Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cơ hội ném trúng đầu

Phiên bản Dịch · 3274 chữ

Trương Khác nhớ nhất một chuyện, là năm 2001, Lưu Minh Phong có đăng một bài viết rất ngắn trên Nhật báo Kiến Nghiệp, cho mọi người biết trang web A6 của hắn có thể cho tải nhạc chuông điện thoại, kết quả ngày hôm đó trang web của hắn có 26 vạn lượt người tải, nhạc chuông thành miếng bánh lớn. Năm 2003, Lưu Minh Phong đề xuất khái niệm thương nghiệp ở lĩnh vực ứng dụng trò chơi di động không giây ..

Kiếp trước ở tỉnh Đông Hải, danh tiếng của Lưu Minh Phong không hề thua kém đám Tạ Kiếm Nam, Tạ Tử Gia.

Trương Khác đương nhiên không chơi ác chiêu mộ đám Mã Hóa Đằng, Đinh Lỗi vào Cẩm Hồ, để bọn họ có không gian phát triển của mình, Cẩm Hồ không thể cho bọn họ không gian này, có khi vào Cẩm Hồ bọn họ lại thành giám đốc bình thường. Nhưng Lưu Minh Phong đâm đầu vào lưới, Trương Khác tất nhiên không có lý nào thả cho hắn đi.

- Cậu là ai? Thiên Lý Mã được Bá Nhạc phát hiện, Lưu Phong đương nhiên là đồng ý, đặc biệt trước mặt Trần Yến quan hệ chưa rõ ràng, chuyện này tuyệt đối nở mày nở mặt, mục đích sống của nam nhân chẳng phải để nữ nhân sùng bái sao? Lưu Minh Phong dám chắc 9 phần Trần Yến không thoát khỏi lòng bàn tay của mình nữa, không quên hỏi Trương Khác là ai, hết nhìn Đỗ Phi lại nhìn Trần Phi Dung, sợ Trần Yến có ý kiến, nhịn không nhìn Trần Phi Dung cái nữa.

- A, tôi là Trương Khác, hôm nay không mang danh thiếp. Trương Khác quay đầu sang: - Mày mang danh thiếp không?

- Người anh em, khi nào dạy cho vài chiêu nhé, tôi mà có chị em, thế nào cũng nghe lời anh bảo họ tới đây tìm nhân viên nghiên cứu làm chồng. Đỗ Phi lấy danh thiếp ra đưa cho Lưu Minh Phong: - Tôi là Đỗ Phi, chỉ là một sinh viên.

- Hả? Lưu Minh Phong giơ danh thiếp lên đèn xem, hồ nghi nhìn Đỗ Phi tới mấy giây: - Cậu là Đỗ Phi, không lừa tôi chứ?

Trần Yến giật áo hắn: - Người ta đúng là chủ tịch hiệp hội sáng nghiệp đấy, tháng sáu còn cùng người sáng lập Côn Đằng Online tới trường em diễn giàng, lúc đó anh không ở Kiến Nghiệp.

- A, nghe danh không bằng gặp mặt, không được nghe lời diễn giảng tuyệt vời của cậu, tôi luôn lấy làm tiếc. Lưu Minh Phong đi tới bắt tay Đỗ Phi: Nếu gặp nhau ở trường hợp khác, tôi nhất định sẽ hỏi Sáng Vực có cần người không?

Đỗ Phi chỉ cười, hắn không rõ Trương Khác vì sao coi trọng Lưu Minh Phong, nhưng có vẻ trông không tệ.

Dù danh tiếng đến đâu cũng chỉ là sinh viên năm thứ 3 thôi, Lưu Minh Phong tốt nghiệp tiến sĩ tất nhiên không quá nể sợ Đỗ Phi, bình tĩnh hàn huyên, nghe nói Sáng Vực và Vườn Sồi quan hệ mật thiết, thầm nghĩ bọn họ tranh thủ cho mình một cơ hội phỏng vấn hẳn là chuyện dễ dàng, liền theo vào trong.

Gần tới giờ hẹn, Trương Khác không hàn huyên nhiều, đi thẳng vào trong, Triệu Tử Lâm đã đợi bọn họ ở đại sảnh, nói: - Giám đốc Trần và viện trưởng Đàm cùng khách đợi mọi người ở phòng hội nghị nhỏ.

