Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thân Vẫn

Phiên bản Dịch · 1607 chữ

“Kiếm lợi, ở chỗ thuật, hoặc pháp, kiếm thuật đủ cao, là có thể chém địch phá trận, lập uy nhất thời trên giang hồ.” Tô Tỏa Mạc xoay người, nhìn về phía Tô Tiễn, “Nhưng trăm năm sau, thậm chí ngàn năm sau, còn có bao nhiêu người nhớ được thuật pháp của kiếm? Muốn được người đời ghi nhớ, chỉ có lưu lại kiếm đạo. Ta đã từng có một vị bạn tốt họ Trương, kiếm đạo của hắn ở chỗ chậm, nhưng mọi loại kiếm nhanh trong thiên hạ đều bị kiếm chậm của hắn đánh bại, hắn nói chậm, tức là nhanh. Thiên hạ kiếm thuật, duy khoái bất phá, ở trước mặt hắn hoàn toàn mất đi hiệu lực, trong thiên hạ nhất thời có biết bao nhiêu kiếm khách bắt đầu noi theo mỗi chiêu mỗi thức kiếm chậm. Sau trăm năm cho tới hôm nay, người đời còn truyền tụng tên hắn hay không?”

Vẻ mặt Tô Tiễn nghiêm túc, cung kính nói: “Đạo Tổ Trương chân nhân, tổ sư khai sơn của Võ Đang, một thanh Thái Cực kiếm, thong thả vẽ càn khôn.”

“Đúng, nhưng kiếm đạo cũng có cao thấp, có loại có thể lưu truyền ngàn năm, có loại có thể lưu truyền trăm năm, có loại sau khi chết, ít nhất trong vài chục năm, vẫn có người muốn truy tìm con đường kiếm đạo của hắn. Càn Khôn kiếm của Trương chân nhân có thể lưu truyền ngàn năm, kiếm bảo vệ thế gian của Tô Hàn, khi hắn ra đi, đã có thể lưu truyền trăm năm.”

“Kiếm bảo vệ thế gian?” Tô Tiễn nghi hoặc nói.

Tô Tỏa Mạc gật đầu: “Năm đó khi hắn tới Côn Luân tìm ta, ta từng hỏi hắn vì sao muốn học kiếm, vì sao phải học được kiếm tuyệt thế nhất thiên hạ. Hắn nói, vì bảo vệ thế gian này, vì muốn thế gian này trở nên tốt đẹp hơn. Lúc ấy ta cảm thấy rất kỳ quái, sao trên đời lại thật sự có người, có lý tưởng to lớn mà phù phiếm đến như vậy. Ban đầu ta cho rằng do hắn đọc sách thánh hiền nhiều quá nên hỏng đầu rồi, nhưng sau đó ta mới dần phát hiện, hắn thật sự muốn dùng kiếm trong tay, bảo vệ thế gian hỗn loạn này.”

Tô Bạch Y trầm giọng nói: “Sau đó hắn thật sự đã làm được, chỉ là sau khi hắn chết, thế gian vừa mới bắt đầu trở nên tốt đẹp lại lần nữa đi vào hỗn loạn.”

Tô Tỏa Mạc thở dài một tiếng: “Kiếm bảo vệ thế gian chỉ ở trong giang hồ thì đương nhiên không được, kiếm bảo vệ thế gian thật sự, phải xuất lĩnh thiên quân vạn mã, hoàn toàn đạp nát thế gian mục nát bại hoại này, sau đó xây dựng lại một thế giới mới từ trên đống phế tích, đó mới là kiếm đạo có thể lưu truyền ngàn năm, thậm chí vạn năm. Con người của Tô Hàn quá mức nhân từ, cho nên kiếm đạo của hắn, chỉ có thể lưu lại trăm năm. Mọi người sẽ nhớ rõ ý tốt của hắn, nhưng đời sau rất nhanh sẽ quên mất sự vĩ đại của hắn.”

“Kiếm của ta, vậy là chỉ có thể lưu truyền vài chục năm à?” Tô Tiễn hỏi.

Tô Tỏa Mạc cười: “Kiếm của ngươi có phải đã bị cất giữ rất lâu không?”

Tô Tiễn cúi đầu nói: “Ta từng tự tù mấy chục năm trong u ngục của Tô gia, vừa mới xuất quan không lâu, sau khi xuất quan từng đánh với cao thủ đương thời một trận, tuy đắc thắng nhưng bội kiếm đã hủy, tới Côn Luân gặp mặt sơn chủ, chỉ vì ra một kiếm cuối cùng, để sơn chủ đánh giá.”

“Kiếm đạo của ngươi quá do dự, nhưng cuối cùng lại một lần nữa kiên định với bản tâm, ngươi tự tù trong u ngục mấy chục năm, đã nghĩ được gì?” Tô Tỏa Mạc hỏi.

“Năm đó ta từng trộm xuống Duy Long Sơn, lãm du thế gian, thấy thế đạo này hỗn loạn thối nát, giết một vài người, diệt một vài môn phái, tự lập môn hộ, người giang hồ xưng ta là Ma Quân. Ta cảm thấy rất buồn cười, ta dùng kiếm thanh trừ đi sự bất công của thế gian này, vì sao ta lại là ma? Sau này ta lại bị phụ thân mang về Duy Long Sơn, hắn răn dạy ta, nói rằng tộc nhân Tô thị, không được can thiệp tranh đấu thế tục. Ta cãi lại hắn, ta nói thiên hạ hiện giờ đã là nơi cực ác, tộc nhân Tô thị được xưng là thiên hạ tứ đại thế gia, có trách nhiệm bảo hộ thế gian, vậy nếu ngoại địch có tổ tiên chống lại, thì đương nhiên nội bộ thối nát phải do kiếm của chúng ta dẹp yên.” Tô Tiễn trả lời.

