Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vấn Tâm

Phiên bản Dịch · 1945 chữ

Nam Cung Tịch Nhi ngay lúc này bỗng nhiên ho kịch liệt, Mặc Bạch quay đầu: “Sư muội bị thương à?”

Nam Cung Tịch Nhi lắc đầu: “Nói ra thì rất dài.”

Tô Bạch Y vội vàng nói: “Mặc Bạch sư huynh chỗ sư huynh có dược liệu gì có thể bồi bổ chân khí không?”

Mặc Bạch suy nghĩ một chút: “Có có, ở dược phòng có Xuân Sinh Bách Lộ Hoàn, ta lập tức cho người đi lấy.”

Tô Bạch Y gật đầu: “Đa tạ. Còn nữa, mấy ngày gần đây có đệ tử Học Cung nào khác tới nơi này không?”

Mặc Bạch lắc đầu: “Chưa từng, nhiều năm như vậy cũng chỉ có các ngươi tới đây, lần gần đây nhất là lần trước có vài vị sư đệ tới đón Thiên Hiểu Vân Cảnh thiếu tông chủ đi nhập học.”

“Đúng vậy, chính là Phong Tả Quân! Xem ra hắn và Tạ sư huynh còn chưa tới.” Tô Bạch Y gật đầu, nhìn về phía Nam Cung Tịch Nhi, “Sư tỷ, hay là ngươi về phòng dưỡng thương trước, ta và Mặc Bạch sư huynh ra ngoài tìm hiểu một chút?”

Nam Cung Tịch Nhi gật đầu: “Vậy phiền Mặc sư huynh.”

Mặc Bạch nói với thị nữ bên cạnh: “Đưa Nam Cung sư muội tới phòng khách nghỉ ngơi trước, sau đó tới dược phòng lấy chút Xuân Sinh Bạch Lộ Hoàn mang qua đi.”

Nam Cung Tịch Nhi đứng lên, theo thị nữ rời đi, chân khí của nàng vẫn chưa khôi phục, ngày ấy cưỡng ép dùng kiếm thương thế lại càng thêm nặng, trên đường đi cố chống đỡ, chờ vào được Mặc Nhiễm sơn trang này, chung quy vẫn không chống được nữa.

“Ngươi thích sư tỷ ngươi à?” Tức Mặc Hoa Tuyết đột nhiên hỏi.

Tô Bạch Y mặt đỏ lên, liên tục xua tay: “Nhị tẩu, đừng nói giỡn đừng nói giỡn, nàng là sư tỷ của ta.”

“Sư tỷ thì làm sao? Ta từng thấy cả đồ đệ cưới sư phụ.” Tức Mặc Hoa Tuyết cười nói.

Tô Bạch Y mặt càng đỏ hơn: “Nhị tẩu, đừng đùa đừng đùa.”

“Thích là thích, không thích là không thích, ngượng ngùng xoắn suýt, là cớ gì?” Tức Mặc Hoa Tuyết đi qua nói với Mặc Bạch, “Vị Mặc sư đệ này, làm phiền ngươi dẫn người ra ngoài tìm kiếm một chút, xem gần đây có đệ tử Học Cung nào đi qua hay không, còn nữa chuẩn bị cho ta một biệt viện, ta và vị Tô sư đệ này có việc cần trao đổi.”

“Hiểu rồi, hiểu rồi.” Mặc Bạch liên tục gật đầu.

Hậu viện Mặc Nhiễm sơn trang.

Tô Bạch y cung cung kính kính, cầm kiếm đứng ở đó, Tức Mặc Hoa Tuyết ngồi trên ghế đá, thảnh thơi uống trà.

“Trước đây ta đã nói với ngươi, sư phụ ngươi sở dĩ không dạy ngươi kiếm thuật, là bởi vì không biết nên dạy như thế nào.” Tức Mặc Hoa Tuyết chậm rãi nói.

Tô Bạch Y lập tức thở ra một hơi, còn tưởng vị kiếm tiên tiền bối này lại muốn nói cái gì mà yêu với không yêu, thích với không thích, vội vàng gật đầu nói: “Đúng vậy, nhị tẩu muốn dạy ta kiếm thuật gì! Có phải đạp kiếm đi trên mặt nước như lần trước không?”

“Đó nào phải là kiếm thuật gì, chẳng qua là hạ bút thành văn, tiện tay mà làm thôi. Trước khi luyện kiếm, ta có vài vấn đề muốn hỏi ngươi.” Tức Mặc Hoa Tuyết nói.

Tô Bạch Y cúi đầu nói: “Nhị tẩu cứ hỏi.”

