Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ác Tòng

Phiên bản Dịch · 1480 chữ

Tô Bạch Y nhắm hai mắt lại, một lần nữa trở về đêm hôm đó.

Hôm đó bởi vì trời vừa mưa xong, thời tiết có chút lạnh, mùi đồ ăn bay đầy trong thôn, Trần thúc cầm theo rượu trở về nhà, Thiến dì đang ở trong phòng đun canh cá, vốn là một buổi tối bình phàm yên lặng. Nhưng cuối cùng, Trần thúc cầm kiếm dùng ra thức lan ngải cùng thiêu đồng quy vu tận, dùng kiếm cùng lúc đâm xuyên qua cơ thể mình và đối thủ. Mà Thiến dì sau một ngày một đêm mang theo mình chạy trốn, cũng một mình ở lại cản đường, sau khi hắn chạy thoát lại đi vòng trở về muốn tìm Thiến dì, lại phát hiện cơ thể Thiến dì đã bị chém ngang thành hai nửa.

Năm đó Tô Hàn là thiên hạ đệ nhất, là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy nhất trên giang hồ, cũng là cha ruột của Tô Bạch Y, nhưng hắn chết như thế nào, cũng không khơi dậy gợn sóng quá lớn trong lòng Tô Bạch Y. Dù sao ở trong lòng Tô Bạch Y, đó cũng chỉ là một cái tên, một người mang danh phụ thân thôi. Nhưng Trần thúc và Thiến dì là người nuôi hắn lớn lên, là “cha mẹ” thật sự sống chung cùng hắn sớm chiều, cảnh tượng bọn họ bị giết, mấy năm qua đã tái hiện vô số lần trong đầu hắn. Cho dù dưới sự dạy dỗ của Tạ Khán Hoa, Tô Bạch Y trưởng thành là một người nho nhã ôn hòa, nhưng khi nhớ lại những hình ảnh đó, trong lòng hắn vẫn sẽ trào ra sát ý.

“Vậy thì đúng rồi.” Tô Tỏa Mạc giơ tay nhẹ nhàng đánh vào đầu Tô Bạch Y một cái, “Không có thiện lương tuyệt đối, cũng không có tà ác tuyệt đối.”

Tô Bạch Y mở to mắt, hỏi: “Tiên sinh ngươi thì sao?”

“Ta a.” Tô Tỏa Mạc ý vị thâm trường, “Trong lòng ta đã mất thiện ác, bởi vì tất cả người ta yêu đều đã chết, tất cả người ta hận đều đã chết, thế gian này đã không còn liên quan tới ta.”

“Vậy xin hỏi tiên sinh, bây giờ ta phải làm thế nào?” Trong lòng Tô Bạch Y vẫn tràn đầy hoang mang.

“Thiện ác là việc thế tục, nhưng ngươi cứ muốn rời xa khỏi nơi phàm trần.” Tô Tỏa Mạc giơ một ngón tay, điểm vào mi tâm Tô Bạch Y một cái, một tia chân khí từ trong tay hắn chảy vào trong cơ thể Tô Bạch Y, “Như vậy đi, ngươi nhảy từ trên vách núi này xuống đi.”

“Hả?” Tô Bạch Y sửng sốt.

“Ta cho ngươi mượn tia nội lực này. Chờ một ngày, ngươi có thể giống sư phụ ta trong sách, dùng trường kiếm ngược gió, cuối cùng thuận gió bay lên, ta sẽ truyền cho ngươi Thiên Ngưng kiếm pháp thực sự, thế nào?” Tô Tỏa Mạc cười nhạt.

Tô Bạch Y đi tới bên vách núi, nhìn xuống, nuốt một ngụm nước miếng: “Việc này……”

“Không cần sợ hãi, nếu ngươi thật sự ngã xuống, tất nhiên ta sẽ xuống dưới cứu ngươi.” Tô Tỏa Mạc vỗ vai Tô Bạch Y, “Đương nhiên, nếu ngươi sợ, thì không bằng tới chơi cờ với ta, dù sao việc nghịch chuyển cuồng phong này, ta cũng tốn rất nhiều năm mới làm được.”

“Đệ tử Tô Bạch Y, nguyện thử xem.” Tô Bạch Y gật đầu.

“Được, vậy thì hôm nay bắt đầu luôn đi.”Tô Tỏa Mạc nói xong, lại đi qua Tô Bạch Y.

Tô Bạch Y sững sờ: “Sơn chủ, không phải ngươi nói nếu ta không làm được, ngươi sẽ tới cứu ta sao? Sao ngươi lại đi?”

“Yên tâm đi, ta sẽ để ngươi chết ở Côn Luân chắc?” Tô Tỏa Mạc phất tay, “Ngươi cứ yên gan dạ mà thử đi!”

Tô Tỏa Mạc đi rồi, Tô Bạch Y một mình đứng bên vách núi, hắn vung Quân Ngữ kiếm trong tay lên, lấy quyển kiếm phổ trong lòng ngực ra, mở ra xem lại.

