Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bá Đao

Phiên bản Dịch · 1659 chữ

Chúng đệ tử Phù Sinh Túy Mộng Lâu đã bắt đầu xao động bất an, bọn họ thế nào cũng không nghĩ tới, trận chiến công sơn lần này, ngay cả diện mạo thật của Học Cung còn chưa nhìn thấy, mà đã tổn thất mấy tên tuyệt thế cao thủ, hiện giờ ngay cả Bạch Cực Nhạc thủ lĩnh của bọn họ cũng không thể không tự mình xuất chiến.

“Thủ tọa.” Ôn Tích che ngực lui trở lại trong đám người, thấp giọng gọi một câu.

“Xem Bạch Cực Nhạc sẽ ứng phó như thế nào.” Một giọng nói khàn khàn đáp lại hắn.

Bạch Cực Nhạc bước ra phía trước một bước: “Nam Cung cô nương, kiếm vừa rồi của ngươi cực kỳ hao tổn chân khí, ít nhất trong vòng nửa canh giờ, ngươi không thể khôi phục nội lực đến mức đỉnh phong.”

Nam Cung Tịch Nhi khẽ nhíu mày: “Trình độ như kiếm vừa rồi, nếu ta muốn, lúc nào ta cũng có thể ra một kiếm như thế nữa.”

“Vẫn là quá ngây thơ rồi.” Bạch Cực Nhạc trực tiếp đánh ra phía trước một chỉ, chỉ thấy một luồng chân khí đánh toạc ra một cái rãnh dài, xông thẳng tới Nam Cung Tịch Nhi.

Lý Ngôn Hề nhìn ra uy lực của chỉ này, hét lớn một tiếng: “Sư muội cẩn thận!”

“Ngừng!” Nam Cung Tịch Nhi trực tiếp giơ kiếm chắn phía trước, chỉ nghe “Ầm” một tiếng, luồng chân khí này trực tiếp đánh nàng bay lên, nàng cố gắng muốn rút kiếm chém ngược lại, lại phát hiện cơ thể không chịu khống chế, trong lòng cả kinh, có lẽ là đã xem nhẹ lực phản phệ của kiếm vừa rồi đấu với Bạch Long, nhưng lúc này, Bạch Cực Nhạc lại đánh một chỉ tới Nam Cung Tịch Nhi đang lơ lửng trên không trung.

“Sư muội!” Chu Chính cầm kiếm muốn tiến lên ngăn cản, nhưng vừa động người, đã cảm thấy toàn thân đau đớn, như là tất cả xương cốt đều vỡ vụn ra vậy, căn bản không thể nhúc nhích.

“Ai dám thương tổn đến sư tỷ của ta!” Một tiếng gầm từ trên không truyền tới, mọi người đồng loạt ngẩng đầu, nhưng ngay sau đó, bọn họ lại lập tức bịt kín mắt. Bởi vì thanh đao trên không trung kia, quá mức chói lóa, chói như là ánh mặt trời chiếu rọi trên mặt tuyết. Người nọ cầm đao bổ xuống, trực tiếp chém tan chỉ của Bạch Cực Nhạc không còn một mảnh.

Bá đạo! Hung mãnh! Hoàn toàn không nói đạo lý!

Đao pháp như vậy, trong thiên hạ chỉ một nhà.

Nhưng vì sao hắn lại gọi Nam Cung Tịch Nhi là sư tỷ?

“Không, đây không phải Mạc Vấn.” Trong đám người, Ôn Tà thấp giọng nói, “Ánh đao của Mạc Vấn, là màu vàng kim.”

Người vừa tới nặng nề đáp xuống đất, làm bụi đất nổi lên đầy trời, trong bụi đất, mọi người chỉ thấy một bóng người cường tráng khiêng một thanh trường đao cực lớn lên vai, giọng nói tràn đầy khinh thường: “Quả nhiên tương lai của Học Cung, cần phải do ta cứu vớt a.”

