Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàng Gia

Phiên bản Dịch · 1688 chữ

Lão gia tử Hoàng gia đập bộp quyển báo lên mặt bàn.

Y rất giận.

Tâm trạng y đang tốt bây giờ không còn nữa. lão gia tử Hoàng gia tên là Hoàng Tông Hoa. Mấy hôm nay Hoàng Tông Hoa rất vui vẻ. Hạng Đào xảy ra chuyện, Hạng Nam coi như không còn khả năng đoạt vị trí cùng mình. Việc Hoàng Tông Hoa lên chức về cơ bản đã được xác định. Nhưng hôm nay đọc tờ báo khiến y rất giận.

Hoàng Tông Hoa không ngờ lại xảy ra chuyện này. Chỉ trong một đêm mà báo chí cả nước đều nói đến việc Hoàng Ân Bình giết người.

Cầm điện thoại, Hoàng Tông Hoa gọi cho Hoàng Ân Bình:

- Tiểu Hoa, rốt cuộc là như thế nào?

Hoàng Tông Hoa cố lấy bình tĩnh mà nói. Xảy ra chuyện lớn như vậy, Hoàng Ân Bình không ngờ không gọi điện trước cho mình, điều này làm Hoàng gia rất bị động.

Hoàng Ân Bình lúc này vừa mới bỏ tờ báo xuống, nội dung của tờ báo làm hắn rất sợ.

Nói thật, trong các nội dung thì ngoại việc giết người ra thì các nội dung khác về cơ bản phóng viên đã đoán đúng.

Chuyện trước đó không có dấu hiệu gì, ai làm đây?

- Bố phải tin con, con quyết không giết người.

Hoàng Ân Bình lớn tiếng nói. Y đương nhiên biết ảnh hưởng của việc này với Hoàng gia. Nếu xử lý không tốt sẽ ảnh hưởng đến việc Hoàng Tông Hoa lên chức, hậu quả này hắn không thể gánh.

Hoàng Tông Hoa biết con mình, không phải là kẻ kiên cường, làm chuyện xấu thì khó nói nhưng tuyệt đối sẽ không đi giết người.

- Vợ anh là như thế nào, sao nói loạn như vậy hả.

Hoàng Tông Hoa trầm giọng nói. Đây mới là điểm quan trọng nhất. Cổ Lệ Châu chính miệng nói Hoàng Ân Bình giết người.

Vừa nhắc đến Cổ Lệ Châu, Hoàng Ân Bình liền khó chịu. Từ hôm đó sau khi bị đánh thì Cổ Lệ Châu vẫn chưa về. Nghe nói Cổ Lệ Châu ở trong ký túc tòa soạn.

- Có lẽ là cãi nhau với con nên mới như vậy.

Hoàng Ân Bình không dám giấu. Chuyện đã như vậy thì y không dám giấu nữa.

- Bố nói với anh, phải xử lý tốt việc này, không được để con đó nói loạn nữa.

Hoàng Tông Hoa tức giận nói rồi dập máy. Hoàng Tông Hoa chỉ có thể thở dài một tiếng, Hoàng Ân Bình làm mình quá lo lắng.

Hoàng Tông Hoa không ngừng tranh đấu chính trị rất nhanh hiểu rõ việc này, nhất định là có người chơi sau lưng và mục đích là nhằm vào mình.

Không cần suy nghĩ, Hoàng Tông Hoa đầu tiên xác định đây là do Hạng gia làm.

Việc này Hoàng Tông Hoa không thể không chú ý, vào lúc này mà xảy ra chuyện sẽ ảnh hưởng đến việc mình lên chức hay không?

Hoàng Tông Hoa không ngừng gọi điện ra yêu cầu người bên dưới ngăn cản tin tức.

Rất nhanh một vài tay chân thân tín của Hoàng Tông Hoa đến, Hoàng gia phải mau chóng giải quyết việc này.