Trương Khác thấy Vu Bác Dương từ đại sảnh đi qua, liền chặn lại: - Lão Vu, anh đem đề thi kỹ sư lập trình cho tôi xem nào. Rồi bảo Lưu Minh Huy: - Anh đi theo anh ấy kiếm chỗ để nói chuyện, tôi còn cuộc hội đàm quan trọng phải tham gia, một lúc nữa sẽ an bài phỏng vấn cho anh.

- Được, các cậu cứ đi làm việc đi, tôi tối nay đúng là chẳng có chính sự gì phải làm. Lưu Minh Phong đồng ý nhanh gọn, hắn không biết Triệu Tử Lâm dẫn đám Trương Khác đi, không biết Vu Dương Bác, thấy tuổi tác sàn sàn mình, nghĩ là nhân viên nghiên cứu bình thường, nhiệt tình bắt tay giới thiệu: - Tôi là Lưu Minh Phong của học viện bưu điện, đây là sư muội Trần Yến trong trường, sư huynh tốt nghiệp trường nào thế?

- Vu Bác Dương, tốt nghiệp Đh Bưu điện Bắc Kinh, đúng là sư huynh đệ rồi. Vu Bác Dương cười hỏi: - Lưu sư đệ theo học ai thế ?

- Thầy hướng dẫn của em là thầy Cổ Hoài Khánh.

- A, thì ra do viện sĩ Cổ Hoài Khánh tiến cử. Vu Bác Dương không phụ trách mảng này, không rõ tiến sĩ do Cổ Hoài Khánh hướng dẫn có ai, chỉ nghĩ là Cổ Hoài Khánh tiến cự trực tiếp cho Trương Khác, thầm nghĩ dù là Cổ Hoài Khánh giới thiệu thì nói với Lão Vi là được, cần gì đích thân Trương Khác an bài phỏng vấn, tuy nghi hoặc nhưng không truy cứu, dẫn bọn họ vào phòng đợi, còn đích thân pha trà rót nước.

- Vừa rồi người đi cùng giám đốc Đỗ của Sáng Vực là ai thế? Lưu Minh Phong thấy Vu Dương Bác pha trà cho mình thì áy náy lắm, nhưng không quên nghe ngóng thân phận Trương Khác.

- Hả, cậu không quen. Vu Dương Bác ngờ vực: - Vậy sao vừa rồi cậu theo cậu ấy vào đây?

- Bọn em vừa mới tản bộ ngoài kia thì gặp, trước kia em cũng tham gia thi tuyển bị loại, cậu ấy nói có thể giúp em phỏng vấn lần nữa, nên theo vào. Lưu Minh Phong không dấu diếm gì?

- May mắn cỡ này mà cậu cũng gặp phải à? Vu Bác Dương cười lớn: - Thường ngày ít gặp cậu ấy ở đây lắm, may thế nào mà cậu gặp được.

- Nghe nói Vườn Sồi có 9 đại lão, toàn là cao thủ kỹ thuật hàng đầu, chẳng lẽ cậu ấy là một vị trong đó. Lưu Minh Phong thấy Trương Khác tùy ý sai bảo Vu Bác Dương, đoán y là nhân vật trọng yếu, lại cảm khái nói: - Cậu ấy trẻ thật, làm kỹ thuật đúng là dựa vào thiên phú.

- Kỹ sư Vu, đề thi anh cần đây. Có một thanh niên đeo kính đi vào đưa cho Vu Bác Dương một tập giấy.

Vu Bác Dương chưa kịp xem đã có điện thoại, nghe một lúc rồi nói thanh niên đeo kính: - Cậu tiếp họ hộ tôi, tôi đi một lát rồi về an bài phỏng vấn cho họ. Rồi cầm giấy rời phòng đợi.

- Trương Đức Hoa, thạc sĩ khoa 97 viện điện tử Đh Đông Hải. Thanh niên đeo kính ngồi xuống tự giới thiệu, thân thiết bắt chuyện: - Sư huynh sư tỷ vừa về nước à?

- Hả? Lưu Minh Huy ngớ người không hiểu vì sao Trương Đức Hoa lại nghĩ bọn họ mới về nước, xem ra Vu Dương Bác không phải nhân vật đơn giản, hôm nay ngốc quá rồi, chưa hiểu gì đã đi vào, hắn quyết định ngồi đợi đến cuối mới lộ đề.

Nhưng Trần Yến lại tò mò hỏi: - Kỹ sư Vu vừa mới đi là ai thế?