“Hừ?” Nam Cung Tịch Nhi hừ lạnh một cái.

“Đương nhiên, đương nhiên, trước tiên vẫn phải nhờ sư tỷ mở cục mới được!” Người vừa tới vung tay lên, phất đi bụi đất xung quanh, đi tới trước, “Nam tử mạnh nhất thế hệ này của Học Cung, Phong Tả Quân, xin chỉ giáo!”

“Thiếu tông chủ của Thiên Hiểu Vân Cảnh.” Cả đám người đồng loạt ồ lên.

“Chậc.” Phong Tả Quân có vẻ rất bất mãn với cách xưng hô này, “Đã nói ta là đệ tử Học Cung, sao cứ phải nhắc quê quán ta ra làm gì?”

Vẻ mặt Bạch Cực Nhạc vẫn bình tĩnh: “Xem ra ở trong lòng ngươi, Học Cung còn lớn hơn Thiên Hiểu Vân Cảnh?”

“Nào có cái gì mà lớn nhỏ hơn kém, chỉ là vì Học Cung là ta tự mình xông ra, còn Thiên Hiểu Vân Cảnh, là vinh quang ta được hưởng từ tổ tông.” Phong Tả Quân khua trường đao, nhìn Bạch Cực Nhạc trước mặt.

“Ngươi lên trước, ta khôi phục công lực một chút, phải cẩn thận, hắn rất mạnh.” Nam Cung Tịch Nhi nhắc nhở.

“Yên tâm đi, sư tỷ!” Phong Tả Quân sớm đã không kìm nén được, có những lời này của Nam Cung Tịch Nhi, lập tức vung trường đao chạy bổ về phía Bạch Cực Nhạc.

“Mấy năm nay ngươi ở trong Ác Ma thành, thì ra là để học Bá Đao của Mạc Vấn.” Bạch Cực Nhạc cũng nhảy về phía trước, trong giây lát, đã qua ba chiêu với trường đao của Phong Tả Quân, “Ta còn tưởng rằng lấy ánh mắt của hắn, thì đã chướng mắt bất cứ kẻ nào học Bá Đao của hắn.”

“Đáng tiếc a, trên đời lại có Phong Tả Quân, Bá Đao tuyệt thế lại có truyền nhân!” Trường đao của Phong Tả Quân đột nhiên vung mạnh, trực tiếp quăng Bạch Cực Nhạc ra, luận sức mạnh mà nói, cho dù là Bạch Cực Nhạc cũng không thể sánh bằng Phong Tả Quân.

Bạch Cực Nhạc nhảy lên một cái cây bên cạnh, tiện tay bẻ một nhánh cây xuống: “Chơi với ngươi chút vậy.”

“Chơi cái rắm!” Phong Tả Quân đuổi theo, trực tiếp vung đao chém đổ cái cây kia, nhánh cây mà Bạch Cực Nhạc mới bẻ xuống ý đồ dùng thay kiếm, còn chưa ra tay đã chỉ còn lại một đoạn, Bạch Cực Nhạc né tránh, một lần nữa đáp xuống đất. Phong Tả Quân không cho hắn bất cứ cơ hội thở dốc nào, rất nhanh lại đuổi theo, vừa đuổi miệng vừa hùng hùng hổ hổ: “Hái lá phi hoa, tiện tay đả thương người, ngươi thật sự coi mình là cuống hành? Cầm một nhánh cây là cho rằng có thể trở thành bảo kiếm tuyệt thế, không để thiên hạ đệ nhất đao tương lai vào mắt à?”

Thân hình Bạch Cực Nhạc cực nhanh, tuy Bá Đao hung mãnh, nhưng lại không thương tổn được đến hắn, hắn cười lạnh nói: “Cho dù là Mạc Vấn đứng ở đây, cũng không phải đối thủ của ta, huống chi là ngươi?”

