Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Giải

Phiên bản Dịch · 1590 chữ

“Ngọc Hư Cung.”

Trên bảng hiệu ở đại điện viết ba chữ này, Tô Bạch Y thấp giọng đọc ra. Ngọc Hư Cung, chính là đạo tràng của Nguyên Thủy Thiên Tôn trong truyền thuyết, ở trong truyền thuyết thì nó tọa lạc trên trên núi Côn Luân này, nhưng mà Ngọc Hư Cung trước mặt Tô Bạch Y lúc này, chỉ là một đại điện bình thường thôi.

Cửa đại điện bỗng nhiên mở ra, gió tuyết thổi vào trong đại điện, Tô Tỏa Mạc ngồi ngay ngắn trong điện, trước mặt hắn có một bàn cờ vuông vức, hắn quay đầu nhìn về phía Tô Bạch Y: “Vào đi.”

Tô Bạch Y đi vào, ngồi đối diện Tô Tỏa Mạc.

“Kỳ thuật của ngươi thế nào?” Tô Tỏa Mạc nhàn nhạt hỏi.

Tô Bạch Y cười nói: “Sư phụ ta là Tạ Khán Hoa, hắn tự xưng năm đó mình là kỳ kiếm song tuyệt, kiếm thuật của ta tuy rằng không được chân truyền từ sư phụ, nhưng kỳ thuật của ta lại khá hơn hắn nhiều.”

“Vậy thì tốt, nếu đối thủ quá yếu, vậy thì ta sẽ không có hứng thú.” Khóe miệng Tô Tỏa Mạc hơi nhếch lên.

Thời gian nửa chén trà nhỏ sau.

Tô Bạch Y thở dài một tiếng, đặt con cờ cuối cùng xuống: “Tiền bối, đa tạ.”

Tô Tỏa Mạc vung tay áo, nói: “Lại nào lại nào.”

Lại nửa chén trà nữa.

Tô Bạch Y liếm môi, hỏi dò: “Hay là sơn chủ cầm đen đi trước, ta cầm trắng?”

“Thôi thôi, lần này không cho ngươi nữa, ta cầm đen!” Tô Tỏa Mạc vui vẻ nhận lời, “Lại nào lại nào.”

Lần này thời gian lâu hơn chút, cho đến một chén trà sau, Tô Tỏa Mạc mới đẩy bàn cờ trước mặt ra, tuyên bố nhận thua: “Kỳ thuật của ngươi quả nhiên lợi hại, có thể nói là danh thủ quốc gia!”

“Hả?” Tô Bạch Y trợn mắt há hốc mồm, trên thực tế trừ ván thứ nhất, hắn cho rằng Tô Tỏa Mạc cũng là cao thủ chơi cờ, mới thực sự dồn tâm tư vào ván cờ, thì những ván sau, hắn liền phát hiện kỳ thuật của Tô Tỏa Mạc thường thường, thậm chí có khả năng ngay cả mấy đứa trẻ dưới núi còn mạnh hơn hắn vài phần. Tô Bạch Y hỏi dò: “Sơn chủ tự cảm thấy, kỳ thuật của mình thế nào?”

Tô Tỏa Mạc thở dài một tiếng: “Chỉ hận bị việc học kiếm làm lỡ mất, bằng không đời này ta sẽ là một kỳ thủ.”

“Ừm……” Tô Bạch Y ý vị thâm trường gật đầu, “Kỳ thuật của sơn chủ, đúng thật là bị học kiếm làm lỡ mất.”

“Ta pha trà.” Tô Tỏa Mạc cầm lấy ấm trà bên cạnh, rót hai ly trà, “Trà trên núi không có nhiều lắm, nếu không phải ngươi tới, thì ta còn tiếc không uống.”

Tô Bạch Y nhận lấy chén trà Tô Tỏa Mạc đưa qua, nói cám ơn rồi uống một ngụm, sau đó cảm khái nói: “Nước trà này mát lạnh ngon miệng, ngon hơn so với bất cứ loại trà nào ta từng uống dưới núi.”

“Lá trà này là Thập Bát Tử Chu ngon nhất Duy Long Sơn, nước này là nước tuyết của Côn Luân sơn, hai thứ hợp lại, đương nhiên là thiên hạ khó tìm.” Tô Tỏa Mạc cười nói.

Tô Bạch Y đặt chén trà xuống, muốn nói lại thôi.

“Nói chút chuyện của ngươi đi.” Tô Tỏa Mạc buông chén trà, “Chỉ tiếc trên núi không có rượu.”

Tới sẩm tối, ánh nắng mờ nhạt bao phủ lên tuyết trắng trên Côn Luân nhuộm thành một mảng ánh vàng, Tô Bạch Y đứng trên vách núi, ngửa đầu nhìn không trung, trầm giọng nói: “Ta từng thấy nơi này, ở trong ảo cảnh, nhìn thấy một kiếm khách áo trắng đầu bạc nhảy xuống vách núi này, cuối cùng nghịch chuyển cuồng phong trong sơn cốc, làm cả người theo gió bay lên, cuối cùng vung một kiếm, chém tan mây tuyết trên núi!”

Tô Tỏa Mạc cười nói: “Đó là sư phụ ta, hắn tên Tô Tinh Hà, kiếm phổ ngươi xem chính là của hắn lưu lại. Từ khi Tô thị nhất tộc khai sơn lập phái tới nay, cũng chỉ có hắn có thể làm được tới bước ấy, một kiếm chém tan tầng mây tuyết này, đánh với người trên đó đến nỗi trời đất tối sầm.”

“Bên trên có người?” Tô Bạch Y sửng sốt.

