Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc Kiếm

Phiên bản Dịch · 1567 chữ

Mộc Cầm Sắt, một cái tên vô luận là ở triều đình hay là ở giới kinh doanh, cả trên giang hồ nữa, cũng đều là tiếng tăm lừng lẫy. Mà nho sinh trung niên đứng trước mặt Nam Cung Tịch Nhi này, dáng vẻ lại có chút giống một tiên sinh dạy học, nhìn qua hình như —— cũng không có tiền đến như vậy.

Có điều Nam Cung Tịch Nhi cũng không cho rằng lại có người dám giả dạng Mộc Cầm Sắt ở ngay trong phủ của Mộc gia, nàng hơi cúi đầu: “Học Cung đệ tử Nam Cung Tịch Nhi, bái kiến Mộc gia chủ.”

Mộc Cầm Sắt cẩn thận quan sát Nam Cung Tịch Nhi một lát, sau đó cười nói: “Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao lão thất lại dám mạo muội, không kiêng dè đưa ngươi vào Mộc phủ. Ngươi rất đẹp, đáng để hắn vì ngươi mà mạo hiểm như vậy.”

Nam Cung Tịch Nhi khẽ nhíu mày: “Đưa ta vào Mộc phủ chữa thương, chẳng lẽ là phạm vào gia quy của Mộc gia à?”

Mộc Cầm Sắt gật đầu: “Không sai, Mộc phủ chưa bao giờ hoan nghênh người giang hồ bước vào, tuy Học Cung có thể là một ngoại lệ, nhưng cô nương ngươi rất thông minh, tự trong lòng ngươi cũng hiểu, trên người ngươi không chỉ mang thân phận đệ tử Học Cung.”

“Bây giờ ta có thể đi ngay lập tức.” Nam Cung Tịch Nhi nói thẳng.

Mộc Cầm Sắt cười phất tay: “Cô nương không cần đi, Mộc gia không chào đón người giang hồ, chủ yếu là vì hai điểm, điểm thứ nhất là người giang hồ đều rất nghèo, mỗi ngày ở Mộc phủ đều sẽ mang chút gì đó từ Mộc phủ đi. Điểm thứ hai là trên giang hồ có rất nhiều phân tranh, khó tránh khỏi sẽ liên lụy đến chúng ta. Điểm đầu tiên ta thấy cô nương không cần lo lắng, nhìn cô nương là thấy rất có tiền rồi.”

Nam Cung Tịch Nhi nở nụ cười khổ trong lòng: Vậy thì có thể là ngươi nhìn lầm rồi.

“Còn điểm thứ hai.” Mộc Cầm Sắt giơ một ngón tay, chỉ về phía sau, “Phân tranh đã tới.”

Chỉ thấy một bộ áo đen xuất hiện trên mái hiên phía xa, tốc độ rất nhanh, bất ngờ tấn công về phía này, nhưng vừa mới vừa xẹt qua được vài mái hiên, đã bị người khác cản lại, rơi xuống. Những người đó xuất hiện như ma quỷ, ngay cả Nam Cung Tịch Nhi cũng không nhìn rõ, rốt cuộc bọn họ nhảy ra từ đâu.

“Mộc gia chúng ta không muốn chọc vào những phân tranh đó, chỉ vì cảm thấy thật sự rất phiền phức thôi, nhưng nếu phân tranh thật sự tìm tới cửa, vậy thì cứ quét sạch là được. Mộc gia ta có tài sản bằng cả quốc gia, chẳng lẽ trong phủ lại không có cao thủ tọa trấn à? Những người giang hồ này a, vẫn là quá quá ngây thơ non nớt rồi.” Mộc Cầm Sắt khẽ thở dài.

“Nhưng mà, Mộc gia chủ……” Nam Cung Tịch Nhi nhìn phía xa, sắc mặt có chút xấu hổ.

“Thế nào?” Mộc Cầm Sắt xoay người, nhìn theo ánh mắt của Nam Cung Tịch Nhi. Đám hộ vệ lao tới, đều bị người áo đen từng chưởng, từng chưởng đánh lùi, sự xuất hiện của bọn họ, gần như chỉ làm người áo đen kia dừng lại một lát thôi.

“Nhược Tắc!” Mộc Cầm Sắt khẽ quát một tiếng.

Chỉ thấy bốn bóng người đồng thời đáp xuống trong viện, tất cả bọn họ đều thân mặc kim y, tay cầm một thanh trường kiếm màu đen như mực, trên mặt người cầm đầu có một vết sẹo đáng sợ xỏ xuyên qua hơn nửa khuôn mặt, hắn đi lên trước: “Gia chủ.”

“Lạc Thành Tứ Hắc Kiếm?” Nam Cung Tịch Nhi có chút kinh ngạc.

“Tuổi cô nương còn trẻ, mà cũng từng nghe tới tên chúng ta?” Kiếm khách nhếch miệng cười, cả khuôn mặt có vẻ càng thêm đáng sợ, “Chúng ta đã rất nhiều năm không đi lại trên giang hồ.”

“Giang hồ đồn, các ngươi đã chết trong trận quyết đấu với Nho Phong Kiếm Thủ.” Nam Cung Tịch Nhi trả lời, “Không nghĩ, vậy mà các ngươi lại ở Thanh Châu thành.”

“Nho Phong Kiếm Thủ, chỉ là tên mua danh chuộc tiếng, có thể giết được chúng ta ư?” Kiếm khách khinh thường hừ lạnh một tiếng, “Bốn huynh đệ chúng ta chẳng qua là chán ghét tranh đấu trên giang hồ, cho nên mới rời khỏi giang hồ.”