“Ngươi cũng thật mạnh a, ngươi cũng thật nhanh a, động mồm động mép thì ai mà không biết, cho dù là Đạo Quân Nho Thánh đứng ở đây, Phong Tả Quân ta cũng mỗi đao một người!” Phong Tả Quân mắng.

“Láo xược!” Lý Ngôn Hề nghe thấy lời của Phong Tả Quân có chút bất kính với Nho Thánh, không nhịn được phải mở miệng quát lớn.

Lý Oai thì lại nhìn ra vài phần môn đạo: “Tiểu tử này, thông minh hơn năm đó rồi.”

“Được!” Ngón giữa và ngón trỏ bàn tay phải của Bạch Cực Nhạc khép lại, tìm đúng thời cơ đặt lên thân đao của Phong Tả Quân, nhưng sau đó hắn lại sửng sốt.

Vừa rồi hắn không thể dùng Tiên Nhân Chỉ Lộ đối phó với Nam Cung Tịch Nhi, bởi vì Nam Cung Tịch Nhi luyện Vạn Đạo Tâm Môn, là căn nguyên nội công tâm pháp của thiên hạ, là nội công duy nhất trên thế gian không có sơ hở, cho nên chỉ của hắn không thể thắng. Còn Phong Tả Quân đương nhiên không biết Vạn Đạo Tâm Môn, cho nên trên đao khí của hắn, tất có sơ hở. Nhưng vấn đề là —— lần này lại có nhiều sơ hở như vậy! Bạch Cực Nhạc chưa bao giờ gặp một người võ công đã cao tới như vậy, nhưng nội công lại có thể rối loạn lung tung không có quy tắc như thế. Nhưng tuy tràn đầy sơ hở, lại bởi vì thật sự quá loạn, thật sự quá nhanh, trong chốc lát chỉ của Bạch Cực Nhạc cũng không tìm thấy được “Tâm” ở đâu.

“Ngạc nhiên không, bất ngờ không?” Phong Tả Quân tung cước đá vào ngực Bạch Cực Nhạc, đá hắn bay thẳng ra ngoài.

Bạch Cực Nhạc trở mình trên không trung, hắn vung tay lên, Hạc Thủ kiếm của Bạch Hạc bên cạnh đã bay tới tay hắn, Bạch Cực Nhạc rơi xuống đất, lau đi vết máu trên khóe miệng. Trong mấy năm qua, Phong Tả Quân là người duy nhất đả thương được hắn, hắn há miệng thở dốc đang muốn nói.

“Vừa phân cao thấp đã muốn mở miệng rồi?” Phong Tả Quân lại không có ý cho hắn cơ hội này, cầm đao vọt đến trước mặt Bạch Cực Nhạc, “Bá Đao · Tru Thiên thức!”

Trường đao chém xuống, trực tiếp đánh bay mười mấy tên đệ tử phía sau Bạch Cực Nhạc, Bạch Cực Nhạc giơ kiếm, cản đao này, thân mình lại bị lún vào trong đất một thước!

“Tru Thiên Diệt Địa, Sát Thần Thí Phật, Đồ Ma Trảm Tiên!” Trường đao của Phong Tả Quân bổ mạnh xuống, trực tiếp dùng sáu thức Bá Đao, Bạch Cực Nhạc vung kiếm chắn, dù chưa bị trường đao gây thương tích, nhưng cơ thể lại như một cây đinh, bị đóng xuống đất từng tấc một, cuối cùng nửa thân dưới đã bị lún xuống đất.

“Còn nhiều lời nữa không?” Phong Tả Quân giơ chân định dẫm lên mặt Bạch Cực Nhạc.

Bạch Cực Nhạc nào chịu vũ nhục như thế, trường kiếm đâm xuống đất một cái, từ dưới đất bay thẳng lên, hắn xoay tròn trên không trung một vòng, chém một kiếm xuống Phong Tả Quân bên dưới, kiếm khí hình rồng, khí thế hung hãn.

“Là Long Thần kiếm, cẩn thận.” Nam Cung Tịch Nhi nhắc nhở.

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 271

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.