Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếm Vũ

Phiên bản Dịch · 1516 chữ

Khi Tô Bạch Y ở dưới chân núi, đã từng nghe một câu ngạn ngữ, gọi là “Trong núi không biết tháng năm dài, nề hà nhân gian trăm năm thương”, hiện giờ qua đoạn thời gian này, hắn mới hiểu rõ và cảm nhận được chính xác ý nghĩa của những lời này. Mỗi ngày vào ban ngày, hắn sẽ nhảy xuống vách núi hết lần này tới lần khác, sau đó tới buổi tối lại uống một chén trà xanh do Tô Tỏa Mạc pha rồi ngủ, ngày hôm sau tỉnh dậy, xương cốt toàn thân lại đau đớn như muốn đứt gãy, lại ăn một đóa tuyết liên khôi phục tinh lực sau đó lại tiếp tục đi luyện công.

Ngày qua ngày, cũng không biết đã qua bao lâu.

Chỉ là mỗi lần Tô Bạch Y nhảy từ trên vách núi xuống, đã không còn kinh sợ như ban đầu nữa, ngược lại trở nên vô cùng thản nhiên, thậm chí trong lúc rơi xuống đã có thể cảm nhận được quy luật di chuyển của gió trong sơn cốc. Cho đến hôm nay, hắn chọn rút kiếm.

Quân Ngữ kiếm đã lâu chưa ra khỏi vỏ, những ngày qua mỗi lần rơi xuống, Tô Bạch Y chỉ đơn thuần là rơi xuống theo gió thôi, tuy lần nào tay cũng đặt lên chuôi kiếm, nhưng lại chưa từng rút kiếm ra.

Nhưng hôm nay! Tô Bạch Y rốt cuộc cũng có lòng tin.

Tô Bạch Y mở mắt, thuận theo cơn gió kia, rút kiếm trong vỏ ra. Có lẽ là kiếm đã cất giữ quá lâu, hoặc là những ngày qua kiếm thế kết tụ lại càng lúc càng mạnh, mà lúc này khi Quân Ngữ kiếm ra khỏi vỏ, trong vỏ lại có tiếng sấm vang lên.

“Chính là như thế!” Tô Bạch Y khẽ quát một tiếng, trường kiếm trong tay vung lên theo hướng gió trong sơn cốc, sau đó Tô Bạch Y, liền bay thẳng lên!

“Ha ha ha ha, đây chính là cảm giác thuận gió bay lên sao?” Tô Bạch Y đắc ý hô lớn.

Trong Ngọc Hư Cung Tô Tỏa Mạc đặt chén trà xuống, nhìn ra bên ngoài, con tuyết ưng kia lượn vòng trên không trung, phát ra hàng loạt tiếng rít.

“Không tồi.” Tô Tỏa Mạc gật đầu, bước ra một bước, nháy mắt sau, hắn đã đứng trên vách núi.

Tô Bạch Y có vẻ đang chơi rất hứng khởi, trường kiếm trong tay vung lên theo gió, bay lên một đoạn, sau đó lại rơi xuống, lại bay lên, lại rơi xuống, cứ như thế lên xuống nhấp nhô.

“Nếu chỉ làm được tới trình độ này, thì còn xa mới đủ.” Tô Tỏa Mạc nhàn nhạt nói.

“Hiểu rồi, sơn chủ. Ta đương nhiên, còn có một kiếm! Kiếm này, sẽ giúp ta lên theo gió lốc!” Tô Bạch Y nhìn xuống phía dưới, hai tay cùng cầm chuôi kiếm, hắn lại bay lên theo thế gió lần nữa, nhưng ngay sau đó, hắn lại lập tức xoay chuyển kiếm thế, đột nhiên chém xuống phía dưới.

Toàn bộ gió trong sơn cốc đều bị hắn xé ra, phát ra tiếng như rồng gào rống, Tô Bạch Y lung lay sắp đổ trong gió, có vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

“Thuận thế mà làm, nhưng không ngã.” Tô Tỏa Mạc cất cao giọng, “Ngươi nhớ cho kỹ.”

“Nhớ kỹ, nhưng nghịch thế mà đi, làm gió đi thuận theo mình, mới là Thiên Đạo!” Tô Bạch Y gầm lên một tiếng, giơ trường kiếm qua đầu, lại lần nữa bổ xuống, tất cả gió tuyết xung quanh đều bị kiếm này của hắn hút lại, hội tụ thành hình một con rồng tuyết, nặng nề ập xuống dưới đáy cốc.

Trong nháy mắt tất cả trở về bình lặng.

Tô Tỏa Mạc nở nụ cười nhạt: “Qua nhiều năm như vậy, Tô gia ta vẫn là Tô gia có thiếu niên anh tài xuất hiện lớp lớp a!”

Tô Bạch Y thu kiếm, chậm rãi rơi xuống.

Một lát sau, tiếng gió như rồng ngâm phía dưới lại lần nữa truyền lên, hắn hơi cúi đầu, chỉ thấy một cơn cuồng phong xoay tròn vọt lên, trực tiếp đưa Tô Bạch Y lên trên không.

“Ha ha ha, vui sướng vui sướng.” Tô Bạch Y đầu tiên là sửng sốt, sau đó chỉ cảm thấy trời rộng đất trống, trong lòng cảm thấy vui sướng vô cùng, hắn cưỡi gió lượn vòng, sau đó liền ngẩng đầu lên.