“Vì sao lại vội vàng muốn luyện kiếm như vậy?” Tức Mặc Hoa Tuyết hỏi, “Ngươi đi theo sư phụ ngươi mười mấy năm, tuy kiếm của Tạ đại ca cũng bình thường, nhưng nhìn khắp giang hồ, người mạnh hơn hắn cũng không nhiều lắm. Khi đó ngươi không vội vàng sao?”

“Khi đó ở Hạnh Hoa thôn, mỗi ngày chẳng qua chỉ đọc sách, viết chữ, uống rượu Hạnh Hoa, cảm thấy luyện kiếm hình như cũng chẳng dùng được vào việc gì? Rượu Hạnh Hoa uống cũng chẳng ngọt hơn, tiền thì vẫn không đủ dùng……” Tô Bạch Y gãi đầu, có chút ngượng ngùng mà cười.

“Vậy bây giờ vì sao lại muốn luyện kiếm?” Tức Mặc Hoa Tuyết lại hỏi.

Tô Bạch Y bỗng nhiên quỳ một gối xuống đất, nhìn Tức Mặc Hoa Tuyết chắp tay, nghiêm mặt nói: “Sư phụ bây giờ đang bị nhốt ở Duy Long Sơn, Tô Bạch Y ta không mong nhị tẩu có thể giúp ta cứu sư phụ, chỉ mong sớm ngày tu thành kiếm thuật, cứu sư phụ xuống núi!”

“Muốn cứu sư phụ ngươi.” Tức mặc Hoa Tuyết cười.

Tô Bạch Y gật đầu: “Muốn. Sư phụ bảo ta lên núi tìm Nho Thánh bàn việc này, nhưng Nho Thánh lại không ở trên núi, vốn định ở đó chờ hắn về, nhưng lại bị sư tỷ bắt xuống núi. Bây giờ ngẫm lại, thay vì chờ Nho Thánh hỗ trợ, không bằng luyện tập kiếm của mình cho tốt hơn chút, như vậy sau này đi cứu sư phụ cũng nắm chắc hơn một phần.”

“Ngươi rất quan tâm sư phụ ngươi?” Tức Mặc Hoa Tuyết sâu kín nói.

“Sư phụ, là người thân duy nhất của ta trên đời này.” Tô Bạch Y trầm giọng nói.

“Đứng lên đi.” Tức Mặc Hoa Tuyết đi qua nâng Tô Bạch Y dậy, “Yên tâm đi. Về sau ngươi sẽ có thêm nhiều người thân hơn, ví dụ như sư tỷ ngươi……”

“Nhị tẩu ngươi lại nói đùa.” Tô Bạch Y vừa bị Tức Mặc Hoa Tuyết gợi lên vài phần thương cảm giờ lại bị chọc dở khóc dở cười.

Tức Mặc Hoa Tuyết cười nói: “Ta không hề nói đùa, ta đang nói ngươi xem sư phụ ngươi là người thân, sư tỷ ngươi lại là con gái của sư phụ ngươi, vậy các ngươi còn không phải người thân à.”

Tô Bạch Y bất đắc dĩ nói: “Kiếm tiên cũng thích trêu đùa người ta như vậy à?”

“Đương nhiên.” Tức Mặc Hoa Tuyết xoay người, thanh trường kiếm bên hông bỗng nhiên ra khỏi vỏ, xoay tròn trên không trung sau đó đâm về phía Tô Bạch Y, Tô Bạch Y lảo đảo ngã lăn quay trên mặt đất, thanh trường kiếm dừng giữa mày Tô Bạch Y.

“Ví dụ trêu đùa như vậy.”

Tô Bạch Y kinh ngạc cảm thán nói: “Nhị tẩu, vì sao ngươi có thể không động tay, mà có thể khống chế được kiếm?”

“Bởi vì người khác là kiếm khách, còn ta là kiếm tiên a.” Tức Mặc Hoa Tuyết nhướng mày.

“Nhị tẩu, đang muốn khoe khoang a.” Tô Bạch Y dùng ngón tay nhẹ nhàng đẩy mũi kiếm ra, nhưng vừa đẩy ra một tấc, mũi kiếm lại đẩy về một tấc, lặp lại vài lần, rốt cục cũng từ bỏ.

“Cầm lấy thanh kiếm này.” Tức Mặc Hoa Tuyết bỗng nhiên nói.

Tô Bạch Y sửng sốt, sau đó vòng qua mũi kiếm, vươn tay phải cầm lấy nó: “Nhị tẩu thanh kiếm này tên là gì?”

“Không có tên.” Tức Mặc Hoa Tuyết nhàn nhạt nói.

“Không tên? “Tô Bạch Y nghi hoặc nói.

“Kiếm chính là kiếm, vì sao phải có tên? Đã thành kiếm tiên, còn phải nghĩ xem kiếm của mình có phải danh kiếm hay không à?” Trong giọng nói Tức Mặc Hoa Tuyết mang theo vài phần khinh thường, “Ngươi đem thanh kiếm này cắm trên mặt đất, sau đó cầm cán kiếm ấn xuống, xoay phải ba lần, lại quay ngược sang trái ba lần, sau đó nhấc kiếm lên.”