- Anh chị không biết Lão Vu à, vậy vì sao Lão Vu đích thân an bài phỏng vấn cho anh chị? Không phải anh chị có phát biểu trọng yếu gì trên tạp chí nước ngoài, hay có phát mình trọng yếu gì, nên mới .... Trương Đức Hoa thấy hai người kia mặt ngơ ngơ, mới xác định họ không biết Vu Bác Dương: - Ha ha, anh chị may thật đấy, không biết Lão Vu lại được anh ấy đích thân an bài phỏng vấn, thường thì người không qua phòng nhân sự do 9 đại lão tuyển vào đều là cương vị chủ nhiệm cấp một, anh chị tới ứng tuyển vào vị trí gì đấy?

- Chúng tôi học Học viện Bưu điện Kiến Nghiệp, tới ứng tuyển kỹ sư, tôi chưa tốt nghiệp, đi theo anh ấy mở rộng tầm mắt. Trần Yến lém lỉnh nói: - Nghe nói Vườn Sồi có 9 nhà khoa học đứng đầu, được gọi là 9 đại lão, thì ra trông như thế.

Vu Bác Dương gầy gò nhỏ tẹo, còn nhỏ hơn cả Trần Yến, giống thể loại từ tiểu học tới đại học đều bị bạn trong lớp bắt nạt vậy.

Trương Đức Hoa bật cười, không biết Vu Bác Dương về lúc nào không dám hùa theo: - Kỹ sư Vu là nhà khoa học cấp phó ở đây, phụ trách phòng số 7.

Lưu Minh Phong thầm nghĩ với bọn họ mà nói Vu Bác Dương là nhân vật rồng thần thấy đầu chẳng thấy đuôi rồi, vậy Trương Khác là ai. Một lúc sau Vu Bác Dương quay lại, đi theo còn có một người trung niên chừng 40, trung niên kia đi thẳng tới chỗ Lưu Minh Phong: - Tôi là Vi Nguyên Chân, cậu tới thi kỹ sư lập trình.

Lưu Minh Phong cho dù chưa gặp Vi Nguyên Chân cũng đã nghe đại danh ông ta, đặc biệt trong lĩnh vực linux quốc tế, ông ta thuộc hàng mấy người đứng đầu, thế nào cũng không ngờ do đích thân Vi Nguyên Chân tới phỏng vấn mình, vội đứng lên: - Thầy Vi, tôi là Lưu Minh Phong, có phải phỏng vấn ngay ở đây không? Nháy mắt với Trần Yến, ý bảo cô ra ngoài đợi một chút.

Vi Nguyên Chân và Vu Bác Dương ngồi xuống, cũng không bảo Trần Yến ra ngoài đợi: - Tôi xem tóm tắt nghiên cứu tiến sĩ của cậu, có chút hứng thú, chúng ta nói cái đó đi.

Ở lĩnh vực mình sở trường tất nhiên không sợ, Lưu Minh Phong thao thao bất tuyệt nói một tiếng đồng hồ mới có người tới thông báo bọn họ tới tầng thượng nghỉ ngơi.

Lưu Minh Phong có hơi run, muốn vào nhà vệ sinh trước, tới hành lang thở phào, nghe tiếng bước chân, quay lại nhìn thấy Trần Yến, hỏi: - Em cũng mót à?

- Em tới là muốn xem anh có són ra quần không? Trần Yến đi tới, nắm lấy cổ áo Lưu Minh Phong, ghé sát mặt hơn một chút, cười nói: - Thì ra cũng có lúc anh sợ.

- Thầy Cố Hoài Khánh trong nước ghê lắm rồi, nhưng trước mặt thầy Vi chỉ có nước ngoan ngoãn xưng tiểu đệ? Em nói xem trên tầng thượng còn nhân vật cỡ nào đợi anh cảm phục. Lưu Minh Phong vênh mặt nói:

- Tới lúc này còn không quên ba hoa à? Trần Yến giúp Lưu Minh Phong chỉnh trang lại y phục: - Xong rồi, em tin anh có thể cảm phục bọn họ.

~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~

Lầu điện tử nằm ngoài cùng khu thực nghiệm, gần sát Yến Quy Hồ, diện tích tuy rộng, nhưng chỉ có hai tầng.

Bên ngoài là vườn cây rậm rạp đầy phong cách cổ, bên trong lại mang cảm giác hết sức hiện đại, giếng trời do thép không rỉ và cửa kính quây thành thông thẳng lên tầng thượng, nóc tầng thượng là lớp kính trong ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy trời đêm, đi ở hành lang mà cảm giác đi trong không trung. Phòng nghỉ ngơi nằm ở góc đông bắc tầng thượng, có quầy bar và khu nhỏ dùng ghế sô pha quây thành, một vài người hoặc đứng hoặc ngồi trò chuyện, Lưu Minh Phong nhìn thấy đám Trương Khác và Đỗ Phi, Trần Phi Dung cũng đang ở đó, từ khu nghỉ ngơi nhìn ra ngoài còn thấy sóng nước mê người của Yến Quy Hồ.

