Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ô Nha

Phiên bản Dịch · 1478 chữ

Tạ Vũ Linh và Tô Bạch Y nghe ngữ khí của Phong Tả Quân hình như có gì đó không ổn, lập tức quay đầu, lại thấy hòa thượng kia đã ngừng tay, lui sang một bên, Nam Cung Tịch Nhi cũng thu kiếm, xoay người.

Xa xa trên quan đạo, trong làn sương mù có ba bóng người xuất hiện.

“Thủ lĩnh, hình như có người giành trước chúng ta một bước a.” Một nam tử tay xách trường đao bước ra khỏi làn sương mù, giọng điệu vô cùng cợt nhả, “Ồ, một tên hòa thượng, một cô nương, thật thú vị.”

“Hòa thượng.” Một nam tử khác cũng đi ra từ trong sương mù, giọng hắn nghe có vẻ trầm ổn hơn rất nhiều, “Nhìn qua có chút quen mắt.”

Cho dù vừa rồi Giới Tình Bất Giới Sắc quyền kiếm tương hướng với Nam Cung Tịch Nhi nhưng vẫn cười rất trấn định tự nhiên, lúc này nhìn thấy hai người kia xuất hiện, sắc mặt hắn lại dần dần trở nên căng thẳng, hắn nhíu mày nói: “Làm sao lại là bọn họ?”

“Bọn họ là ai?” Nam Cung Tịch Nhi tuy vừa đánh với hòa thượng đánh này một trận, nhưng không biết vì sao cũng không có địch ý quá lớn với hòa thượng này, nhưng hai người kia vừa xuất hiện, lại làm nàng sinh ra cảnh giác.

“Thượng Lâm Thiên Cung - Thanh Minh Viện, Vũ bộ.” Giới Tình Bất Giới Sắc trầm giọng nói, “Người của Vũ bộ, mỗi người lấy tên một loại chim, có tiếng là khó chơi. Hai người này một người tên Xích Ô, người còn lại tên Sa Tước, thực lực đều không tầm thường, rất khó đối phó.”

“Thanh Minh Viện a.” Nam Cung Tịch Nhi nở nụ cười lạnh, “Nhìn sắc mặt ngươi, thì chắc là các ngươi không phải một bọn rồi. Quả nhiên giống như ngũ sư huynh nói, Thượng Lâm Thiên Cung hiện giờ sớm đã năm bè bảy mảng, là chó cắn lẫn nhau.”

“Cô nương nói như vậy không hay lắm.” Giới Tình Bất Giới Sắc giả bộ ho một tiếng, “Bọn họ tới đây, không phải muốn giết Tô Bạch Y thì chính là muốn bắt cóc Tô Bạch Y, tiểu tăng thì không giống vậy.”

“Có gì khác nhau?”

“Ta đến đây là để dẫn Tô Bạch Y đi đoàn tụ với sư phụ hắn.”

“Ai da, nói nhiều thứ vô nghĩa như vậy.” Người thứ ba chậm rãi đi ra, trên vai khiêng một thanh trường đao, hai tay đặt lên thanh đao, đầu uể oải rũ sang một bên, vừa đi vừa ngáp cứ như đi thêm vài bước là sẽ ngủ mất, hắn đi lên trước mặt hai người kia, sâu kín hỏi, “Trong các ngươi, ai là Tô Bạch Y a?”

Tô Bạch Y bất đắc dĩ gãi đầu: “Không ngờ ta mới bước chân vào giang hồ mà thanh danh đã lan xa rồi, sao mà đêm nay gặp ai cũng là đến tìm ta vậy.”

“Thủ lĩnh, tên hòa thượng kia hình như là……”

“Hử?” Nam tử nhíu mày, ngẩng đầu, “Hòa thượng?”

“Là ngươi.” Nam tử và Giới Tình Bất Giới Sắc cùng hô lên một tiếng.

“Người quen cũ?” Nam Cung Tịch Nhi hỏi.

“Há lại chỉ là người quen cũ, không đánh không quen biết.” khóe miệng Giới Tình Bất Giới Sắc hơi run lên, “Cô nương, bảo vệ Tô Bạch Y, gia hỏa này là tên điên. Hắn là sát thủ số một của Vũ bộ - Thanh Minh Viện, Ô Nha.”

“Hòa thượng, lâu rồi không gặp a.” Nam tử nhướn mày, vung tay quăng trường đao trên vai xuống đất, thanh đao tắm dưới ánh trăng sáng như tuyết, vẻ mặt uể oải ỉu xìu cũng lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc, “Sau khi ngươi xuống núi thì một chút tin tức cũng không có, ta còn tưởng rằng ngươi đã chết.”

“Quạ đen quả nhiên vẫn là miệng quạ đen (Ô Nha = Quạ đen).” Giới Tình Bất Giới Sắc lui về sau một bước.

“Đúng, miệng quạ đen thường rất linh nghiệm, đặc biệt là những chuyện như báo tang này.” Ánh mắt của nam tử được gọi là Ô Nha kia chuyển từ Giới Tình Bất Giới Sắc sang bên cạnh, nhìn qua Nam Cung Tịch Nhi sau đó lại nhìn về phía ba người trên xe ngựa, “Chỉ tiếc a, hôm nay ta tới đây không phải để tìm ngươi.”