Có lẽ vì lần này hắn đã đứng ở vách núi trên Côn Luân sơn, cho nên cũng không có cảm giác cảnh tượng biến hóa làm đầu váng mắt hoa nữa, hắn nhìn thấy kiếm khách đầu bạc tóc trắng kia xuất hiện trước mặt mình, giống như là thật sự sống dậy. Trường kiếm trong tay kiếm khách nhẹ nhàng vung lên, tuyết rơi đầy đất bay lên, Tô Bạch Y vội vàng dùng tay chắn trước mắt.

Sau đó kiếm khách liền bước ra phía trước vài bước, cuối cùng thả người nhảy xuống vách núi.

Vì không còn là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này, cho nên trong lòng Tô Bạch Y đã không còn khiếp sợ như lúc đầu, hắn bắt đầu cẩn thận quan sát động tác vung kiếm của kiếm khách, chỉ thấy từng khối từng khối tuyết cực lớn từ bên trên rơi xuống, mà thân hình của kiếm khách đầu bạc lại ngừng lại giữa không trung, vung kiếm múa lên, toàn bộ vách núi đều là bóng hình của hắn. Cuối cùng kiếm khách đầu bạc bỗng nhiên cầm kiếm bằng hai tay, vung thật mạnh xuống dưới, sau đó liền bay lên trời……

Tô Bạch Y khép kiếm phổ lại, thầm nghĩ: Thôi thôi, dù sao cũng không thể thành công ngay lần đầu được, thử một lần trước. Ngay sau đó hắn liền cắn răng, cầm kiếm chạy, đâm đầu vào trong vách núi, ngay từ tư thế khởi đầu này, đã không tiêu sái tự tại như kiếm khách áo trắng rồi, nhìn giống một người đang sống sờ sờ muốn nhảy vực tìm chết hơn.

Tô Tỏa Mạc ngồi trong Ngọc Hư Cung nhẹ nhàng lắc đầu: “Tô gia bất hạnh, lại là một tên ngốc.”

Tô Bạch Y ngã vào trong vách núi, gió lạnh ập vào mặt thiếu chút nữa làm hắn không thở nổi, hắn cố gắng tưởng tượng lại dáng vẻ của kiếm khách đầu bạc, vung kiếm múa lên, nhưng vụn tuyết lại làm hắn ngay cả mắt cũng không mở nổi, trận múa kiếm này chớ nói làm thân hình hắn ngừng lại giữa không trung, mà ngay cả duy trì cân bằng đơn giản cũng không làm được, cả người xiêu xiêu vẹo vẹo rơi thẳng xuống dưới.

“Cứu…… cứu mạng a.” Chẳng qua mới trong nháy mắt, Tô Bạch Y đã lập tức rống to lên, “Sơn chủ cứu mạng.”

“Aizz.” Tô Tỏa Mạc lắc đầu, vung tay ra cửa, một thanh trường kiếm lập tức từ phía sau hắn bay vút ra.

Dưới vách núi, Tô Bạch Y còn đang rơi thẳng xuống: “Cứu mạng, cứu mạng. Sắp chết sắp chết rồi. Ta còn muốn gặp lại sư tỷ a!” Nhưng mặc kệ hắn kêu thế nào, Tô Tỏa Mạc cũng không xuất hiện, cuối cùng hắn chỉ có thể nhắm hai mắt, cố gắng làm mình bình tĩnh lại. Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ!

Sau một lát bình tĩnh, Tô Bạch Y thở dài một tiếng.

Chỉ có thể chết a……

Lúc này một thanh trường kiếm không biết từ nơi nào bay tới xỏ thẳng qua cổ áo hắn, ghim hắn vào vách núi. Tay Tô Bạch Y có chút run rẩy, thân mình lung lay dựa vào vách núi: “Được…… được cứu rồi.” Sau đó hắn ngẩng đầu, nhìn lên trên, lại lần nữa lâm vào tuyệt vọng: “Vậy ta lên như thế nào bây giờ?”

Chỉ nghe một tiếng ưng khiếu từ bên trên truyền xuống, một con tuyết ưng toàn một màu trắng từ trên vách núi bay xuống, cuối cùng dừng lại bên cạnh Tô Bạch Y.

“Diều hâu?” Tô Bạch Y sửng sốt.

Tuyết ưng có vẻ không thích cách xưng hô này, nhìn Tô Bạch Y kêu to một tiếng, sau đó bay vòng quanh hắn.

“Chẳng lẽ là vị Ưng huynh này muốn cứu ta lên?” Tô Bạch Y bỗng nhiên tỉnh ngộ, lập tức cắm Quân Ngữ kiếm vào vỏ, sau đó một tay cầm móng vuốt của tuyết ưng, một tay rút thanh kiếm không biết từ nơi nào bay tới kia ra. Tuyết ưng lại rít lên một tiếng, sau đó liền kéo Tô Bạch Y bay lên trên.

“A hu!” Tô Bạch Y đón gió trong sơn cốc, lúc này đã không còn cảm giác thống khổ, ngược lại là sự vui sướng khi sống sót sau kiếp nạn, hắn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, lại thấy tuyết ưng cúi đầu, hung hăng liếc mắt nhìn hắn một cái.

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 328

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.