Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên Ngoại: Khách Không Mời Mà Đến

Phiên bản Dịch · 1622 chữ

“Bây giờ sơn môn đã lập, chỉ chờ bọn họ trở lại!” Phong Tả Quân đứng trên đỉnh Hoàng Long Sơn, nhìn xuống dưới chân núi, cảm khái nói.

Tạ Vũ Linh ngồi bên cạnh hắn, nở nụ cười lạnh: “Sơn môn đã lập, nhưng trong núi từ trên xuống dưới lại chỉ có hai người, một nhị môn chủ là ta, một tam môn chủ là ngươi.”

“Cút, ta là nhị môn chủ, ngươi là tam môn chủ!” Phong Tả Quân phun nước miếng, “Ngươi cứ thong thả chớ sốt ruột, nhanh thôi các đệ tử trong Học Cung sẽ tới nhờ cậy chúng ta, Tiêu Dao Ngự Phong Môn trở thành giang hồ đệ nhất đại phái, chỉ là vấn đề thời gian!”

Tạ Vũ Linh sửng sốt: “Bọn họ tới? Ngươi truyền tin cho bọn họ?”

Phong Tả Quân gật đầu: “Đâu chỉ có bọn họ, tin tức đại hôn của đại anh hùng Tô Bạch Y và võ lâm đệ nhất mỹ nhân Nam Cung Tịch Nhi cùng với đại điển mở cửa giang hồ đệ nhất đại phái tương lai Tiêu Dao Ngự Phong Môn sắp được cử hành ở Hoàng Long Sơn, ta đã truyền cho các đại phái giang hồ rồi, bọn họ đều sẽ tới!”

“Xong rồi. Tiêu Dao Ngự Phong Môn của ngươi không mở cửa được rồi.” Tạ Vũ Linh bất đắc dĩ lắc đầu nói.

“Vì sao?” Phong Tả Quân khó hiểu.

“Ngươi xem, lượt khách thứ nhất đã tới rồi.” Tạ Vũ Linh chỉ về phía chân núi.

Một đám nam tử áo trắng đeo kiếm cùng một đám hòa thượng áo xám cầm phật trượng trong tay đang lên núi, nhìn qua thì hai đám người hoàn toàn không liên quan gì tới nhau vậy mà lại cùng đi trong một đội ngũ, lại còn có đồng thời ngoặt từ chân núi vào, nhìn tư thế này, rõ ràng là đang muốn lên núi. Phong Tả Quân suy nghĩ một lát, liền đoán ra thân phận của bọn họ: “Tình huống này là thế nào? Lão tử không mời Thượng Lâm Thiên Cung a!”

“Thượng Lâm Thiên Cung đã từng là võ lâm khôi thủ, ngươi mời các đại gia tộc tới, trong các đại gia tộc ấy chẳng lẽ không có tai mắt của bọn họ? Bọn họ khổ sở tìm hai người sư tỷ mấy tháng qua, nhưng cuối cùng lại lấy được tin tức từ chỗ ngươi, xem tốc độ này của bọn họ còn nhanh hơn bất cứ ai, sợ là đi ngày đêm không ngừng tới đây rồi.” Tạ Vũ Linh lắc đầu nói.

“Chuồn đi.” Phong Tả Quân trầm giọng nói.

Tạ Vũ Linh sửng sốt: “Đừng nói Tiêu Dao Ngự Phong Môn cứ như vậy mà bỏ đi chứ?”

Phong Tả Quân suy tư một lát, liền rút trường đao bên cạnh ra, lập tức lao xuống chân núi: “Vậy thì chỉ có thể đánh.”

Dưới chân núi, bốn hán tử cao lớn nâng kiệu, trên mặt hiện rõ vẻ tiều tụy, quý công tử Tô Triết nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp: “Ta nói này thủ tọa a, Phật môn Long Tượng Công của ngươi rốt cuộc đã luyện đến cảnh giới gì?”

“Cửu trọng, hiện giờ ta đánh ra một quyền, quyền khí như du long, quyền phong như rồng ngâm, thực sự là có thể nhìn thấy hình dạng chân long.” Giới Tình Bất Giới Sắc cười nói.

Tô Triết phất tay nói: “Đừng nói mấy câu vô nghĩa, ta chỉ hỏi ngươi có thể đánh thắng Tô Bạch Y không.”

“Nếu ta có thể đánh thắng Tô Bạch Y, thì vị trí đại cung chủ Thượng Lâm Thiên Cung chẳng lẽ không nên là ta à?” Giới Tình Bất Giới Sắc hỏi rất nghiêm túc.

Tô Triết khép quạt xếp trong tay lại: “Cho nên vẫn là vô dụng a.”

“Yên tâm đi. Ta đã thương lượng với Tạ Khán Hoa và Hách Liên Tập Nguyệt hai vị lâu chủ rồi, chờ Tô Bạch Y đến, chúng ta sẽ cùng nhau động thủ, khống chế Tô Bạch Y, sau đó trói đến Duy Long Sơn!” Giới Tình Bất Giới Sắc nắm tay nói.

Khi đang nói chuyện, kiệu của bọn họ bỗng nhiên dừng lại.

Tô Triết nghi hoặc nói: “Sao đột nhiên lại dừng lại?”

Giới Tình Bất Giới Sắc mỉm cười: “Có một thanh đao chặn đường.”

“Núi này tuy không phải ta xây, đường này tuy không phải ta mở, nhưng ngọn núi này, là ta tốn tiền mua từ tay nha môn. Các ngươi không được ta đồng ý, không thể lên núi!” Phong Tả Quân cắm trường đao trong tay xuống đất, hung tợn nói.

