Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàn Đồng

Phiên bản Dịch · 1560 chữ

Trên một ngọn núi vô danh, một nữ tử mặc áo đỏ ngồi trên một cây Tùng, nhìn trăng tròn trên bầu trời, ngâm thơ: “Kim tịch hà tịch, kiến thử lương nhân.”

“Tức Mặc thành chủ, đang ở đó ngâm thơ gì thế?” Dưới tán cây có một người ôm một thanh đại đao màu vàng kim, dựa vào thân cây cười hỏi.

“Là một câu thơ ta đã từng nghe rất lâu trước kia.” Tức Mặc Hoa Tuyết phục hồi tinh thần, cúi đầu cười một cái, “Nhìn ánh trăng này, lại đột nhiên nhớ tới.”

“Rất ít khi thấy ngươi cười. Cũng rất ít khi thấy ngươi xuất kiếm. Nhưng mặc kệ là lúc ngươi cười, hay là lúc ngươi xuất kiếm, đều rất đẹp.” Đao khách kia ngữ khí ôn nhu.

“Mạc thành chủ, ta đã xuất giá rồi.” Tức Mặc Hoa Tuyết nhàn nhạt nói.

Đao khách đưa tay sờ vết sẹo xỏ xuyên qua cả khuôn mặt mình, cười nói: “Ta biết. Nhưng mà xuất giá rồi, vẫn có thể tái giá đúng không. Người đàn ông của ngươi đã không còn nữa, trước khi hắn chết chẳng phải hắn đã nói với ngươi, nói ngươi hãy gả cho một người tốt hơn à.”

“Ta sẽ không, bởi vì trên đời này không có ai tốt hơn hắn.” Tức Mặc Hoa Tuyết tiếp tục ngẩng đầu nhìn ánh trăng tròn, “Mạc thành chủ, ngươi thật sự không nên chờ ta nữa.”

Đao khách nhún vai: “Đó là chuyện của ta.”

Tức Mặc Hoa Tuyết trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói: “Ta phải đi.”

“Về Tức Mặc thành à? Hay là đi tìm những đứa trẻ của Học Cung đó?” Đao khách hỏi.

“Ngươi lần này lại hẹn riêng ta tới Đại Trạch Phủ, chẳng lẽ có liên quan tới những việc sảy ra gần đây à?” Tức Mặc Hoa Tuyết nghi hoặc nói.

“Gần đây ta thu được rất nhiều thư và tin tức. Ngươi biết đấy, người sẵn lòng gửi thư cho Ác Ma thành chúng ta đều là người có tội ác chồng chất, rất ít có danh môn chính phái gửi thư cho chúng ta. Nhưng trong những bức thư gần đây ta thu được, có thư đến từ Giang Nam tứ đại gia tộc gửi tới, có cả từ Đại Trạch Phủ tam đại phái gửi tới, thậm chí còn có cả Thượng Lâm Thiên Cung gửi tới.” Đao khách cười nói, “Thời đại giang hồ cực ác này sắp đến rồi.”

“Thời đại giang hồ cực ác?” Tức Mặc Hoa Tuyết nhíu mày nói.

“Thượng Lâm Thiên Cung đã không còn năng lực khống chế cái giang hồ này nữa, Ninh Thanh Thành trọng thương bế quan nhiều năm như vậy, đã không khống chế nổi một cái Thượng Lâm Thiên Cung rồi. Những thanh kiếm được giấu kín đều sẽ được rút ra từng thanh một, nhắm vào địch nhân của mình hoặc là minh hữu khi xưa, Tô Hàn muốn thống nhất giang hồ thành một nhà, thật sự là một giấc mộng rất đẹp.” Đao khách giơ kim đao trong tay lên, kim đao tắm trong ánh trăng lóe ra hàn quang lạnh lẽo, “Nhưng giấc mộng này thật ra đã sớm nên tỉnh, từ ngày mà Tô Hàn chết.”

“Ngươi hy vọng cái gọi là thời đại cực ác này đến à?” Tức Mặc Hoa Tuyết hỏi.

“Ta là thành chủ Ác Ma Thành, đương nhiên là thích cái ác. Nhưng ta không thích cái ác của bọn danh môn đại phái này, không đủ thuần túy, tràn ngập dục vọng làm người ta thấy ghê tởm. Nhưng một ngày nào đó, bọn hắn sẽ hối hận.” Đao khách thu đao, phủi đi bụi bặm trên người, “So với trận chiến năm đó, thì những trận chiến này thật là quá buồn cười.”

“Ta chưa từng tham gia trận chiến năm đó, chỉ thi thoảng được nghe phụ thân nhắc tới.” Tức Mặc Hoa Tuyết nhớ lại thái độ của phụ thân mỗi lần nàng hỏi đều giữ kín như bưng, dừng một chút mới tiếp tục nói, “Nghe nói những người còn sống trở về đều lập một lời thề, việc cụ thể năm đó đã sảy ra những gì đều không thể nói với người khác, cho dù là người thân cận nhất cũng không được.”