“Bằng không ngươi cho rằng bao nhiêu thế hệ gia tộc chúng ta thủ hộ ở chỗ này, là để thủ hộ cái gì, chống lại cái gì?” Tô Tỏa Mạc ngửa đầu, tuyết bay lượn lờ quanh người hắn, “Sau một kiếm chém tan tầng sương mù ấy của sư phụ, người bên trên đó cũng không dám xuống dưới nữa, mà người bên dưới chúng ta cũng không có năng lực đi lên. Ta trấn thủ tại đây, là phòng tuyến đầu tiên của thế gian này.”

“Bên trên, là tiên nhân?” Tô Bạch Y nhíu mày nói.

“Ngươi từng nghe qua nhiều truyền thuyết như vậy, tỷ như nơi này là đạo tràng của Nguyên Thủy Thiên Tôn, tỷ như điện Dao Trì của Tây Vương Mẫu ở Côn Luân, tỷ như đại điểu Hy Hữu, thịt một lần là có thể ăn ngàn vạn năm, ngươi cho rằng truyền thuyết thật sự chỉ là truyền thuyết thôi sao? Ngươi có từng nghĩ tới hay không, những truyền thuyết đó khả năng đã từng có thật.” Tô Tỏa Mạc nhìn về phía Tô Bạch Y.

“A? Chẳng lẽ……” Tô Bạch Y ngẩng đầu nhìn không trung, trong lòng dâng lên một sự sợ hãi.

“Năm đó Tô Hàn nói chờ vài chục năm nữa, hắn sẽ tới thay ta thủ Côn Luân này, bây giờ hắn không tới được, ngươi thì sao? Ngươi bằng lòng đến thủ Côn Luân này chứ?” Tô Tỏa Mạc đột nhiên hỏi.

Tô Bạch Y cúi đầu suy nghĩ: “Ta không có chí khí lớn phụ thân, thậm chí ta còn từng nghĩ, sẽ vĩnh viễn ở lại trong Hạnh Hoa thôn, sinh sống bình đạm, cũng chưa chắc là không thể. Chuyện thủ Côn Luân thay thiên hạ này, có vẻ ở trước mắt ta hiện giờ, là xa không thể với tới.”

“Nói như vậy là không muốn?” Tô Tỏa Mạc cười nhạt.

Tô Bạch Y lắc đầu: “Nếu thật sự tới thời khắc ta không thể không nhận trách nhiệm này, vậy thì ta sẽ không do dự.”

“Được, dù sao trong thời gian ngắn ta cũng còn chưa chết được.” Tô Tỏa Mạc nhướn mày, “Không nói những việc này nữa. Chúng ta vẫn là nói chuyện của ngươi đi, chuyện cũ của ngươi vừa rồi đều đã nói cho ta nghe, nhưng ngươi lại vẫn không biết trên người ngươi có chuyện gì.”

Tô Bạch Y nghiêm mặt nói: “Xin sơn chủ giải thích nghi vấn.”

“Ngươi luyện Tiên Nhân Thư do Lữ gia truyền lại, Tiên Nhân Thư chính thống chia làm quyển tâm pháp và quyển bí pháp, quyển tâm pháp chính là tâm pháp nội công độc môn của Lữ gia, còn quyển bí pháp là những cuốn võ công ngoại môn như đao pháp, thương pháp, chưởng pháp,....sau khi tu thành, thì sẽ trở thành một võ giả tuyệt cường nội ngoại kiêm tu.” Tô Tỏa Mạc chậm rãi nói, “Ví dụ như Lữ Huyền Thủy ngươi từng nói, chính là một võ giả tuyệt thế như vậy. Nhưng cái ngươi luyện lại không phải là Tiên Nhân Thư, hoặc chí ít là không phải Tiên Nhân Thư hoàn chỉnh.”

“Cho nên ta mới xuất hiện trạng thái mất đi ý thức sau khi nhập mộng?” Tô Bạch Y nghi hoặc nói.

“Đúng vậy. Lữ gia giỏi về làm con rối, cái gọi là con rối, là chỉ đám nô lệ mất đi ý thức, hoàn toàn nghe mệnh lệnh của bọn hắn. Những tên nô lệ này sức mạnh cực lớn, trừ việc không có ý thức, thì hoàn toàn có thể địch lại các cao thủ hạng nhất đương thời, giống như ngươi sau khi nhập mộng vậy. Nhưng đám nô lệ mất ý thức này lại không sáng suốt như ngươi, có chút không giống ngươi khi nhập mộng. Cho nên ta mới nói ngươi bị làm thành thể xác Quỷ Tiên.” Tô Tỏa Mạc trầm giọng nói.

“Thể xác Quỷ Tiên?” Đây đã là lần thứ hai Tô Bạch Y nghe thấy mấy chữ này từ trong miệng Tô Tỏa Mạc.

“Thể xác Quỷ Tiên, không tu luyện Tiên Nhân Thư hoàn chỉnh, có được căn cơ võ học tuyệt đỉnh, nhưng đồng thời vẫn có được ý thức nhất định của mình, sau khi hoàn thành nghi thức Hoán Thể của Lữ gia, Lữ Huyền Thủy sẽ hoàn toàn chiếm hữu thân thể của ngươi, một lần nữa trở về trạng thái trẻ tuổi, cường thịnh nhất của hắn.” Tô Tỏa Mạc vẻ mặt nghiêm túc, “Mà ngươi, chính là thể xác hắn muốn!”

Tô Bạch Y thở một hơi dài, việc này cũng không lệch với suy đoán của hắn: “Quả nhiên là như thế. Vậy xin hỏi sơn chủ, phép này giải như thế nào?”

Tô Tỏa Mạc lắc đầu: “Không giải được.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 311

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.