Tô Bạch Y nhìn về phía Tô Tiễn, trong vẻ mặt tỏ ra mấy phần kính nể, hắn trước giờ vẫn không nhìn thấu được tâm tư của lão quái này, chỉ nghĩ tính cách hắn quái dị, mới bị người đời và tộc nhân của mình xa lánh, lại không nghĩ bên trong vẫn còn nguyên do như vậy.

Tô Tỏa Mạc cao giọng cười dài: “Ha ha ha ha, đám bảo thủ của Tô gia kia chắc chắn sẽ nói, việc thế gian, tự có số kiếp định sẵn, Tô gia không thể can thiệp thế tục, đó là tộc quy!”

“Đúng. Cho nên phụ thân nhốt ta vào u ngục, để ta từ từ nghĩ lại. U ngục kia há lại có thể giữ được ta? Nhưng ta vẫn đợi mấy chục năm. Đợi cho phụ thân ta chết, các huynh đệ tỷ muội của ta cũng chết gần hết, ta mới ra.” Trong giọng Tô Tiễn tăng thêm vài phần thất vọng.

Tô Tỏa Mạc gật đầu: “Vậy là ngươi đã suy nghĩ kỹ rồi?”

“Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, ta không sai.” Tô Tiễn cất cao giọng nói, “Ta vẫn cảm thấy, phàm là gặp phải việc bất bình trên thế gian, thì phải dùng kiếm trong tay thanh trừ!”

“Nói rất hay!” Tô Bạch Y vỗ tay nói, “Lời của tiền bối, mới là lời của anh hùng. Là do những người đó quá hẹp hòi, không nhìn ra chí khí anh hùng hiên ngang trên người tiền bối!”

Tô Tiễn nhìn Tô Bạch Y: “Nếu ngươi sinh cùng thời với ta, thì chắc kết quả cũng bị nhốt vào ngục.”

Tô Bạch Y cười nói: “Không, ta sẽ trốn, không có gì mà nghĩ cả. Việc một ngày không nghĩ ra, mười năm cũng không nghĩ ra, nếu đã nghĩ mãi không ra, vậy thì không nghĩ nữa, không thẹn với tâm là được.”

Tô Tiễn lại nhìn về phía Tô Tỏa Mạc: “Sơn chủ, ta so với Tô Hàn, thế nào?”

“Chính nghĩa trong lòng ngươi rất giống Tô Hàn, năm đó trong quá trình Tô Hàn xuống núi du lịch, cũng kiên quyết muốn dẫn dắt tộc nhân Tô thị nhập thế, có điều hắn thông minh hơn ngươi.” Tô Tỏa Mạc nói.

Tô Tiễn trầm giọng nói: “Xin lắng tai nghe.”

Khóe miệng Tô Tỏa Mạc hơi nhếch lên, trước mắt tựa như lại hiện ra hình bóng thiếu niên một mình một kiếm bước lên Côn Luân năm ấy, hắn chậm rãi nói: “Bởi vì biết tộc quy không cho tộc nhân Tô thị nhập thế, cho nên lên làm gia chủ trước, sau đó sửa lại tộc quy.”

Tô Tiễn đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười ha hả, tiếng cười xuyên qua tận trời, vọng quanh đỉnh Vô Ngân sơn, một hồi lâu sau, tiếng cười của Tô Tiễn đột nhiên im bặt, Tô Bạch Y đi tới, chỉ thấy Tô Tiễn đã nhắm hai mắt lại.

“Tiền bối, tiền bối!” Tô Bạch Y vội vàng gọi.

“Hắn sẽ không đáp lời ngươi nữa.” Tô Tỏa Mạc thấp giọng nói.

Nước mắt Tô Bạch Y lập tức chảy xuống, tuy không muốn tin, nhưng lão nhân kỳ quái tính cách có chút cố chấp, thi thoảng lại toát ra vài phần tâm tính thiếu niên này thật sự đã chết. Mà trước khi hắn chết, tổ tiên Tô thị nhất tộc đã công nhận kiếm đạo của hắn.

Cả đời này hắn cầm kiếm xông pha giang hồ, trước nay chưa từng bại, có người kính hắn, có người sợ hắn, nhưng tộc nhân Tô thị thân thiết với hắn nhất lại không tán thành hắn. Hắn tự tù trong u ngục mấy chục năm cũng không nghĩ ra đạo lý này, cho đến khi hắn một lần nữa trở lại thế gian, lại lần nữa vung kiếm, mới thấy được kiếm quang thuộc về mình ở dưới chân núi Côn Luân. Tô Tỏa Mạc, sơn chủ Côn Luân, tổ tiên Tô thị nhất tộc, cùng với Tô Hàn tuy chưa từng bắt tay tác chiến nhưng lý tưởng lại có một sự ăn khớp khó tả, còn có Tô Bạch Y đại diện cho thế hệ thiếu niên tương lai của giang hồ, tất cả bọn họ đều tán thành kiếm của Tô Tiễn.

Cuộc đời này sống không uổng.

Luyện kiếm cả đời này, cũng không luyện uổng.

“Tô Tiễn gia gia.” Tô Bạch Y quỳ xuống đất, khấu đầu.

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 312

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.