Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bễ Nghễ

Phiên bản Dịch · 1573 chữ

Phong Ngọc Ly trầm mặc hồi lâu, quay đầu nhìn về phía Phong Uyển Nhi vẫn đang ngồi trong kiệu: “Uyển Nhi, đây là khách quý mà ngươi mang về sao?”

“Khách của ta chỉ là Tạ gia tam công tử thôi, còn tiểu Tả Quân, hắn vốn chính là chủ nhân của Thiên Hiểu Vân Cảnh, hắn muốn quay lại nơi này, không cần có sự đồng ý của bất cứ kẻ nào trong chúng ta.” Phong Uyển Nhi chậm rãi nói.

“Được.” Phong Ngọc Ly đem thanh ngọc trượng trong tay nặng nề ném trên mặt đất, “Cháu trai, có phải ở trong lòng ngươi, nhị thúc chỉ là một tên phế vật hai chân tàn phế không?”

Phong Tả Quân lắc đầu: “Trong lòng ta chưa bao giờ có điều gì bất kính đối với nhị thúc…… tuy nhiên, cũng không có điểm gì ngưỡng mộ được.”

“Được, ngươi muốn khiêu chiến ta, vậy thì đến đây. Có điều đao kiếm không có mắt, sống chết tự chịu.” Phong Ngọc Ly chống thanh ngọc trượng đi xuống dưới, “Đem đao của ta ra đây.” Chờ lúc Phong Ngọc Ly đi tới giữa Ngũ Phương Đài, đã có ba gã đệ tử khiêng một thanh trọng đao đứng chờ ở nơi đó, Phong Ngọc Ly cắm ngọc trượng trong tay xuống đất, sau đó cầm lấy thanh trọng đao kia.

“Người này chân có tật, nhưng lại dùng một thanh trọng đao lớn tới như vậy?” Tạ Vũ Linh kinh ngạc nói.

Nam Cung Tịch Nhi khẽ nhíu mày, trong giọng nói có vài phần lo lắng: “Thanh đao này, là Hổ Sí.”

“Tổ tiên của Phong gia ta dựa vào ba thanh danh đao sáng lập ra Thiên Hiểu Vân Cảnh, một thanh tên Thiền Dực, mỏng manh phiêu dật, gần như trong suốt, một thanh tên Nguyệt Hàn, lưỡi đao chế tạo bằng độc, kiến huyết phong hầu (gặp máu là chết ngay), còn lại một thanh, chính là thanh đao trong tay ta, Hổ Sí.” Phong Ngọc Ly cầm thanh trọng đao này dễ như trở bàn tay, “Chế tạo từ thiên thạch trên trời rơi xuống, nặng 132 cân, lúc xuất đao, thế như lôi đình, kinh thiên thiên tuyệt địa!”

Phong Tả Quân có chút không kiên nhẫn, lắc lắc thanh trường đao trong tay mình: “Tùy tiện đánh hôn mê một đệ tử trong núi rồi cướp đao, không có tên.”

“Phụ thân ngươi vẫn chưa đem Thiền Dực đao truyền lại cho ngươi.” Phong Ngọc Ly ý vị thâm trường.

“Ta nói ta không cần, người còn chưa thành danh, thì cần danh đao làm gì. Chờ một ngày nào đó, ta thật sự danh dương thiên hạ, mặc kệ ta dùng đao gì, nó đều sẽ trở thành danh đao. Ta đã nghĩ kỹ tên thanh đao sau này của ta rồi, có lẽ lúc ấy thanh đao ta cầm trong tay là một thanh đao tốt do một đại sư đúc đao nào đó chế tạo tỉ mỉ, nhưng cũng có thể chỉ là một thanh đao của thợ rèn ven đường, tùy tiện vung mấy lượng bạc là mua được, nhưng nó sẽ chỉ có một cái tên.” Phong Tả Quân đem thanh trường đao trong tay vung lên, chỉ về phía Phong Ngọc Ly, “Nó tên Vô Địch.”

“Hảo khí phách!” Phong Ngọc Ly phẫn nộ quát, “Tới đây!”

“Tới, Đại Phong khởi, Cửu Thiên Lý!” Phong Tả Quân đột nhiên vung trường đao, chém về phía Phong Ngọc Ly.

Phong Ngọc Ly cũng đồng thời hô lớn: “Đại Phong khởi, Cửu Thiên Lý!”

Hai thanh đao chạm vào nhau, phát ra một tiếng “Phanh”, Phong Ngọc Ly đứng tại chỗ không chút sứt mẻ, còn Phong Tả Quân thì bay ngược ra ngoài, đáp trên mặt đất, liên tục lui về sau mười một bước.

Cùng tu tập Đại Phong đao pháp tổ truyền của Phong gia, nhưng Phong Ngọc Ly tu tập sớm hơn Phong Tả Quân tới vài chục năm, vô luận là trình độ đao pháp, hay là nội công tích lũy, đương nhiên phải cao hơn không ít. Chỉ là mấy năm qua, từ lúc Phong Ngọc Hàn chấp chưởng Thiên Hiểu Vân Cảnh, Phong Ngọc Ly luôn ru rú trong nhà, hơn nữa mỗi lần xuất hiện trên đại điển đều cho người ta một loại cảm giác thân mang trọng bệnh, trong suy nghĩ của rất nhiều người, Phong Ngọc Ly đã là nửa tên phế nhân, nhưng một đao vừa rồi, lại làm mọi người trên đài chấn động. Khí thế của một đao hắn tùy ý chém ra kia, ít nhất đã có thực lực của Phù Diêu cảnh.