Chẳng trách người ta đánh nhau vỡ đầu vào Vườn Sồi, buổi tối tới đây uống cà phê, còn hơn tới Starbucks hưởng thụ cuộc sống tiểu tư sản gấp bội, trong đầu Lưu Minh Huy thoáng qua suy nghĩ như thế. Nhìn thấy người trung niên bên cạnh Trương Khác hết sức quen mắt, đưa mắt nhìn Trần Yến: Đó không phải là Trần Tín Sinh tổng giám đốc tập đoàn Ái Đạt sao? Vậy Trương Khác là ai.

Thấy đám Lưu Minh Phong đi vào, Trần Phi Dung đứng dậy ngồi xuống bên Trương Khác, nhường nghế cho bọn họ.

Vu Bác Dương và Vi Nguyên Chân báo cáo với Trương Khác: - Lưu Minh Phong tham gia ứng tuyển đề đầu tiên là do kỹ sư đứng đầu hệ thống ra đề, nhưng gần đây V4 làm mọi người trong phòng thực nghiệm bận tối mặt, thêm vào không đủ coi trọng công tác tuyển mộ, đưa đi đẩy lại cuối cùng giao cho một lập trình viên kiến tập làm.

Thế này khác gì để học sinh sơ trung ra đề cho sinh viên đại học thi, sinh viên đại học chưa chắc làm tốt hơn học sinh sơ trung.

Trương Khác bảo hai người bọn họ ngồi xuống nói chuyện, Trương Khác đưa đề thi cho Đàm Vân Tùng xem.

Đàm Vân Tùng cười lớn: - Lão Vi làm bài này chỉ e cũng chưa chắc qua ải được, phát cho các phòng ban đọc, hi vọng về sau chuyện sơ xuất thế này không xảy ra nữa.

Trương Khác hỏi Vi Nguyên Chân: - Vừa rồi mọi người nói chuyện thế nào?

- Có tố dưỡng cơ bản của kỹ sư lập trình hệ thống. Vi Nguyên Chân gật đầu: - Nếu cậu ta có hứng thú với công tác ở Vườn Sồi, chỗ tôi có vị trí thích hợp.

Trương Khác nhìn Lưu Minh Phong ngồi ngay ngắn, giới thiệu người bên cạnh cho hắn: - Lão Vu, Lão Vi thì anh biết rồi, đây là Trần Tín Sinh tổng giám đốc tập đoàn Ái Đạt, vị này là Đàm Vân Tùng nhà khoa học đứng đầu Vườn Sồi, đây là tổng giám đốc quỹ sáng nghiệp Triệu Tử Lâm. Ba vị này là khách mới chúng tôi hôm nay, chuyên gia lĩnh vực cảm ứng. Cho anh nửa tiếng tùy ý thể hiện.

Trần Yến nhìn Lưu Minh Phong, vừa rồi còn trêu hắn sợ són ra quân, đổi lại là mình ngồi đây, trước mặt bao nhiêu nhân vật thường ngày chỉ nghe nói hoặc xem trên ti vi, có khi ngất luôn chứ nói gì tới phát biểu.

Đỗ Phi giúp bọn họ mang hai cốc cà phê tới, cười nói: - Nhân viên nghiên cứu trong Vườn Sồi kiếm bạn gái rất khó, hay là nói chủ đề này đi.

Lưu Minh Phong cảm thấy đầu quay quay, tỏ ra còn có thể trấn tĩnh, không hiểu sao có cơ hội lớn ném trúng đầu mình như thế.

Nếu như đây không phải là kỳ ngộ, hắn không hiểu thế nào mới gọi là kỳ ngộ nữa, đứng nói là nửa tiếng, Lưu Minh Phong không hiểu thưởng ngày mình hay tự nhận là tài không gặp thời có đủ để những người này dứng bươc chân vội vàng của họ lại nghe kiến giải của mình không?