Tô Tỏa Mạc gật đầu: “Được đấy. Từ ngày ngươi bước vào Côn Luân tới nay, đã qua nửa năm, hôm nay, ngươi đã làm được.”

“Đã nửa năm rồi a.” Tô Bạch Y nhìn không trung, lẩm bẩm nói.

Hắn nhớ tới vị tổ sư gia trong ảo cảnh kia, sau khi thuận gió bay lên, lại vung kiếm bổ mây tuyết bao phủ cả Côn Luân ra, để ngọn Côn Luân mấy trăm năm không thấy ánh mặt trời này, một lần nữa tắm gội trong ánh nắng.

Hắn bỗng nhiên lại có cảm giác xúc động khó nói, hắn đạp gió nhảy dựng lên, lại vung một kiếm lên trời.

“Không thể!” Tô Tỏa Mạc hét lớn một tiếng, nhưng đã chậm.

Kiếm này của Tô Bạch Y đã chém ra, trong đám mây tuyết, có một đạo kiếm quang màu vàng kim lóe ra, hai đạo kiếm khí chạm nhau, Tô Bạch Y trơ mắt nhìn Quân Ngữ kiếm trong tay hóa thành bụi, hắn trợn to hai mắt, không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt.

“Trở lại!” Tô Tỏa Mạc hét lớn một tiếng, giơ một ngón tay, chỉ lên trên, phẫn nộ quát.

Chỉ thấy theo tiếng quát này của hắn, cửa Kiếm Các bỗng nhiên mở ra, tất cả mấy trăm thanh trường kiếm bên trong các đồng loạt bay vút ra, xuyên qua Ngọc Hư Cung, xuyên qua vách núi kia, đi thẳng tới sau lưng Tô Tỏa Mạc.

Che trời lấp đất, phảng phất giống như mưa kiếm!

Một thanh trường kiếm thon dài tú mỹ bay ra trước, tiếp lấy Tô Bạch Y rơi xuống, đem hắn về bên cạnh Tô Tỏa Mạc.

“Sơn chủ!” Tô Bạch Y phục hồi tinh thần lại, bừng tỉnh nói, “Vừa rồi ta……”

“Không phải vấn đề của ngươi, ngươi tới quá gần nơi đó, Thiên Ma nhập tâm, là bọn họ mê hoặc ngươi.” Tô Tỏa Mạc vung tay lên, một thanh trường kiếm bằng bạch ngọc từ trên không trung bay xuống, dừng lại trong tay hắn, đây cũng là lần đầu tiên Tô Bạch Y thấy Tô Tỏa Mạc nắm lấy một thanh kiếm thật sự.

Tô Bạch Y cảm nhận được lực uy áp mạnh mẽ từ trên trời truyền xuống, mà đám trường kiếm hợp thành mưa kiếm sau lưng Tô Tỏa Mạc nhìn cũng cực kỳ tráng lệ, trận quyết đấu này căn bản không phải cao thủ phàm thế có thể nghĩ ra được

“Về, đi!” Tô Tỏa Mạc lại lần nữa hét lớn.

Trên không trung truyền tới một tiếng cười, tựa nam tựa nữ, đầu tiên thì hùng hậu khí phách, một lát sau lại trở nên âm trầm réo rắt thảm thiết, mà đạo kiếm khí màu vàng kim phía sau tầng mây tuyết kia thì trở nên càng lúc càng chói mắt.

“Xem ra, hôm nay rất khó hòa giải.” Tô Tỏa Mạc thở dài một tiếng, điểm chân, nhảy lên trên.

Nhưng ngay trong nháy mắt này, tiếng cười kia bỗng nhiên biến mất, kiếm quang màu vàng kim cũng tiêu tán vô tung, vách núi lại một lần nữa trở về dáng vẻ bình thường, tựa như tất cả mọi chuyện sảy ra vừa rồi chỉ là ảo giác thôi. Tô Tỏa Mạc dừng bước, đáp xuống đất, đột nhiên vung thanh kiếm bạch ngọc trong về phía Kiếm Các, thế là mưa kiếm giăng đầy trời lại một lần nữa xuyên qua Ngọc Hư Cung, về trong Kiếm Các.

Tô Bạch Y liên tục lắc đầu: “Sơn chủ, ngươi bây giờ đã có thể coi là kiếm tiên trong tiểu thuyết thoại bản a.”

Tô Tỏa Mạc lau mồ hôi trên trán, môi có chút run rẩy: “Thiếu chút nữa là kiếm tiên sẽ chết ở chỗ này.”

“Ta cảm thấy những người trên đó sợ ngươi a.” Tô Bạch Y nghi hoặc nói.

“Ta cũng sợ bọn họ.” Tô Tỏa Mạc cúi đầu nhìn chân mình, “Chân ta bây giờ có chút mềm.”

Tô Bạch Y sửng sốt, tiến lên đỡ Tô Tỏa Mạc: “Sơn chủ, bản lĩnh ngươi lớn như vậy, còn có lúc sợ hãi à?”

Tô Tỏa Mạc nắm chặt tay, trầm giọng nói: “Dù sao năm đó ngay cả sư phụ ta, cũng không có cách nào toàn thân rút lui khỏi nơi đó, cảnh tượng trên không rốt cuộc là ra sao, ta cũng không biết.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 315

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.