Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đánh Lén

Phiên bản Dịch · 1577 chữ

“Xuống dưới!” Lão nhân đứng bên cạnh lập tức vọt lên, con dao nhỏ trong tay chém tới yết hầu Bạch Cực Nhạc.

Bạch Cực Nhạc nghiêng người tránh đi, giơ một tay đã bắt được cổ tay lão nhân.

“Tiện nhân ngoại tộc, lại dám động thủ với ta?” Lão nhân cả giận nói.

“Không có ai sinh ra đã là đê tiện, cũng không có ai sinh ra đã là cao quý, lịch sử của Lữ thị nhất tộc các ngươi, hôm nay cũng chôn vùi cùng tại Doanh Châu này đi!” Bạch Cực Nhạc vung tay lên, liền ném lão nhân bay ra.

Trong lòng lão nhân kinh hãi, nếu luận võ lực, hắn ở trên núi đúng thật là không bằng ba vị tôn sứ, nhưng mình cũng đứng hàng ba mươi sáu Thiên Cang, cũng coi như là một cường giả, lại bị Bạch Cực Nhạc đánh bay dễ như trở bàn tay, hắn lui đến ven tường, do dự không dám tiến về phía trước. Bạch Cực Nhạc cúi người nhìn Nam Cung Tịch Nhi nằm đó, Nam Cung Tịch Nhi lẩm bẩm nói: “Sao lại là ngươi?”

“Yên tâm, lần này, Tiên Nhân Chỉ Lộ của ta, sẽ chỉ cho ngươi một con đường sống.” Bạch Cực Nhạc điểm một chỉ vào trán Nam Cung Tịch Nhi, một luồng chân khí rót vào trong cơ thể nàng, nàng nhanh chóng cảm nhận được sức lực trong thân thể thức tỉnh từng chút một.

“Ngươi đang làm gì!” Lữ Huyền Thủy gầm lên một tiếng, xoay người muốn tiến lên.

“Đối thủ của ngươi là ta.” Tô Bạch Y vung kiếm đánh úp tới, ngăn Lữ Huyền Thủy lại, công lực của hắn vừa mới đại thành, chỉ cảm thấy trong cơ thể có sức mạnh dùng không hết, liên tiếp chém ra mười mấy kiếm về phía Lữ Huyền Thủy, chỉ thấy hàn khí tỏa ra bốn phía trong đại điện, sau một lát, bốn bức tường đều phủ một tầng sương lạnh dày đặc.

Nhưng kiếm của Tô Bạch Y, chỉ là nhìn qua có uy lực lớn thôi, Lữ Huyền Thủy nhẹ nhàng phất tay áo, liền đánh tan toàn bộ mười mấy đạo kiếm khí. Tô Bạch Y khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: “Lão quái vật này lợi hại như vậy……”

“Ha ha ha ha, kiếm pháp của ngươi cho dù là so với Tô Hàn năm đó, cũng không thua kém chút nào, thậm chí còn bởi vì ngươi tu luyện Tiên Nhân Thư, mà trên phương diện nội lực, đã vượt qua hắn! Nhưng, cho dù là Tô Hàn năm đó, ở trước mặt ta cũng không chịu được một kích.” Lữ Huyền Thủy cười vang, đột nhiên phất tay áo đánh về phía Tô Bạch Y, Tô Bạch Y cầm kiếm chắn, liên tiếp lui mấy bước: “Chẳng phải năm đó ngươi đã bị phụ thân ta đánh bại à?”

“Nói đùa, năm đó nếu không phải Huyền Vân lừa ta, thì Tô Hàn ngay cả tới gần ta cũng không được. Năm đó nhiều cao thủ công lên Doanh Châu như vậy, ta căn bản không để vào mắt, ngươi cho rằng võ công ngươi đã đại thành?” Lữ Huyền Thủy giơ hai tay lên, một luồng chân khí vô cùng cường tuyệt từ trên trời giáng xuống, tất cả những tên dược đồng trong điện nháy mắt đứt sạch gân cốt, chết ngay tại chỗ.

Tô Bạch Y cũng cảm nhận được cảm giác áp bức cường đại này, loại cảm giác áp bức này hắn mới chỉ thấy qua ở trên người Côn Luân sơn chủ Tô Tỏa Mạc, còn lại, vô luận là Bạch Cực Nhạc hay là Ninh Thanh Thành năm đó, căn bản đều không thể sánh cùng. Nhưng có một điểm không đúng!

Tô Bạch Y ngẩng đầu lên: “Nếu ngươi thật sự mạnh như vậy, thì ngươi đã sớm dẹp yên thiên hạ, sao còn phải chờ lâu như vậy?”

“Ngươi cho rằng ta lừa ngươi?” Lữ Huyền Thủy phẫn nộ quát.

“Không, có lẽ năm đó ngươi thật sự mạnh như vậy, nhưng hiện giờ thân thể của ngươi đã không chịu tải được sức mạnh cường đại như vậy nữa, ngươi sắp chết!” Tô Bạch Y nhướn mày nói, “Hơn nữa thương tích năm đó cha mẹ ta để lại cho ngươi, đến nay ngươi vẫn chưa khôi phục! Bây giờ ngươi, tuy rằng mạnh, nhưng loại sức mạnh này, chắc chắn không giữ được quá lâu.”

Lữ Huyền Thủy sửng sốt: “Ngươi làm sao biết được?”

“Ha ha ha ha ha ha.” Tô Bạch Y ngửa đầu cười nói, “Bạch Cực Nhạc ngươi nói rất đúng, người Doanh Châu trên đảo toàn là một đám ngu si, ta tùy tiện thử hắn vài câu, hắn liền nhận luôn!”