Ngay cả Mục Phản và Liễu Đạc Hàn đứng trên đài cũng hơi nhíu mày, sau đó nhìn nhau. Mục Phản nở nụ cười: “Xem ra Phong nhị đương gia, thâm tàng bất lộ a.”

Liễu Đạc Hàn thở dài: “Muốn sống sót trong những đại môn phái như chúng ta, ai có thể đơn giản chứ?”

“Đại Phong khởi, Vạn Lý Sầu!” Phong Tả Quân hơi dừng lại một chút, sau đó thả người nhảy, lại lần nữa cầm đao vọt lên.

“Đại Phong khởi, Vạn Lý Sầu!” Phong Ngọc Ly cũng hô lớn, trường đao vung lên, hai thanh đao chạm nhau, sau đó hắn đè thật mạnh xuống, Phong Tả Quân cầm trường đao bị đè xuống, đùi phải của Phong Tả Quân mềm nhũn, nửa quỳ trên mặt đất, hắn cắn chặt răng, giơ đao đỡ mới miễn cưỡng chặn được Hổ Sí đao của Phong Ngọc Ly.

“Thường nghe Phong nhị đương gia võ nghệ tầm thường, hôm nay được thấy, mới biết, không thua đại đương gia a.” Mục Phản nói một câu ý vị thâm trường.

“Ngươi từng thấy đao của đại ca ta à?” Phong Uyển Nhi bỗng nhiên nói.

Mục Phản sửng sốt, ngượng ngùng cười nói: “Cũng xem như đã thấy.”

“Đao pháp của đại ca ta, không vụng về như thế.” Phong Uyển Nhi hừ lạnh một tiếng.

Liễu Đạc Hàn uống một ngụm trà, chậm rãi nói: “Thật sự có vài phần phong phạm của Phong đại tông chủ.”

Phong Ngọc Ly tăng thêm lực đạo trên tay, nhìn bộ dạng Phong Tả Quân đang cố hết sức chống đỡ, khóe miệng hơi giương lên: “Cháu trai, đao pháp của nhị thúc thế nào? Có gánh nổi thanh danh đao này không?”

Phong Tả Quân bỗng nhiên cười, nét mặt trở nên vô cùng nhẹ nhàng, tựa hồ bộ dạng chống đỡ khó khăn vừa rồi tất cả chỉ là giả bộ, hắn thở dài: “Cái gọi là Đại Phong thức, chú trọng vào chữ khí thế. Trên người của thúc thật sự có vài phần khí phách, nhưng chỉ như là trông mèo vẽ hổ, chỉ có hình mà không có ý, cái gọi là khí thế chỉ là quát lớn, chỉ là cuồng ngạo một chút thôi à? Kém quá xa, quá xa. Vô luận là đao pháp hay là đao thế của thúc đều học từ phụ thân ta, nhưng phụ thân ta dùng một thanh đao mỏng như cánh ve vẫn chém ra được uy thế vạn sơn, thúc dùng thanh trọng đao Hổ Sí nặng trăm cân, cũng chỉ là sức lực lớn một chút, tiếng động vang một chút thôi!”

Nam Cung Tịch Nhi nghe thấy lời này, có chút kinh ngạc: “Phong Tả Quân bình thường cứ đi học là sẽ ngủ gà ngủ gật, từ khi nào đã trở nên có ý văn như vậy, vừa rồi mấy lời luận về danh nhân và danh đao kia đã làm ta phải lau mắt nhìn lại, còn lời này, quả thực giống như là…… lời mà Nho Thánh tiên sinh nói ra vậy.”

Tạ Vũ Linh cười, không vạch trần, chỉ nói: “Vậy phải xem đao của Phong Tả Quân chém ra, có thể lợi hại như lời hắn nói hay không.”

Phong Ngọc Ly sửng sốt, hắn nhớ tới bản thân khi còn nhỏ, luôn yên lặng ngồi trên xe lăn, nhìn huynh trưởng mình vung từng đao từng đao trong sân, hắn rất hâm mộ huynh trưởng của mình, cũng từng có mộng tưởng một ngày nào đó mình có thể vung đao giống huynh trưởng. Sau này hắn rốt cuộc cũng có thể đứng lên khỏi xe lăn, nhưng hắn vẫn xấu hổ khi cầm lấy đao của mình, bởi vì hắn cảm nhận được những ánh mắt khác thường đó vẫn đi theo mình, thế cho nên chỉ khi đêm đến, hắn mới dám luyện đao ở trong biệt viện của mình. Hắn bắt chước dáng vẻ của huynh trưởng, vung từng đao, từng đao, chỉ vì một ngày, có thể đứng dưới ánh nắng, có thể ra một đao, làm mọi người kinh ngạc, cảm phục.

“Trông mèo vẽ hổ.” Phong Ngọc Ly thấp giọng lẩm bẩm.

Phong Tả Quân thả người một cái tránh thoát khỏi đao của Phong Ngọc Ly, sau đó lại thả người nhảy, nhảy lên cao, sau đó lại chém xuống một đao: “Đại Phong thức, Bễ Nghễ.”

Phong Ngọc Ly nhíu mày: “Trong Đại Phong thức làm gì có thức Bễ Nghễ này?”

“Ta tự nghĩ ra, từ trên trời giáng xuống, bễ nghễ thiên hạ.” Phong Tả Quân ngạo nghễ nói.

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 285

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.