Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuất Phát

Phiên bản Dịch · 1503 chữ

“Hay cho câu từ ma mà đến!” Đạo Quân đi tới trước, phất tay nói, “Hôm nay xuống núi, ta muốn thấy ngươi chém hết ngụy tiên. Làm lễ chia tay, ta tặng ngươi một thanh kiếm.” Đạo Quân vừa mới dứt lời, liền thấy một thanh kiếm từ trên đỉnh Đạo phủ bay vút xuống, xuyên qua cả núi Thanh Thành, dừng trong tay Đạo Quân. Chỉ thấy đó là một thanh kiếm gỗ, trên thân kiếm có khắc hai chữ “Thanh Phong”.

Tạ Vũ Linh cúi đầu nói: “Đa tạ!”

“Ngươi vào ma đạo, khó có thể tự khống chế sát ý trong người, chớ nên chưa đả thương địch thủ mà mình đã bị thương trước, tặng ngươi thanh Thanh Phong này, trong lòng giữ mãi một trận gió lạnh, diệt hết ngoại ma quấy nhiễu.” Đạo Quân nhẹ nhàng vung tay lên, thanh kiếm gỗ liền bay tới hông Tạ Vũ Linh.

Tạ Vũ Linh điểm chân một cái, lập tức xuống núi: “Chuyến này Vũ Linh xuống núi, tất sẽ chém hết Doanh Châu lai khách.”

Mặc Trần thấy Tạ Vũ Linh chạy nhanh về phía nam, trên mặt toát ra vài phần lo lắng: “Sư phụ, người nói xem Tạ đại ca đã có thể là đối thủ của những người đó chưa?”

“Có thể bước ra khỏi Thanh Hư phúc địa, còn vào ma đạo, Tạ Vũ Linh hiện giờ cho dù so với tam tôn sứ của Doanh Châu cũng không kém hơn chút nào, nhưng nếu nói so với Lữ Huyền Thủy, thì vẫn cứ là không có khả năng thắng.” Đạo Quân ngửa đầu nói, “Lữ Huyền Thủy, là một thiên tài võ đạo. Hơn nữa, còn là một thiên tài võ đạo đã tu luyện hơn ba trăm năm.”

Mặc Trần vội la lên: “Vậy vì sao còn để Tạ đại ca đi chịu chết?”

“Bởi vì có một số việc, vẫn cần phải có người làm, ta nghĩ ở bờ Nam Hải hiện giờ, sĩ khí của các phái đã tụt xuống đáy dốc rồi. Lúc này cần phải có một người đứng ra, nói với bọn họ.” Đạo Quân cười đi tới phía trước, “Không lùi!”

Mặc Trần vội vàng đi theo: “Sư phụ người đi đâu vậy?”

Đạo Quân xoa đầu Mặc Trần: “Tuy cái thân xác này của ta đã không còn bao nhiêu công dụng, nhưng dù sao ta cũng là Đạo Quân của núi Thanh Thành, các lão Thiên Sư không đi được, thì vẫn phải có người đại diện núi Thanh Thành tới bảo vệ chính đạo nhân gian a.”

“Ta đi!” Mặc Trần cất cao giọng nói.

“Được!” Đạo Quân cười nói, “Về sau ngươi là tiểu Đạo Quân của núi Thanh Thành ta!”

Doanh Châu.

Lữ Phàm Tiên và Lữ Hạo Tiên đứng trên vách núi, nhìn doanh trại của các phái, Lữ Phàm Tiên sâu kín nói: “Xem ra lần này, người của bọn họ coi như đã đến đông đủ.”

Lữ Hạo Tiên gật đầu: “Bọn họ quả nhiên giống như dự liệu của tôn chủ, chờ khi nguyên khí của Học Cung đại thương mới chạy tới.”

Lữ Phàm Tiên nở nụ cười lạnh: “Mấy năm qua tôn chủ thường hay đọc những quyển sách cổ đó, học tập cách tính lòng người trong sách cổ, hiện giờ mới thử qua một chút, không ngờ rằng đã cắn câu.”

Lữ Hạo Tiên thở dài một tiếng: “Sau trận chiến vừa rồi, minh quân của các phái đã không còn sức phản kháng, chỉ là Thiên Khốc và Thiên Bạo đã chết, dị nhân trận trong vòng mấy năm tới sợ là không thể làm lại.”

“Lúc ấy cũng không cần những thứ đó nữa, ba ngày, chỉ cần ba ngày. Tất cả đều sẽ kết thúc.” Lữ Phàm Tiên nhìn xa xăm, “Doanh Châu chính thức nam lâm, thời đại thuộc về Lữ thị chúng ta, sắp diễn ra.”

Trong Thiên ngục, Tô Bạch Y mở mắt, mấy ngày qua hắn vẫn bị xích sắt treo lên, ăn uống đều do một đầy tớ không biết nói chuyện hầu hạ, nhưng lúc này hắn mở to mắt, người ngồi trước mặt hắn lại là Lữ Huyền Thủy.

“Tính mạng của ngươi, còn lại ba ngày.” Lữ Huyền Thủy chậm rãi uống một chén nước, “Ngươi còn có di nguyện gì không?”

Tô Bạch Y bĩu môi: “Di nguyện a, để ta ngẫm lại……”

Lữ Huyền Thủy buông ly nước: “Không cần suy nghĩ, dù sao ta cũng sẽ không thực hiện giúp ngươi.”

