Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhất Chiến

Phiên bản Dịch · 1496 chữ

Trong rừng, có hai người áo đen đang nhanh chóng đi về phía trước, đúng là hai huynh đệ song sinh đại diện cho Doanh Châu tới truyền tin cho các đại phái, Lữ Thiên Mãn và Lữ Thiên Cô.

“Ta muốn nói, căn bản không cần nói nhảm với những môn phái giang hồ này nhiều như vậy, tôn chủ lên bờ, dẫn dắt chúng ta giết sạch bọn họ chẳng phải xong à.” Lữ Thiên Cô dọc đường rất ít lời, nhưng có vẻ cũng không vừa lòng với chuyến đi này, trong giọng nói tràn đầy ý oán trách.

“Giang hồ không còn là giang hồ năm xưa, dọc theo đường đi ngươi cũng thấy rồi, nếu là chúng ta của năm đó, muốn bình định bọn họ, quả thực dễ như trở bàn tay.” Lữ Thiên Mãn đè thấp giọng xuống, “Nhưng, tôn chủ, cũng không còn là tôn chủ năm đó.”

Lữ Thiên Cô sửng sốt, nhăn mày: “Chẳng lẽ lời đồn trên Doanh Châu là thật.”

“Nếu là thật, ngươi dám thử không?” Lữ Thiên Mãn cười, nhưng rất nhanh, nụ cười của hắn liền đọng lại trên mặt, hắn lập tức kéo Lữ Thiên Mãn lại, dừng tại chỗ.

Một đứa trẻ và một nho sinh trung niên đầu bạc, dừng trước mặt bọn họ.

Lữ Thiên Mãn và Lữ Thiên Cô vội vàng quỳ xuống đất hành lễ: “Phàm Tiên đại nhân, Hạo Tiên đại nhân!” Sau lưng Lữ Thiên Mãn lúc này đã đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, tuy vừa rồi hắn đã cố đè thấp giọng, nhưng ai biết có bị hai vị tôn sứ này nghe thấy hay không, nếu bọn họ nghe thấy, vậy thì hôm nay mạng nhỏ sẽ phải để lại nơi này.

Lữ Phàm Tiên đi qua bên cạnh bọn họ: “Có nhìn thấy nhân mã của Học Cung không?”

Lữ Thiên Mãn thở phào: “Chưa hề. Hai người chúng ta tới tất cả các đại môn phái, nhưng trên mệnh lệnh nói Học Cung là ngoại lệ, không cần quan tâm tới nó.”

“Đi theo chúng ta, chúng ta tới gặp bọn họ một lần trước.” Lữ Phàm Tiên đi sang một hướng khác.

“Hạo Tiên đại nhân, chẳng phải chúng ta đã nói phải đợi bọn họ tới Nam Hải rồi tính sau à? Nếu bây giờ đối đầu với các môn phái giang hồ, sẽ không mang tới ảnh hưởng xấu tới lời mời của chúng ta chứ?” Lữ Thiên Mãn đứng dậy, hoang mang hỏi Lữ Hạo Tiên.

Lữ Hạo Tiên cũng đi về phía trước: “Học Cung đặc thù, hoặc ít nhất là, nử tử tên Nam Cung Tịch Nhi kia đặc thù.”

Trong xe ngựa, Ngịch Lân kiếm bên hông Chu Chính bỗng nhiên ngân vang, hắn đang nhắm mắt dưỡng thần, bị tiếng ngân vang này làm giật mình, lập tức mở mắt, rút kiếm, nhảy qua màn che, đi ra đầu xe ngựa.

“Dừng!” Chu Chính hét lớn một tiếng.

Người đánh xe kéo dây cương, xe ngựa dừng lại, toàn bộ đội ngũ Học Cung cũng ngừng lại.

Lữ Phàm Tiên, Lữ Hạo Tiên, cùng với Lữ Thiên Mãn, Lữ Thiên Cô bốn người đã đứng trước xe ngựa.

“Lữ Hạo Tiên?” Chu Chính nhận ra Lữ Hạo Tiên, ngày đó hắn từng xông lên Thập Lý Lang Đang, trực tiếp mang Tô Bạch Y đi.

“Lữ Hạo Tiên!” Trong xe ngựa, Nam Cung Tịch Nhi nghe thấy lời của Chu Chính, giơ tay rút Lương Nhân kiếm ra, muốn ra ngoài đánh một trận.

“Sư muội đừng vội!” Lý Oai vội vàng ngăn cản nàng.

Lữ Hạo Tiên hơi cúi đầu: “Ngũ quân tử, chúng ta lại gặp mặt.”

Chu Chính nhíu mày nói: “Chẳng phải các ngươi truyền tin tới các đại phái, nói là hẹn gặp ở bờ Nam Hải à? Sao lại làm chuyện chặn đường ở chỗ này thế?”

Lữ Thiên Mãn cười nói: “Chuyến này huynh đệ chúng ta tới truyền tin, nhưng không bao gồm Học Cung.”

“Có thể giết người chưa?” Lữ Thiên Cô vung tay lên, đã nắm một lưỡi hái trong tay.

Chu Chính hít sâu một hơi, ngày đó Lữ Hạo Tiên một mình lên núi, đã đánh cho người trên núi không có sức phản kháng, hiện giờ lại có thêm hai huynh đệ Lữ Thiên Mãn và Lữ Thiên Cô…… cả đứa trẻ kia, càng nhìn càng thấy không đơn giản.

