩ trong lòng: Tiểu tử ngốc này ngày thường có vẻ rất thông minh, sao bây giờ ngay cả vuốt mông ngựa cũng không biết vậy.

Tô Tiễn lại không hề nổi nóng, ngồi xuống rót cho mình một chén trà: “Quả nhiên là như thế a.”

“Tiền bối, chuyến này trừ giúp sư tỷ ta chữa thương ra, thì chính ngươi cũng rất muốn gặp vị tổ tiên kia đúng không?” Tô Bạch Y hỏi dò.

Tô Tiễn cũng không phủ nhận: “Tự nhiên.”

“Tiền bối, thật ra bắt đầu từ đêm qua, cho đến bây giờ, ta vẫn đang chờ ngươi tới lấy của ta một thứ.” Tô Bạch Y chậm rãi nói.

Tô Tiễn cười nói: “Ngươi đang đợi ta hỏi lấy kiếm phổ của ngươi?”

Tô Bạch Y gật đầu: “Đúng vậy. Dù sao ngay từ đầu mục đích ngươi bắt ta cũng chính là vì kiếm phổ trong Thiên Ky Hạp này, hiện giờ đã xác định được, kiếm phổ ở trong tay ta, đúng ra ngươi nên hỏi ta muốn lấy mới phải, nhưng từ đêm qua đến giờ, tiền bối lại không nói tới chuyện kiếm phổ một chữ nào.”

Tô Tiễn lắc đầu, khẽ thở dài: “Kiếm pháp ấy, ta không học được.”

“Hả?” Tô Bạch Y sửng sốt.

“Trong kiếm pháp ngày ấy ngươi dùng ra, mang theo kiếm khí cực hàn, là kiếm ý lạnh nhất rét nhất mà cuộc đời này ta từng thấy. Nhưng từ nhỏ ta đã luyện kiếm pháp, đi theo chiêu số chân võ thuần dương, trừ khi là không cần nữa, tán đi một thân công lực này, bắt đầu lại từ đầu, bằng không kiếm phổ của ngươi đối với ta mà nói chỉ là một đống giấy vụn.” Tô Tiễn cười, tựa hồ đã không còn để ý tới chuyện này như vậy.

“Vậy……” Tô Bạch Y hỏi dò, “Tiền bối, chuyến này ngươi tới Côn Luân làm gì?”

“Ta muốn gặp mặt vị tổ tiên kia, hỏi một câu…… không đúng.” Tô Tiễn bỗng nhiên nghiêm mặt nói, “Chuyến này là vì giúp sư tỷ trong lòng ngươi chữa bệnh a. Sư tỷ ngươi xả thân để cứu ngươi, ta thấy so với những nam nhân ở đây còn có trách nhiệm hơn, ta rất thích nàng, yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi chữa khỏi cho nàng!”

“Vậy thì cảm tạ tiền bối.” Tô Bạch Y uống một ngụm trà.

“Nhưng mà nghe nói nàng còn chưa tỉnh?” Tô Tiễn nhíu mày nói, “Lẽ ra ngươi giúp nàng tán đi nội lực trong cơ thể, thì nàng phải tỉnh lại rồi mới phải.”

Tô Bạch Y trả lời: “Đã tỉnh, nhưng vừa rồi ta tới, thì sư tỷ lại ngủ rồi.”

Trong Dược Vương các.

Nam Cung Tịch Nhi chậm rãi mở mắt, nàng cảm thấy trong cơ thể trống không, trừ vài tia chân khí như có như không đang chạy trong người, thì một thân nội lực đã mất hết, nàng há miệng thở dốc: “Tô, Tô Bạch Y.”

Trên boong thuyền Tô Bạch Y đang giơ chén trà lên, tay lại đột nhiên ngừng lại: “Ta nghe thấy sư tỷ ta gọi ta.”

Tô Tiễn và Mộc Niên Hoa nhìn nhau: “Nào có?”

Tô Bạch Y đã cầm theo kiếm chạy xuống dưới: “Ta nghe thấy……”

Phù Sinh Túy Mộng Lâu.

Bạch Cực Nhạc một mình ngồi ở bên hồ nước, trầm mặc nhìn cá bơi lượn trong hồ, ngay cả khi Bạch Long, Bạch Hạc cùng xuất hiện phía sau hắn, hắn cũng không quay đầu, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Chỉ có hai tiếng bước chân.”

Bạch Long quỳ một gối xuống đất, trả lời: “Bạch Long có nhục với sứ mệnh, không đem được Tô Bạch Y về.”

Bạch Cực Nhạc khẽ thở dài: “Vậy chuyện khác thì sao?”

Bạch Hạc vội vàng nói: “Vương Nhược Hư đã chết, Hiên Duy chi minh còn chưa thành lập đã tan rã, là Đông Phương Vân Ngã động tay, vậy nên tứ đại thế gia bọn cũng kết thù lẫn nhau.”

“Vương Nhược Hư vốn chính là phế vật, nếu đổi lại là người khác có được Thiên Địa Đồng Bi, thì việc đã không đơn giản như vậy, chú ý Đông Phương Vân Ngã, hắn rất nguy hiểm.” Bạch Cực Nhạc thuận tay rải một ít gạo xuống hồ.

“Lần này cũng đều do Đông Phương Vân Ngã làm khó dễ, nên chúng ta mới không mang được Tô Bạch Y về. Nhưng mà Thiên Địa Đồng Bi, đã bị chúng ta hủy đi rồi!” Bạch Hạc nói, “Chúng ta tận mắt nhìn thấy nó nổ thành mảnh nhỏ.”

“Thiên Địa Đồng Bi, để lại dù sao cũng là một tai hoạ ngầm.” Bạch Cực Nhạc gật đầu, “Tuy rằng không mang được Tô Bạch Y về, nhưng mà nhiệm vụ của các ngươi chuyến này cũng không tính là thất bại. Vậy Tiết Thần Quan thì sao?”

“Đi rồi, ta vốn cho rằng hắn sẽ liều chết với chúng ta một trận, bởi vì khi tấm mặt nạ kia bị hủy, ta có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của hắn.” Trong giọng của Bạch Long mang theo vài phần hoang mang, “Nhưng sau đó hắn liền biến mất, cũng không có ý trả thù chúng ta.”

“Ồ?” Bạch Cực Nhạc tựa hồ cũng có vài phần kinh ngạc, “Thế này ngược lại với tính cách của hắn, chỉ sợ là có nguyên do gì khác bên trong, phái người đi thăm dò hắn đi.”

“Đã phái ba gã tinh quan đi theo hắn.” Bạch Long cúi đầu nói.

Bạch Cực Nhạc gật đầu, xoay người, đi tới bên cạnh hai người, hắn vỗ vai Bạch Hạc: “Học hỏi ca ca ngươi nhiều một chút. Tính tình của ngươi a, vẫn hơi nóng nảy.”

Bạch Hạc cười nói: “Ta đã có thể đi trên mặt nước rồi.”

Bạch Cực Nhạc hiếm khi lại nở nụ cười: “Khi ca ca ngươi mười tuổi đã có thể làm được rồi.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 300

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.