Tô Bạch Y sửng sốt, sau đó mắng: “Nhìn cái vẻ làm bộ làm tịch của ngươi, không ngờ còn biết nói đùa.”

“Hôm nay, dưới núi đã đánh một trận, Doanh Châu đã chết vài người.” Lữ Huyền Thủy chậm rãi nói, “Bên các ngươi chết vài trăm người, không biết trong đó có bằng hữu của ngươi không.”

“Ngươi!” Tô Bạch Y cả giận, nhưng hắn vừa dùng một chút sức, xích sắt khóa tay chân hắn lại căng chặt thêm vài phần.

“Nghe nói ở Học Cung, ngươi có ba hảo hữu chí giao, một người tên là Phong Tả Quân đúng không?” Lữ Huyền Thủy cười nói, “Hắn chết rồi!”

“Ngươi nói cái gì?” Tô Bạch Y sửng sốt, Phong sư huynh không ai bì nổi, luôn nói phải làm thiên hạ đệ nhất nam nhân, đã chết?

“Đúng vậy, hình như là vì yểm hộ cho một tên gọi là Tạ Vũ Linh chạy trốn, chết cũng coi như là lừng lẫy.” Lữ Huyền Thủy chậm rãi nói.

Tô Bạch Y siết chặt tay, nghiến răng kêu canh cách.

“Còn có một cô nương, gọi là gì nhỉ?” Lữ Huyền Thủy dùng tay gãi Thái Dương, “Hình như là Nam Cung Tịch Nhi đúng không? Nàng rất xinh đẹp, xinh đẹp như là mẫu thân ngươi vậy.”

Tô Bạch Y lập tức phản ứng lại: “Ngươi từng gặp nàng?”

Lữ Huyền Thủy đứng lên: “Ngươi yên tâm, nàng còn chưa chết. Nhưng đời này của ngươi, cũng không còn cơ hội gặp lại nàng.”

“Hôm nay ngươi đến, chỉ là vì chọc giận ta?” Tô Bạch Y phẫn nộ quát.

“Đúng vậy, nhìn ngươi nổi nóng mà không làm gì được, đem những tổn thương năm đó mẫu thân ngươi cho ta, trả lại cho ngươi từng chút một.” Lữ Huyền Thủy vỗ mặt Tô Bạch Y, sau đó cười dài xoay người bỏ đi.

Tô Bạch Y thấy hắn đi, thở phào một hơi, ép sự phẫn nộ trong lòng mình xuống, hắn thấp giọng nói: “Còn chưa phải lúc, còn chưa phải lúc……” nói đi nói lại mười mấy lần, sắc mặt Tô Bạch Y mới khôi phục về bình thường, hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước, trong ánh mắt vẫn mang theo một tia sát ý.

Mà có điều Tô Bạch Y cũng không đoán được là, giờ phút này Nam Cung Tịch Nhi đang nằm trong một tòa cung điện cách hắn không xa, toàn thân nàng bị đóng một loại đinh kỳ dị, loại đinh này làm nàng căn bản không thể vận được nội lực, thậm chí ngay cả đi đường bình thường cũng khó khăn. Mỗi ngày, nàng đều được các thị nữ hầu hạ tắm gội, xông hương, sau đó uống một chén canh hương vị cực kỳ ngọt ngào, thời gian còn lại thì đều nằm hôn mê trên giường.

Hôm nay, trong lúc mơ mơ màng màng, Nam Cung Tịch Nhi cảm nhận được tất cả những tỳ nữ đứng hầu bên cạnh đều lui xuống, lại có một nam tử mặc áo trắng ngồi xuống bên đầu giường nàng.

“Tô…… Tô Bạch Y? Là Bạch Y ư?” Nam Cung Tịch Nhi nửa ngủ nửa tỉnh hô lên tên người mình nhớ nhất.

“Ngươi rất nhớ hắn.” Nam tử nhàn nhạt nói.

“Ngươi không phải hắn.” Nam Cung Tịch Nhi mở mắt, “Ngươi là Lữ Huyền Thủy?”

Lữ Huyền Thủy cười: “Đúng. Ta vừa mới tán gẫu với Tô Bạch Y xong, nhìn phản ứng của hắn, hắn cũng rất nhớ ngươi. Ta hỏi hắn trước khi chết còn có nguyện vọng gì, hắn chưa nói, nhưng ta nghĩ nguyện vọng của hắn hẳn là có thể gặp lại ngươi trước khi chết. Vậy ngươi thì sao? Trước khi ngươi chết có nguyện vọng gì?”

Nam Cung Tịch Nhi gian nan nói: “Nguyện vọng gì ngươi cũng có thể đáp ứng ta à?”

Lữ Huyền Thủy giơ ngón tay nhẹ nhàng búng trán Nam Cung Tịch Nhi, trong giọng nói lại có vài phần thương tiếc: “Ngươi đã sắp chết, nguyện vọng của ngươi ta đương nhiên sẽ bằng lòng thực hiện giúp ngươi.”

“Vậy ngươi có thể buông tha cho Tô Bạch Y không?” Nam Cung Tịch Nhi hỏi.

Lữ Huyền Thủy vẫn ôn nhu cười, hắn đứng dậy, một hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Có thể.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 288

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.