Hoàng Ân Bình lúc này cũng rất bực mình. Lão gia tử mặc dù không giận nhưng từ trong giọng có thể thấy Hoàng Tông Hoa rất bực bội. Nghĩ đến chuyện do mình gây ra, Hoàng Ân Bình không thể làm gì khác là gọi cho Cổ Lệ Châu:

- Lệ Châu, anh xin lỗi vì đã đánh em.

Thực ra sau khi bình tĩnh lại, Cổ Lệ Châu rất hối hận vì đã bỏ nhà đi. Mình ở cơ quan mặc dù oai phong nhưng đây là do mình là vợ Phó chủ tịch thường trực tỉnh.

Thấy Hoàng Ân Bình gọi tới xin lỗi, Cổ Lệ Châu thầm vui vẻ. Chẳng qua cô cũng đọc báo hôm nay, thấy lời mình nói thì cô biết đây là Uông Phỉ làm ra. Chẳng qua vừa nghĩ đến Uông Phỉ thì Cổ Lệ Châu phải nhịn.

Cổ Lệ Châu liền khóc rống lên.

Nghe thấy Cổ Lệ Châu khóc, mặt Hoàng Ân Bình sa sầm lại. Nghĩ đến việc Cổ Lệ Châu qua lại với Thôi Phù Vĩ là y không thể chấp nhận. Chẳng qua nghĩ còn cần đến Cổ Lệ Châu nên nhẹ nhàng nói:

- Được rồi, em về rồi nói.

Không lâu sau Cổ Lệ Châu đã về đến nhà.

Vừa thấy Hoàng Ân Bình, Cổ Lệ Châu khóc rống lên nói:

- Ân Bình, em khiến Hoàng gia gặp phiền phức rồi.

Hoàng Ân Bình hỏi:

- Ai ghi âm?

Cổ Lệ Châu không dám giấu, nói rằng mình kéo Uông Phỉ đi uống rượu và …

Hoàng Ân Bình nói:

- Em nói vậy là không thể khẳng định Uông Phỉ có thể ghi âm hay không?

Cổ Lệ Châu nói:

- Em chỉ uống rượu cùng cô ta, lúc khác thì không nói gì cả.

Hoàng Ân Bình không khỏi đau đầu. Lời của Cổ Lệ Châu không thể chứng minh Uông Phỉ có ghi âm không, việc này khó tìm Uông Phỉ. Nếu đối phương phủ nhận thì mình cũng không làm được gì.

- Bây giờ em phải thanh minh với truyền thông rằng mình không nói như vậy, đây là có kẻ làm giả.

Hoàng Ân Bình bắt đầu dạy Cổ Lệ Châu cách đối phó phương tiện truyền thông.

Thời gian sau đó Cổ Lệ Châu nghe theo sắp xếp của Hoàng Ân Bình mà tỏ vẻ trách cứ tài liệu mà người Thôi gia cung cấp cho phóng viên, cho rằng có người muốn làm hại mình và Hoàng Ân Bình. Hơn nữa Cổ Lệ Châu còn mời luật sư truy cứu trách nhiệm Thôi gia, trách nhiệm vài tờ báo.

Thế lực của Hoàng gia khống chế bắt đầu tranh luận việc một ít tờ báo đã nói về việc Hoàng Ân Bình giết người.

Đương nhiên người Hạng gia cũng không yếu, vận dụng mọi lạnh lùng đấu lại Hoàng gia.

Hai bên đều biết một chuyện đó là không đủ chứng cứ việc Hoàng Ân Bình có giết người hay không? Hoàng gia muốn hóa giải việc này, Hạng gia lại muốn mở rộng.

Khó hiểu đó là chuyện Hoàng Ân Bình giết người thì lãnh đạo cấp trên không có ý kiến gì.

Truyền thông đương nhiên hứng thú với việc này, dân chúng cũng vậy. Mỗi người có quan điểm riêng về việc Hoàng Ân Bình giết người.