Bạch Cực Nhạc bất đắc dĩ nói: “Nếu ngươi đã nói ra rồi, thì không nên chọc giận hắn thêm nữa.”

“Ta vốn niệm tình mẫu thân ngươi, còn muốn tha cho ngươi một mạng.” Lữ Huyền Thủy tung người nhảy lên, giơ bàn tay muốn chụp đầu Tô Bạch Y.

Tô Bạch Y cảm nhận được lực uy áp cường đại trên đầu, vừa cầm kiếm chắn, vừa vận Thiên Ngưng kiếm pháp đến cực hạn. Chỉ khoảng nửa khắc, trong đại điện rộng lớn, đã hiện ra hơn mười ảo ảnh Tô Bạch Y, có cầm kiếm vung mạnh, có nhắm mắt trầm tư, có giơ ngang kiếm trước mặt, dường như hắn lại biến thành thiếu niên đặt mình trong vách núi ở Côn Luân sơn kia, một kiếm hóa vạn kiếm, trong vạn kiếm mỗi người một vẻ.

Nhưng hình dáng của chúng sinh ở trước mắt Lữ Huyền Thủy, lại căn bản không tạo thành bất cứ uy hiếp gì, hắn trực tiếp giơ tay về phía trước, bắt lấy yết hầu Tô Bạch Y, ấn hắn xuống đất. Chỉ nghe một tiếng vang lớn, gạch đá dưới đất nháy mắt vỡ vụn, hơn mười ảo ảnh nháy mắt trở về làm một, Tô Bạch Y miệng phun máu tươi, mắng: “Ngươi là lão quái vật!”

“Ngươi muốn câu kéo thời gian, kéo dài tới lúc ta không chịu đựng nổi.” Lữ Huyền Thủy cười lạnh nói, “Nhưng ta giết ngươi, dễ như trở bàn tay.”

“Thật ra, muốn giải quyết tất cả những việc này, cũng không nhất định phải giết ngươi.” Bạch Cực Nhạc vung tay lên, con dao của lão nhân vừa rồi rơi dưới đất liền bay tới tay hắn, hắn ngồi xổm xuống, đặt lưỡi dao cạnh cổ Nam Cung Tịch Nhi, “Thật ra giết nàng cũng thế.”

“Ngươi dám!” Tô Bạch Y và Lữ Huyền Thủy đồng thời quát.

“Trước nghi thức hoán thể cần phải cho con rối uống bí dược đủ bảy ngày, nhưng sống chết của Doanh Châu hôm nay sẽ có kết quả, nếu nàng chết, thì ngươi không còn thời gian tìm thêm con rối thứ hai.” Bạch Cực Nhạc sâu kín nói, “Ngươi buông Tô Bạch Y ra trước.”

Lữ Huyền Thủy quả nhiên buông tay ra, hắn nhìn về phía Bạch Cực Nhạc: “Thuốc giải huyết chú ngươi muốn, ta có thể cho ngươi.”

Tô Bạch Y vội vàng nói: “Bạch Cực Nhạc, cho dù ngươi giúp hắn, cuối cùng hắn cũng sẽ giết ngươi!”

“Đúng vậy, giống như lời Tô công tử nói, tôn chủ, ngươi cũng không phải một người đáng tín nhiệm. Dù sao ngươi cũng đã lừa ta một lần.” Bạch Cực Nhạc nhàn nhạt nói, “Chẳng lẽ ngươi muốn nói, lần này, chắc chắn?”

Lữ Huyền Thủy đi tới phía trước một bước: “Chỉ cần ngươi bằng lòng giúp ta……”

Tô Bạch Y lấy kiếm chống đất, đứng lên: “Bạch Cực Nhạc, ngươi dám!” Vốn Bạch Cực Nhạc đã đặt tất cả hy vọng lên người hắn, nhưng kết quả hắn vẫn không phải đối thủ của Lữ Huyền Thủy, vậy thì với người toan tính như Bạch Cực Nhạc, lúc này lại phản bội lần nữa, cũng không phải việc không có khả năng.

“Nếu đã như vậy.” Quả nhiên Bạch Cực Nhạc đã buông tay ra, “Vậy thì mời tôn chủ……”

“Đáng chết!” Tô Bạch Y tức giận mắng một tiếng, giờ khắc này Tô Bạch Y mười phần bất đắc dĩ, nếu Bạch Cực Nhạc lấy tính mạng Nam Cung Tịch Nhi ra bức Lữ Huyền Thủy, thì đương nhiên cũng không phải hy vọng của hắn, nhưng nếu Bạch Cực Nhạc đầu hàng, thì kết quả cũng vậy!

Chỉ thấy bóng hình Lữ Huyền Thủy vọt ra, một bước đã đứng trên thánh đài, hắn đánh một chưởng về phía Bạch Cực Nhạc: “Ngươi đi chết đi!”

Thân pháp Bạch Cực Nhạc đương nhiên không nhanh bằng Lữ Huyền Thủy, nhưng hình như hắn đã sớm đoán trước được kết quả này, trực tiếp lùi về sau, tránh khỏi chưởng tất sát này của Lữ Huyền Thủy. Cùng lúc đó, Nam Cung Tịch Nhi nằm trên thánh đài nháy mắt vọt lên, đánh một chưởng vào người Lữ Huyền Thủy.

“Vạn Đạo Tâm Môn!” Nam Cung Tịch Nhi quát khẽ một tiếng.

Lữ Huyền Thủy cúi đầu, nhìn luồng chân khí vô cùng hung hãn đang tạo thành hình bát quái ở trước ngực mình, sau đó chân khí toạc ra, đánh hắn bay thẳng ra ngoài.

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 278

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.