“Ta từng tham gia trận chiến đó, năm đó ta còn chưa phải thành chủ Ác Ma Thành, chỉ vì ngưỡng mộ Tô Hàn mà gia nhập.” Đao khách nhếch miệng cười một cái, “Trước khi đi có gần ngàn người trùng trùng điệp điệp, toàn là nhân tài kiệt xuất trong giang hồ, lúc trở về lại chỉ còn mấy chục người. Cuối cùng nếu không phải có những cao thủ như Nho Thánh và Đạo Quân đến tương trợ, thì khả năng mấy chục người chúng ta cũng không về được.”

“Nếu đã lập lời thề, ta cũng không ép hỏi ngươi. Ta chỉ thay sư muội của Ngọc Lâu hỏi ngươi một câu, trận chiến năm đó thật sự là đi thảo phạt Thiên Môn Thánh Tông ư? Nếu tiện nói, xin Mạc thành chủ nói cho ta.” Tức Mặc Hoa Tuyết hỏi.

“Chúng ta thật sự từng có lời thề, không thể nói với người khác việc của năm đó. Nhưng ta có thể nói cho ngươi một điều. Nam Cung Vân Hỏa là đại anh hùng trong lòng ta.” Đao khách dựng thẳng một ngón tay cái, “Cho dù đặt ngang với Tô Hàn, cũng không quá!”

Tức Mặc Hoa Tuyết gật đầu: “Ta hiểu rồi.” Nàng quay đầu nhìn về phía Thiên Hiểu Vân Cảnh, có chút do dự, mình có nên đến tìm những đệ tử Học Cung đó nữa không. Xét theo tính cách của nàng mà nói, thì ngay cả Tức Mặc kiếm thành cũng chẳng muốn bước ra một bước, là người rất không muốn tham dự vào phân tranh trên giang hồ. Nhưng nghe xong những lời mà Ác Ma thành chủ vừa nói, nàng thật sự có chút không thể yên tâm. Nàng đương nhiên là không sợ bất cứ ai trong Đại Trạch Phủ, nhưng sau lưng nàng, còn có một tòa kiếm thành, trong thành có hơn một nghìn con dân của nàng.

“Ngươi rất mạnh, là người có kiếm pháp mạnh nhất trong các đời thành chủ của Tức Mặc thành. Nhưng bây giờ Tức Mặc thành lại rất yếu, chí ít là yếu nhất trong ba đời vừa qua. Nếu ngươi đi, thì sẽ làm Tức Mặc thành bị cuốn vào trong cuộc hỗn loạn này, ít nhất ở thời điểm hiện tại chắc chắn không phải là thượng sách.” Đao khách đứng dậy đi về phía chân núi, “Yên tâm đi, ta đã gặp mặt tiểu tử họ Tô kia, ta cảm thấy hắn sẽ không sao đâu, hắn sẽ dẫn những đứa trẻ đó đi ra một con đường đúng. Thuật xem tướng của ta rất chuẩn.”

Tức Mặc Hoa Tuyết lắc đầu cười, không nói gì.

“A, thất bại một lần.” Đao khách tiếp tục đi tới phía trước, giọng nói càng ngày càng thấp, “Lần đầu tiên ta gặp ngươi, ta đã nói ngươi sẽ thích ta. Có lẽ lần đó ta sai rồi.”

Tức Mặc Hoa Tuyết vẫn không nói gì, cuối cùng nhìn thoáng qua phía Thiên Hiểu Vân Cảnh, điểm chân một cái, phóng qua trên đầu đao khách, đi xuống núi.

“Ta có dự cảm, ta và những đứa trẻ đó rất nhanh sẽ gặp lại.” Đao khách bước đi nhanh hơn, “Mà chúng ta, có một ngày cũng sẽ yêu nhau.”

Trên hồ Bích Thủy.

Có một nam tử trẻ tuổi đứng trên mặt hồ như đứng trên đất bằng, tắm trong ánh trăng, từng bước, từng bước tiêu sái rời đi, cũng giống như khi hắn tới vậy, có điều mỗi bước hắn đi, thân hình của hắn lại nhỏ đi một chút, khuôn mặt cũng trẻ ra một chút, chờ lúc đi hết hồ Bích Thủy, khi bước lên bờ, một thân áo bào trắng đã trũng xuống kéo lết trên mặt đất. Lúc hắn xoay người lại, nhìn qua thì như một tiểu thiếu niên, khuôn mặt ước chừng chỉ 13-14 tuổi, nhìn bóng của mình trong hồ, cười khổ một cái: “Đánh một trận mất ba ngày, là trẻ ra ba tuổi à?”

Bờ bên kia hồ Bích Thủy, có một nam tử thân hình thon gầy nhặt mũ rộng vành trên mặt đất lên, đội lên đầu mình, hắn nhìn bóng người ở bờ hồ đối diện thấp bé xuống một cách có thể trông thấy, nặng nề ho một cái: “Nho Thánh tiên sinh, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Tiểu thiếu niên kia ngẩng đầu, nhìn nam tử đội mũ rộng vành ở bờ bên kia, hơi nhăn mày lại: “Thiên Cung Thủ Bạch Cực Nhạc, thực lực không thua gì Ninh Thanh Thành năm đó.”

“Nho Thánh tiên sinh, hạnh ngộ.” Bạch Cực Nhạc hơi khom người, hành đại lễ về phía bờ bên kia.

Tiểu thiếu niên xoay người, bước đi nhanh hơn: “Các đồ đệ, cơ thể vi sư sắp chết, chỉ có thể thay các ngươi làm đến đây a.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 313

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.