“Nghe nói năm đó trong tay các ngươi cầm bốn thanh kiếm đen, mặc quần áo vải bố màu đen, tung hoành Lạc Cảnh mười ba châu không địch thủ, sao bây giờ áo đen lại biến thành áo vàng hết rồi?” Nam Cung Tịch Nhi cười hỏi.

“Năm đó nghèo a, bây giờ có tiền.” Kiếm khách không che giấu sự đắc ý trong lòng mình chút nào.

“Không phải lúc nói những việc này.” Mộc Cầm Sắt trầm giọng, “Hắn sắp tới rồi.”

Kiếm khách liếm môi, quay đầu nhìn phía xa: “Người tới lần này không bình thường a.”

Mộc Cầm Sắt nhíu mày nói: “Là cao thủ Bất Quy cảnh à?”

“Nếu chỉ là cao thủ Bất Quy cảnh, vậy thì hắn đã sớm bị cản lại ở trong tam phủ rồi, chắc chắn là cao thủ Thiên Đạo tam cảnh.” Kiếm khách giơ mặc kiếm trong tay lên, “Các huynh đệ, đã lâu như vậy rồi, kiếm của chúng ta cuối cùng cũng có thể gặp lại ánh mặt trời!”

“Thiên Đạo tam cảnh.” Con ngươi Mộc Cầm Sắt hơi co lại, “Xem ra người mà cô nương ngươi chọc phải, rất không tầm thường a.”

“Động thủ!” Mắt thấy người nọ đã đánh lùi tất cả cao thủ chặn đường, sắp vọt tới trước viện, kiếm khách cầm đầu lập tức hô to một tiếng.

Bốn thanh mặc kiếm, đồng thời ra tay.

Mắt thường có thể thấy được kiếm khí màu đen, che trời lấp đất.

Như là mây đen đè trên đỉnh đầu, trời đất nháy mắt biến sắc.

Nam Cung Tịch Nhi cũng bị kiếm ý nháy mắt bạo phát làm cho kinh sợ, nàng tự tin mình không thua kém bất cứ một ai trong bốn gã kiếm khách này, nhưng bốn người này đồng thời liên thủ, nàng cảm thấy cho dù là Chu Chính quân tử ở đây, cũng không thể xuyên qua trận kiếm khí của bốn người này hợp lại.

Bước chân người tới cũng vì vậy mà cứng lại, lăn một vòng trên tường viện, sau đó song chưởng đánh ra, vậy mà lại có thể trực tiếp đánh tan trận kiếm khí màu đen kia. Có điều bốn gã kiếm khách cũng đã đứng trên tường viện, bốn thanh kiếm đen đồng thời đặt trên cổ người tới.

Mộc Cầm Sắt thở phào nhẹ nhõm, hỏi Nam Cung Tịch Nhi: “Cô nương, có nhận ra người này là ai không?”

Nam Cung Tịch Nhi cau mày, người này là một nam tử trẻ tuổi tuấn tú, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt có chút ngây dại, nàng lắc đầu nói: “Chưa bao giờ gặp.”

Kiếm khách cầm đầu nở nụ cười lạnh: “Thú vị thú vị.”

“Thú vị thế nào?” Mộc Cầm Sắt hỏi.

“Đây là một người chết.” Kiếm khách sâu kín nói.

Đúng vào giờ phút này, cửa viện bỗng nhiên bị gõ vang.

“Cộc cộc cộc.”

Ánh mắt Mộc Cầm Sắt nhìn về phía cửa viện, trầm giọng nói: “Ai?”

“Đương nhiên là khách đến, mong gia chủ đón chào.” Ngoài viện truyền tới một giọng nói nặng nề.

Mộc Cầm Sắt đưa tay sờ ngọc bội bên hông, do dự.

Nam Cung Tịch Nhi đi tới bên cạnh hắn, nhìn hắn gật đầu.

Sau đó Mộc Cầm Sắt cất cao giọng nói: “Nếu là khách, đương nhiên đón chào. Mời, vào!”

Cửa viện bị đẩy ra, “Khách nhân” ngoài viện chậm rãi đi vào.

“Là ngươi!” Nam Cung Tịch Nhi kinh hô.

“Là ta.” “Khách nhân” giơ tay đỡ mặt nạ của mình.

“Tiết Thần Quan.” Nam Cung Tịch Nhi hô lên tên vị khách này.

Tứ Hắc Kiếm nhìn nhau, nháy mắt rút kiếm, từ bỏ “Nhân Khôi Lỗi” bên cạnh, tất cả đều cầm kiếm vọt tới bên cạnh Mộc Cầm Sắt. Tứ kiếm bày thành trận, bảo vệ Mộc Cầm Sắt. Kiếm khách cầm đầu trầm giọng nói: “Gia chủ, Tiết Thần Quan không thể so với người thường, cần phải lập tức triệu tập tất cả các cao thủ trong phủ tới đây!”

Mộc Cầm Sắt lại không sợ hãi, thậm chí có chút hưng phấn: “Thiên hạ đệ nhị, Tiết Thần Quan?”

“Ninh Thanh Thành đã chết.” Tiết Thần Quan cười nhìn về phía Mộc Cầm Sắt.

Mộc Cầm Sắt cười gật đầu: “Vậy thì tiên sinh đã là thiên hạ đệ nhất. Không biết Tiết tiên sinh tới Mộc gia ta, có việc gì?”

“Ta đương nhiên là tới tìm nàng.” Tiết Thần Quan giơ một ngón tay, chỉ về phía Nam Cung Tịch Nhi.

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 287

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.