Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Nhau

Phiên bản Dịch · 1538 chữ

Tới đêm, Thước nô và Thiến nô chuẩn bị cho Tô Bạch Y một chiếc giường, sau đó liền rời khỏi tẩm điện. Tô Bạch Y làm bộ nằm xuống nghỉ ngơi, chờ qua một canh giờ, mới hất chăn lên chạy ra khỏi Lạc Dương cung. Trước kia Lữ Hạo Tiên nói thật sự rất đúng, Tô Bạch Y không có nội lực, hắn không đánh lại bất cứ ai trên Doanh Châu này, nhưng có điều Lữ Hạo Tiên không biết là, Tô Bạch Y học Tẩu Mã Quan Hoa từ Tạ Khán Hoa, kinh công này cho phép hắn đi thẳng từ Lạc Dương cung đến Huyền Dương cung, không bị bất cứ kẻ nào phát hiện.

Tới cửa Huyền Dương cung, Tô Bạch Y nhìn quanh một vòng, phát hiện nơi này không có thủ vệ canh gác, mà Huyền Dương cung lại không hề “Huyền Dương” giống như tên của nó, ngược lại là để lộ ra một luồng khí âm hàn, hắn do dự một chút, định đi vào bên trong.

“Ngừng.” Một giọng hét ngừng bước chân hắn.

Thân hình Tô Bạch Y hơi cứng lại, sau đó xoay người, nhìn Lữ Hạo Tiên trước mặt, nở nụ cười xấu hổ: “Thật trùng hợp a, Hạo Tiên đại nhân. Ta ra đây đi dạo.”

“Ta thương ngươi là con trai của Huyền Vân đại nhân, có ý không cầm tù ngươi. Nhưng có vẻ ngươi không có ý nghe lời ta nói.” Lữ Hạo Tiên sâu kín nói.

Tô Bạch Y bĩu môi: “Nghe lời ngươi nói, yên tâm chờ chết?”

“Nếu đã như vậy, thì không trách ta được.” Lữ Hạo Tiên nhẹ nhàng nâng tay, chân khí trào ra, tóc bạc bay tán loạn, như là dự định một kích kết thúc trận đấu không cân bằng này.

Tô Bạch Y cười, vỗ ngực, chỉ thấy một viên thuốc màu đen từ trong cổ áo hắn rơi ra, hắn tiếp lấy sau đó ném thẳng vào trong miệng: “Ta bằng lòng theo ngươi tới Doanh Châu, chính là chờ giờ khắc này!”

“Đó là cái gì?” Lữ Hạo Tiên khẽ nhíu mày.

Con ngươi Tô Bạch Y dần dần trở nên đỏ như lửa, chân khí trên người cũng từ từ nổi lên, hắn nhếch miệng nở nụ cười: “Nhanh thôi ngươi sẽ biết, đây là cái gì……”

Lữ Hạo Tiên sửng sốt, điểm mũi chân một cái, lập tức nhảy về sau, chỉ thấy Tô Bạch Y vừa nói xong liền tung người nhảy lên, vung một quyền đánh chỗ Lữ Hạo Tiên vừa đứng toạc ra một cái hố lớn.

Trong Huyền Dương cung, cũng nghe thấy tiếng vang.

Một nam tử khỏa thân, nằm trong hồ nước đá mở mắt.

Nhìn kỹ bên dưới, trên người hắn nơi nơi toàn là vết máu, có điều những vết máu đó đang thu nhỏ từng chút một. Bên cạnh hồ nước có một đứa trẻ, lúc này đứa trẻ đứng dậy nhìn ra bên ngoài: “Tôn chủ, chẳng lẽ là……”

Nam tử lại nhắm hai mắt lại: “Chắc là hắn tới.”

Đứa trẻ khẽ nhíu mày: “Thuộc hạ đi xem xem.”

“Không cần, giao cho Hạo Tiên đi.” Nam tử nhàn nhạt nói.

“Kiếm của ta đâu!” Bên ngoài Huyền Dương cung, Tô Bạch Y phẫn nộ quát Lữ Hạo Tiên.

Lữ Hạo Tiên tránh ra cách đó không xa, kinh hãi nhìn Tô Bạch Y trước mặt: “Sao lại như thế, Tiên Nhân Thư ngươi luyện hẳn là không đầy đủ.”

“Kiếm của ta đâu!” Tô Bạch Y lại phẫn nộ quát, hắn đánh một chưởng về phía Lữ Hạo Tiên, “Trả lại cho ta!”

Theo tiếng gầm này, một thanh trường kiếm từ trong một cung điện phía dưới bay vút tới, bay thẳng tới tay Tô Bạch Y, thanh kiếm này trong suốt, xung quanh có hàn khí lành lạnh, đúng là Quân Niệm kiếm của Tô Bạch Y. Tô Bạch Y vuốt ve Quân Niệm kiếm trong tay, cười nói: “Vậy là đúng.”

Sau đó, hắn liền đâm một kiếm tới Lữ Hạo Tiên.

“Kiếm pháp này là……” Lữ Hạo Tiên nghiêng người tránh, vung tay áo lên, ý đồ đánh tan luồng kiếm khí kia, nhưng kết quả lại là nửa thân mình bị luồng kiếm khí vô cùng lạnh giá kia đông cứng. Hắn vội vàng vung tay trái ngưng tụ chân khí thuần dương, đẩy sang bên phải, đánh băng tuyết rơi xuống đầy đất, nhảy lùi vào trong Huyền Dương cung.