“Ta là Lữ Phàm Tiên, đại tôn sứ của Doanh Châu.” Đứa trẻ lễ phép cười với Chu Chính.

“Lữ…… Lữ Phàm Tiên?” Trong xe ngựa, Lý Oai thấp giọng kinh hô, “Sư phụ từng nhắc tới hắn, đó là sát nhân cuồng đáng sợ nhất Doanh Châu năm đó……”

Chu Chính sửng sốt: “Sao ngươi lại là một đứa trẻ?”

Lữ Phàm Tiên sâu kín nói: “Sư phụ các ngươi, hiện giờ chắc cũng đã là một đứa trẻ.”

“Phàm Tiên đại nhân, đừng nhiều lời với bọn họ, giết hết đi!” Tay Lữ Thiên Cô cầm lưỡi hái đã có chút rung lên.

Lữ Phàm Tiên không để ý đến hắn, ngữ khí vẫn rất lễ phép: “Chúng ta tới đây, không phải để đánh với Học Cung, mà chỉ muốn mời Nam Cung cô nương tới Doanh Châu làm khách.”

“Tịch Nhi còn đang ở Thập Lý Lang Đang dưỡng thương, chuyến này không đi cùng chúng ta.” Chu Chính trả lời.

“Thật sao.” Lữ Phàm Tiên bước tới phía trước một bước, đã trực tiếp xuyên qua Chu Chính, đi tới đầu xe ngựa, giơ tay muốn vén màn che lên, “Nhưng ta lại cảm nhận được, luồng sát khí ôn nhu trong xe ngựa.”

“Dừng tay!” Chu Chính xoay người muốn cản, lại bị một lưỡi hái trực tiếp cắt qua ống tay áo, hắn xoay người vung kiếm, đẩy lùi lưỡi hái kia.

Lữ Thiên Cô thè lưỡi nhẹ nhàng liếm lưỡi hái: “Máu của quân tử Học Cung, có thơm ngon hơn chút nào không?”

“Giết hắn.” Lữ Thiên Mãn cũng rút một lưỡi hái ra, hai người đồng thời đánh về phía Chu Chính.

Bên kia, tay Lữ Phàm Tiên vừa mới vén màn che lên được một nửa, cổ tay đã bị người đánh xe bắt lấy.

Người đánh xe kia, đúng là phản đồ Lý Quỷ của Quân Tử Nhai, ngày đó đã từng giúp Nam Cung Tịch Nhi trốn xuống núi, có thể đánh khó phân cao thấp với ngũ quân tử Chu Chính. Một luồng chân khí màu u lam từ từ ngưng kết trên cánh tay hắn, hắn đột nhiên vung tay lên, muốn ném Lữ Phàm Tiên đi. Nhưng vừa vung tay lên, kết cục lại là Lý Quỷ bay ra, nặng nề đâm vào một cây đại thụ bên cạnh.

“Châu chấu đá xe.” Lữ Phàm Tiên nở nụ cười.

Lý Quỷ ngã dưới đất, nôn ra một ngụm máu tươi, hắn tập võ nhiều năm, đây là lần đầu tiên bị thảm bại như thế, hắn lạnh lùng nói: “Cô nương, chạy mau!”

“Nếu không muốn để ta vào, thì ta cũng không vào.” Lữ Phàm Tiên lui về sau một bước, đánh một chưởng tới xe ngựa.

Xe ngựa trong nháy mắt sụp đổ, Nam Cung Tịch Nhi và Lý Oai đồng thời vọt ra từ trong xe ngựa, một thanh Lương Nhân kiếm, một thước Tam Quỳ Thủ, đồng thời đánh về phía Lữ Phàm Tiên, nhưng Lữ Phàm Tiên chỉ tùy ý vung tay lên, lấy ra một cây phất trần từ trong tay áo, tơ trắng trên phất trần mở toạc ra như là cánh chim, trực tiếp đánh lùi hai người về.

“Người này.” Lý Oai xoay người một cái, đáp xuống đất, sau đó trực tiếp nôn ra một ngụm máu tươi, “Mạnh thật!”

Nam Cung Tịch Nhi trọng thương chưa khỏi, một kiếm vừa rồi đã dùng hết toàn lực, lại không ngờ vẫn bị Lữ Phàm Tiên hóa giải dễ như trở bàn tay như vậy, nàng thu kiếm, thấp giọng nói: “Hắn còn mạnh hơn Lữ Hạo Tiên.”

“Ta lặp lại lần nữa, chuyến này ta đến, chỉ vì mời Nam Cung cô nương tới Doanh Châu làm khách, không vì cái gì khác.” Lữ Phàm Tiên bình tĩnh nói, “Nhưng nếu làm ta nổi nóng, vậy thì hôm nay người của Học Cung ở đây, ta sẽ giết sạch.”

Nam Cung Tịch Nhi nhìn về phía Lữ Hạo Tiên trước sau vẫn đứng đó, không nói một lời: “Sư đệ ta Tô Bạch Y thế nào?”

Lữ Hạo Tiên chậm rãi trả lời: “Tô công tử đã gặp tôn chủ, vẫn còn mạnh khỏe.”

“Không thể đi!” Lý Oai thấp giọng nói, “Vì sao bọn họ lại đột nhiên muốn mời ngươi tới Doanh Châu? Bên trong nhất định có gian trá!”

“Vậy thì……” Lữ Phàm Tiên nhướn mày, “Giết sạch?”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 287

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.