- Tôi xin nói tới một số vấn đề trước kia tôi thấy trong công việc, tôi học phần mềm, ở lĩnh vực điện tử tiêu dùng, công năng lớn nhất của phần mềm là đem nội dung truyền tới nền tảng phần cứng, cho nên được hiển nhiên cho rằng nó ở vị trí hạch tâm... Đây không phải là diễn giảng có chuẩn bị, mà là tập kích bất ngờ, bắt đầu có chút hỗn loạn, chỉ biết nghĩ tới đâu nói tới đó: - Giống như Sony, Panasonic vậy, đều là công ty kỹ thuật truyền thống, bọn họ ban đầu sản nghiệp theo nhành dọc rất độc lập, thiếu liên hệ với nhau. Bọn họ vì mỗi phần cứng đơn độc phải phát triển phần mềm cần thiết, phần mềm phát triển phụ thuộc vào phần cứng. Sau đó lại do nhiều doanh nghiệp cung cấp nội dung giải trí, mọi người đều công nhận phần cứng là điểm mạnh của Sony, sản phẩm của Sony ở phương diện nào cũng hơn Iplayr của Ái Đạt. Nhưng Iplayr có một cái mà sản phẩm của Sony không sao bì được, đó là trực tiếp kết nối với nội dung âm nhạc trực tuyến. Samsung chẳng phải đang đề xướng sản phẩm điện tử dung hợp với kỹ thuật số đó sao? Khai phát phần mềm là nền tảng, Iplayr dùng được, di động cũng dũng được. Khai phát nội dung cũng là một nền tảng, âm nhạc trang web toàn cầu cho tải, trừ Iplayr ra, tương lai cũng phải phù hợp với máy chơi game, Pocker Pc có khả năng phát nhạc, với tôi, nếu di động có thể tra duyệt từ điển giống như máy từ điển thì hoàn mỹ ...

Lưu Mình Phong nói liên tục, không ai chú ý thời gian trôi đi, mặc dù đường lối của hắn có chút hỗn loạn, nhưng đám Trần Tín Sinh đều có thể nắm được điểm sáng trong đó. *** Nói chung nói đến khái niệm hệ sinh thái mà hiện nay chúng ta hay gọi, hệ sinh thái Android , hệ sinh thái IOS …

Trương Khác lúc này mới biết ở lĩnh vực sản phẩm điện tử tiêu dùng, Lưu Minh Phong có một số suy nghĩ có tính hệ thống. Hoàn cảnh tri thức bản quyền phần trong nước cùng phát triển phần cứng sẽ hạn chế hắn phát triển, ở phương diện khai thác nội dung, ở trong nước chỉ đang thong thả bô cục, ở hải ngoại do không có cơ sở phần cứng hỗ trợ, cũng không thể tiến hành bố cục quy mô lớn.

Lưu Minh Phong cũng cảm thấy miệng khát khô ... Cho rằng còn nói tiếp sẽ lộ cái dốt mất, nhìn đồng hồ đã thấy hơn một tiếng rưỡi.

Trần Yến ngồi đó, lòng bàn tay ướt đẫm thay Lưu Minh Phong.

Mặc dù trong xếp hạng 100 xí nghiệp điện tử năm 99, Ái Đạt xếp thứ 4, nhưng trong mắt cô và bạn học, địa vị Ái Đạt còn hơn xa điện tử Hoa Hạ xếp đầu bảng.

Trần Yến và Lưu Minh Huy nhìn cao tầng Vườn Sồi thì thầm bàn luận với nhau, bọn họ nghe không rõ lắm, lại nhìn Đỗ Phi được công nhận là nhân vật dẫn đầu sinh viên sáng nghiệp cũng cười cười ghé đầu vào đó tham dự bàn tán, không biết quan hệ giữa Đỗ Phi và Ái Đạt là gì, còn cả cô gái xinh đẹp làm người ta càng nhìn càng không dứt mắt ra được kia là ai? Rồi Trương Khác là ai? Y ngồi yên trong khi các nhân vật lớn đều phải nghiêng người sang nói chuyện với hắn, cha Trần Yến là cán bộ, chi tiết nhỏ này cô có thể nhận ra được.

"Khụ" Trần Tín Sinh hắng giọng một tiếng.

Lưu Minh Phong giật mình, ai đứng ra nói chuyện với hắn, gần như đại biểu mức độ thừa nhận của Ái Đạt với hắn.

Trần Tín Sinh đứng dậy đưa tay ra nói: - Tôi rất vui mừng đưa ra lời mời cậu gia nhập vào đội ngũ lớn này, mong cậu không từ chối.

Bạn đang đọc Quan Lộ Thương Đồ của Cảnh Tục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 243

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.