“Chạy!” Giới Tình Bất Giới Sắc hét lớn một tiếng.

Tô Bạch Y lập tức vung roi ngựa, nhưng đã không còn kịp rồi, roi ngựa còn chưa kịp đánh xuống, đã thấy Ô Nha ném trường đao trong tay ra, bay thẳng vào xe ngựa, làm nửa sau xe ngựa bị đánh nát.

“Ngươi đừng mơ!” Nam Cung Tịch Nhi chém ra một kiếm.

“Chặn bọn chúng lại.” Ô Nha hét lớn một tiếng, lập tức nhảy ra.

Nam Cung Tịch Nhi chém một kiếm vào thanh trường đao, mười mấy cái khuyên sắt trên sống đao sau một kích này liền rung lên leng keng.

“Vị tiểu nương tử này, đối thủ của ngươi là ta.” Xích Ô liếm môi, lại khen một câu, “Cũng thật xinh đẹp a.”

“Giới Sắc.” Sa Tước chặn trước mặt hòa thượng kia, “Lâu rồi không gặp, cuộc sống dưới chân núi thế nào?”

Giới Tình Bất Giới Sắc đánh ra một chưởng: “Ai muốn ôn chuyện cũ với ngươi!”

Ô Nha xông thẳng về phía thanh trường đao cắm bên cạnh xe ngựa, Phong Tả Quân vội vàng lấy một thanh trường đao từ trong xe ngựa ra, đao hắn mới mua được trên đường đi, sau đó hô lớn: “Đại Phong Khởi, Tam Thiên Lý!”

Một đao chém xuống.

Lúc còn trong Học Cung, Phong Tả Quân cũng từng muốn dùng ra đao pháp Đại Phong này, nhưng thanh trúc kiếm yếu ớt kia không chịu được luồng đao phong cuồn cuộn ấy, mỗi lần muốn dùng đều gãy chia năm xẻ bảy, bây giờ rốt cuộc cũng có một thanh đao sắt, Phong Tả Quân tự tin tuyệt đối có thể ngăn được tên nam tử này.

Nhưng lông mày Ô Nha chỉ hơi nhếch lên, trong giọng nói mang theo vài phần khinh miệt: “Ồ? Đao pháp Đại Phong của Thiên Hiểu Vân Cảnh? Nghe nói Đại Phong đao có uy thế như cuồng phong, có thể thổi gió cát bay đi ba vạn dặm. Nhưng vì sao thanh đao này của ngươi, tới một cọng tóc của ta cũng không thổi được?” Hắn giơ hai ngón tay, kẹp lấy trường đao của Phong Tả Quân dễ như trở bàn tay.

Phong Tả Quân cười nói: “Ngươi trúng kế.”

Chỉ thấy Tạ Vũ Linh không biết từ khi nào đã đi tới bên cạnh Ô Nha, quạt xếp trong tay đánh vào lưng Ô Nha.

“Ngu ngốc, đứng trước thực lực tuyệt đối, không bao giờ có khái niệm trúng kế.” Tay phải Ô Nha nhẹ nhàng xoay lại, liền bẻ mũi đao kia xuống, thuận tay vung lên, ném tới mặt Tạ Vũ Linh.

“Cẩn thận!” Phong Tả Quân không ngờ được nam tử này lại có thể hoàn toàn làm lơ đao cương của mình, bẻ gãy đao của hắn dễ như trở bàn tay, kinh hãi nói.

Nhưng đã chậm, Tạ Vũ Linh bị mảnh đao gãy đánh trúng, ngửa đầu về sau, thân hình lung lay, nhìn như sắp phải ngã xuống.

“Chết không tồi, ngươi không phải Tô Bạch Y.” Ô Nha nghiêng người một cái, rút trường đao cắm trên xe ngựa ra, nhìn Phong Tả Quân, “Ngươi không muốn chết……” Lời còn chưa nói xong, Ô Nha bỗng nhiên cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm, lập tức xoay người, giơ trường đao lên chắn cổ họng mình.

Chỉ thấy Tạ Vũ Linh lung lay sắp đổ vài lần vẫn không ngã, ngược lại là đứng vững, đầu ngửa ra sau lại thẳng lên, trên miệng máu tươi đầm đìa, hắn dùng răng cắn mũi đao gãy, dùng sức vung về phía Ô Nha, mũi đao gãy kia liền bay ra.

Ô Nha nhẹ nhàng giơ trường đao, muốn đánh văng mũi đao gãy kia, nhưng chung quy vẫn chậm vài bước, mũi đao gãy bắn ra vẫn làm trầy da mặt hắn. Ô Nha buông trường đao xuống, cười nói: “Ngươi tên là gì?”

Tạ Vũ Linh lau máu tươi trên miệng: “Giang Nam Tạ gia, Tạ Vũ Linh.”

“Chính là Tạ gia đã sinh ra một đám phế vật ấy à?” Ô Nha cũng lau vết máu trên mặt.

“Chính là Tạ gia đã sinh ra Tạ Khán Hoa!” Tạ Vũ Linh nghiêm mặt nói.

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 249

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.