Tô Bạch Y giơ một ngón tay, chỉ vào Lữ Hạo Tiên: “Bây giờ ngươi đã hiểu chưa. Nếu ngày đó ta không muốn đi theo ngươi, thì mấy tên các ngươi, sớm đã chết ở Thập Lý Lang Đang rồi!” Ngày xưa Tô Bạch Y nhập ma, đã không dưới cao thủ nhất lưu đương thời, còn hắn của hiện tại, vô luận là khi thanh tỉnh hay là sau khi nhập mộng đều được chân truyền từ Côn Luân sơn chủ Tô Tỏa Mạc, đương nhiên thực lực không thể khinh thường.

Trên Doanh Châu, không ít người trong các cung điện đi ra, bọn họ nhìn về phía Huyền Dương cung, lại không ai tiến lên trợ trận, dù sao thì Huyền Dương cung, trừ tôn chủ và tam tôn sứ ra, bất cứ kẻ nào cũng không được bước vào. Trong những người này, cũng bao gồm cả Bạch Cực Nhạc theo Lữ Hạo Tiên trở lại Doanh Châu. Bạch Cực Nhạc nhìn Tô Bạch Y rút kiếm gầm lên, trong sắc mặt lại mang theo vài phần thất vọng.

“Hôm nay, ta hủy đi Huyền Dương cung này của ngươi, hủy đi Doanh Châu này của ngươi!” Tô Bạch Y chém ra một kiếm, trực tiếp chém rơi một góc mái hiên của Huyền Dương cung.

“Lớn mật!” Lữ Hạo Tiên không dám coi khinh Tô Bạch Y nữa, vận chân khí toàn thân lên, đánh một chưởng về phía Tô Bạch Y.

“Được!” Tất nhiên là Tô Bạch Y không sợ, giơ kiếm đón nhận.

Chỉ thấy trên nóc Huyền Dương cung, có hai bóng người xẹt qua nhau, từng đạo kiếm khí lạnh giá hiện lên, không lâu sau, toàn bộ nóc Huyền Dương cung đã phủ một tầng sương trắng, Lữ Hạo Tiên đã dùng ra chín phần công lực, lại vẫn không thể hàng phục được Tô Bạch Y, còn Tô Bạch Y lại càng đánh càng hăng, trường kiếm vung mạnh, đánh cho cả Huyền Dương cung lung lay muốn đổ.

“Người này là ai? Vậy mà còn lợi hại hơn cả Hạo Tiên đại nhân?” Bên dưới có người kinh hô.

“Là Tô Hàn, kiếm pháp và bóng người của người này giống Tô Hàn như đúc!” Có người trả lời.

“Sao có thể! Chẳng phải Tô Hàn đã chết rồi sao?” Có người khác hỏi.

Ngoài Lạc Dương cung, Thiến nô và Thước nô cũng đứng đó, lo lắng nhìn trận đại chiến trên đỉnh núi. Thiến nô nắm chặt tay, thấp giọng nói: “Công tử……”

“Ngươi không phải đối thủ của ta, gọi Lữ Huyền Thủy ra đây gặp ta đi!” Tô Bạch Y bổ một kiếm xuống, đánh Lữ Hạo Tiên rơi vào trong cái hố vừa rồi, hắn xoay người, lại chém thêm một kiếm, như là muốn bổ Huyền Dương cung thành hai nửa.

Nhưng trường kiếm, lại bị tay một người khác nắm lấy.

Tô Bạch Y nhìn người trước mặt, lần đầu gặp nhau nhưng lại đã từng gặp trong mộng cảnh mấy lần, trầm giọng nói: “Lữ Huyền Thủy!”

“Là ta, cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt.” Lữ Huyền Thủy nhẹ nhàng đẩy tay ra, đánh cả Tô Bạch Y cả kiếm rơi xuống.

Sau khi Tô Bạch Y đáp xuống đất, ngừng lại trong một cái chớp mắt, trong cái chớp mắt này, hắn hồi tưởng lại thời khắc hắn rơi vào trong vách núi trên Côn Luân, sau đó lại chém ra kiếm kia.

Kiếm đủ để nghịch chuyển cuồng phong, kiếm của Thiên Đạo mang theo hắn xuyên qua mây tuyết trên Côn Luân.

“Kiếm này, tốt! Không hổ là con trai của Tô Hàn!” Lữ Huyền Thủy gật đầu, đánh một chỉ tới Tô Bạch Y.

Chỉ của tiên nhân thật sự!

Tuy rằng chỉ là một ngón tay, nhưng ở trong mắt Tô Bạch Y, lại là một thanh kiếm hùng vĩ như núi, Quân Niệm kiếm trong tay mình ở trước mặt thanh kiếm này, có vẻ vô cùng nhỏ bé!

Chỉ nghe “Ầm” một tiếng, Huyền Dương cung sau lưng Lữ Huyền Thủy nháy mắt đổ sập, cả Doanh Châu cũng theo đó mà rung lên một cái, một đứa trẻ từ trong đống đổ nát đi ra, vỗ đi tro bụi trên người, lắc đầu nói: “Huyền Dương cung, lại bị hủy như vậy.”

“Ngươi!” Tô Bạch Y lấy kiếm chống đất, ánh đỏ trong mắt từ từ tan đi, cơ thể lung lay vài cái sau đó liền ngã xuống đất.

Lữ Huyền Thủy ho nhẹ ba tiếng, cuối cùng nói với Lữ Hạo Tiên: “Nhốt hắn vào Thiên ngục.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 309

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.