Bây giờ mệt nhất là Sở công an tỉnh Giang Sơn. Tỉnh ủy yêu cầu nhanh chóng điều tra vụ Thôi Phù Vĩ, theo chỉ thị của Uông Nhật Thần thì Hoàng Ân Bình tạm thời ở nhà nghỉ ngơi.

Đám người của Hoàng Ân Bình không ngừng chạy đến Sở công an hỏi tình huống.

Hoàng Tông Hoa thấy vụ này không có tiến triển, từ các tin truyền thông thì càng lúc càng bất lợi với Hoàng gia, rất nhiều người cho rằng Hoàng Ân Bình giết người. Y có chút lo lắng nên tìm đến Bộ trưởng Bộ Công an Vương Tiến Minh.

- Bộ trưởng Vương, chuyện của Ân Bình nhà tôi đến đâu rồi.

Vừa vào cửa, Hoàng Tông Hoa liền hỏi.

Vương Tiến Minh nói:

- Việc này tôi đã coi đây là vụ án lớn của Bộ Công an, nhất định sẽ phá trong vòng một tháng. Tôi định đến tỉnh Giang Sơn thúc dục.

Hoàng Tông Hoa vốn có chút tức giận nhưng nghe thấy Vương Tiến Minh nói như vậy liền đè cơn giận trong lòng lại:

- Các anh phải đưa ra thời gian, trong mười ngày phải phá án.

Mặc dù lời này của Hoàng Tông Hoa không lễ phép nhưng Vương Tiến Minh không thèm để ý:

- Được, tôi lập tức yêu cầu Sở công an tỉnh Giang Sơn.

Hoàng Tông Hoa tức giận nhưng không thể làm gì khác đành nói:

- Được, tôi chờ tin tốt của anh.

Thấy Hoàng Tông Hoa rời đi, Vương Tiến Minh khá bực mình. Y đương nhiên biết đây là do con mình đứng sau lưng giật dây, chỉ là không biết Vương Tú Toàn nắm bao chứng cứ trong tay.

Về nhà, Vương Tiến Minh thấy Vương Tú Toàn liền nghiêm túc nói:

- Anh vào đây với bố.

Sau khi vào phòng, Vương Tiến Minh nhìn thoáng qua khẩu súng trên bàn rồi nói:

- Tú Toàn, nếu như làm tốt thì bố còn có thể làm thêm khóa nữa. Bố không hy vọng bây giờ xảy ra chuyện.

Nghe Vương Tiến Minh nói như vậy, Vương Tú Toàn liền hiểu việc mình làm đã bị lão gia tử biết. Hắn đành nói:

- Con chỉ là khó chịu với thằng Hoàng gia đó.

Vương Tiến Minh nói:

- Lần này khả năng Hạng Nam lên chức không cao. Con bây giờ làm như vậy, Hoàng Tông Hoa mà lên chức sẽ không lợi với bố.

Vương Tú Toàn nói:

- Con chỉ muốn Hoàng Ân Bình xấu mặt thôi mà.

Vương Tiến Minh không nhiều lời ở việc này. Đến nước này thì y đã bị đẩy về phía Hạng gia.

- Nói đi, con có bao nhiêu chứng cứ?

Vương Tiến Minh hỏi.

Vương Tú Toàn nói:

- Con không có chứng cứ gì, chỉ có mấy vứt ảnh vứt xác, từ bức ảnh sẽ xác định kẻ tình nghi.

Không lâu sau Vương Tú Toàn đã mang ảnh đến cho Vương Tiến Minh.

Thấy con mình không có đủ chứng cứ, Vương Tiến Minh rất bực mình.

Quan sát một chút rồi nói. Vương Tiến Minh vừa nhin mấy bức ảnh liền có kết luận. Thứ này nếu lấy ra có khi lại có lợi cho Hoàng Ân Bình. Vương Tiến Minh liền nhét vào cặp.

Bạn đang đọc Quan Khí​ của Hồng Mông Thụ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 146

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.