Tô Bạch Y làm theo lời Tức Mặc Hoa Tuyết từng bước một, cuối cùng đột nhiên nhấc kiếm lên, lại phát hiện trong tay chỉ còn lại có chuôi kiếm, thân kiếm thì “Xoảng” một tiếng rơi vụn trên mặt đất: “Hỏng rồi hỏng rồi hỏng rồi! Kiếm của kiếm tiên bị ta làm hỏng rồi.”

“Tô Bạch Y!” Tức Mặc Hoa Tuyết bỗng nhiên lạnh lùng nói.

Tô Bạch Y toàn thân cứng đờ: “Ta…… ta sai rồi.”

“Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng. Vì sao lại tập kiếm?” Tức Mặc Hoa Tuyết gằn từng chữ một mà nói.

“Vì muốn cứu sư phụ ta a.” Tô Bạch Y căng thẳng nhìn chuôi kiếm trong tay.

“Chí hướng tập kiếm của ngươi có thể lớn hơn một chút nữa hay không? Nếu về sau công lực của sư tỷ ngươi mất hết, lại có người muốn giết nàng, ngươi có bảo vệ cho nàng hay không?” Tức Mặc Hoa Tuyết lắc đầu nói.

“Đương nhiên là có!”

“Vậy nếu ta một thân tu vi kiếm tiên bị phế mất, cũng bị người ta đuổi giết thì sao?”

“Đương nhiên là rút kiếm liều mạng, một mất một còn với người đó!”

“Trả lời lại một lần nữa.” Tức Mặc Hoa Tuyết hít vào một hơi, “Vì sao lại luyện kiếm?”

“Bảo vệ, bảo vệ những người mà ta quan tâm.” Tô Bạch Y bỗng nhiên bị một cảm giác áp bức mãnh liệt, lúc này Tức Mặc Hoa Tuyết không phải nhị tẩu hắn, mà là kiếm tiên hàng thật giá thật, kiếm khí giàn giụa toàn hậu viện, ép hắn muốn đứng thẳng cũng cảm thấy rất khó khăn, hắn cũng không biết, vì sao Tức Mặc Hoa Tuyết lại đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy.

Nhưng nghe thấy đáp án này, Tức Mặc Hoa Tuyết vẫn không ngừng lắc đầu: “Quá nhỏ quá nhỏ, chí hướng của ngươi có thể lớn thêm chút nữa hay không!”

“Muốn lớn đến bao nhiêu a……” Giọng nói Tô Bạch Y mang theo vài phần nức nở.

“Tỉ như, thủ hộ chính đạo thiên hạ?” Tức Mặc Hoa Tuyết ngửa đầu nhìn bầu trời.

Tô Bạch Y sửng sốt, theo bản năng nói: “Khuôn mẫu cũ như vậy?”

“Đúng vậy, khẩu hiệu cũ, khuôn mẫu cũ, giống như những lời kịch muôn đời không đổi trong tiểu thuyết thoại bản, tràn ngập chính nghĩa, nhưng lại sáo rỗng, cũ rích. Nhưng ngươi có biết vì sao mọi người lại thích cười nhạo những khẩu hiệu như vậy, cười nhạo cả những người nói những khẩu hiệu đó như vậy không?” Tức Mặc Hoa Tuyết bước ra, đứng trước mặt Tô Bạch Y, hai người bốn mắt nhìn nhau, chỉ cách gang tấc.

Tô Bạch Y mặt đỏ lên, sâu trong nội tâm hắn lẩm bẩm: Đứng gần quá, gần quá rồi.

Tức Mặc Hoa Tuyết lui về sau một bước, tay nhẹ nhàng vung lên, bàn tay đang cầm chuôi kiếm của Tô Bạch Y cũng không tự chủ được mà nâng lên.

“Sở dĩ bọn họ cười nhạo, là bởi vì bọn họ không làm được.” Tức Mặc Hoa Tuyết xoay người, một thân áo đỏ không gió tự bay, “Thủ hộ chính đạo thiên hạ, chí hướng này đối với ngươi của hiện tại đúng là quá lớn, nhưng ta hy vọng một ngày nào đó ngươi đủ sức gánh vác chí hướng này, chớ nên quên nó. Bởi vì đây từng là chí hướng của Tô Hàn đại cung chủ. Bây giờ, đem chuôi kiếm kia quay ngược lại xem, bên trong có một vật, đó chính là kiếm pháp mà ta muốn dạy ngươi.”

“Đây…… đây là.” Tô Bạch Y kinh ngạc mà nhìn thứ trong chuôi kiếm.

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 312

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.