“Tô Bạch Y đánh không lại, Phong Tả Quân thì sao?” Tô Triết hỏi.

“Không đáng kể!” Giới Tình Bất Giới Sắc điểm chân một cái, từ trong kiệu vọt ra, trực tiếp tới trước mặt Phong Tả Quân, tay phải hắn nhẹ nhàng xoay một vòng, một luồng chân khí thuần dương hóa thành hình rồng xoay quanh bàn tay hắn.

Phong Tả Quân thấy sau lưng Giới Tình Bất Giới Sắc hình như có một pho tượng phật mờ ảo như có như không hiện ra, biết võ công của hòa thượng vốn không dễ chọc này đã tiến thêm một bước, hắn không dám coi khinh đối phương, tay phải nắm chuôi đao cũng chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Tô Triết vén màn che đi ra, nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp, vẻ mặt có chút nôn nóng.

Nhưng lúc này, lại có một bóng người nữa từ trên núi chậm rãi đi xuống, bên hông người nọ có đeo một thanh trường kiếm, mặc học phục của Học Cung, giữa trán có một ấn ký kỳ lạ, đúng là Tạ Vũ Linh.

Giới Tình Bất Giới Sắc lập tức thu chưởng, ảo ảnh tượng Phật sau lưng, luồng chân khí hình rồng bay trên bàn tay gì đó lập tức biến mất không còn chút gì, hắn cười nói: “Ha ha ha ha. Hai vị bạn cũ, lâu rồi không gặp a.”

“Bạn cũ cái gì! Ngươi sợ!” Phong Tả Quân không chút nể tình, chỉ vào mũi Giới Tình Bất Giới Sắc mắng, “Ngươi vừa thấy Tạ Vũ Linh tới, biết một mình không đánh lại hai chúng ta, liền thu tay. Ngươi đừng sợ, một mình ta đánh với ngươi, thua thì cứ tính cho ta.”

“A di đà phật, người xuất gia lòng dạ từ bi, sao có thể ngày ngày la hét đánh đánh giết giết chứ!” Giới Tình Bất Giới Sắc chắp tay trước ngực, vẻ mặt vô cùng thành kính, “Phong thí chủ nghiêm trọng rồi.”

Tô Triết bóp nát quạt xếp trong tay, chỉ hận không thể tự mình đi lên đá hòa thượng không biết xấu hổ này mấy cái.

Vẻ mặt Tạ Vũ Linh thì lại rất ôn hòa, dù sao năm đó hắn và Giới Tình Bất Giới Sắc ở Duy Long Sơn cũng coi như là từng kề vai chiến đấu, hắn nói với Giới Tình Bất Giới Sắc: “Thủ tọa, các ngươi dẫn theo đội ngũ thanh thế lớn thế này tới Tiêu Dao Ngự Phong Môn chúng ta, là có chuyện gì?”

Tô Triết tiến lên phía trước nói: “Nghe nói đệ tử Tô gia chúng ta, Tô Bạch Y sắp thành thân với Nam Cung Tịch Nhi, con gái của lâu chủ Vụ Vũ Lâu, Tạ Khán Hoa, nên đích thân tới chúc mừng!”

“Chúc mừng? Ngươi nhận được thiệp mời à mà tới chúc mừng?” Phong Tả Quân hỏi ngược lại.

“Tô Bạch Y là con cháu của Tô thị ta, phụ thân hắn là Tô Hàn, gia chủ tiền nhiệm của Tô thị, Nam Cung Tịch Nhi cũng là con gái của một trong các lâu chủ của Thượng Lâm Thiên Cung, vô luận là bên nam hay bên nữ, cũng vẫn là người nhà của Duy Long Sơn chúng ta, Thiên Hiểu Vân Cảnh ngươi, thì có tư cách gì từ chối không cho chúng ta tới đây!” Tô Triết rốt cuộc cũng không nhịn được, phun nước miếng tứ tung với Phong Tả Quân.

“Mời chư vị lên núi đi!” Tạ Vũ Linh kéo Phong Tả Quân ra, nhường đường cho bọn họ lên núi.

Giới Tình Bất Giới Sắc mỉm cười, gật đầu nói: “Đa tạ Tạ thí chủ.”

“Chưa từng bố thí, không nên gọi thí chủ, gọi ta là Tạ Vũ Linh là được.” Tạ Vũ Linh lạnh nhạt trả lời.

Phong Tả Quân vẫn không phục: “Không thể để cho bọn họ lên núi, đến lúc đó Tô Bạch Y nhìn thấy bọn họ là chạy mất, hôn lễ này còn cử hành thế nào được?”

“Về sau Tô Bạch Y và sư tỷ vẫn phải về ở trên Hoàng Long Sơn, cũng không thể để cho hai người bọn họ phiêu bạt bên ngoài cả đời chứ? Việc phải đối mặt vẫn phải đối mặt, có một số việc dù sao cũng phải có kết quả.” Tạ Vũ Linh lắc đầu nói.

Giới Tình Bất Giới Sắc đã lên núi, nhưng hình như vẫn nghe thấy lời bọn họ, hắn xoay người cười nói: “Nhất thiết hữu vi pháp, như mộng, huyễn, bào, ảnh, như lộ, diệc như điện, ưng tác như thị quán.” (Tất cả pháp hữu vi, như giấc mộng hão huyền, như sương, như chớp lóe, hãy nhìn nhận nó như thế.) – bài kệ trong Kim Cang Kinh

“Đừng cản ta, ta phải đánh chết hắn!” Phong Tả Quân cầm đao muốn tiến lên.

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 345

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.