Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Là kẻ nào?

Phiên bản Dịch · 1627 chữ

Đám thế lực tàn dư nhất định tìm trăm phương ngàn kế để anh em Đường Anh Bồi được giảm nhẹ hình phạt, làm như thế an ủi anh em chúng, đa phần là tránh bọn chúng giãy chết làm liên lụy thêm nhiều người.

Viện kiểm sát thực sự điều tra thì tìm ra manh mối không khó, chỉ cần có tội mới, là có thể đẩy anh em chúng ra pháp trường.

Đạo lý này ai cũng biết, chỉ là không ai nói ra, nếu không thành như nhất định đẩy anh em chúng vào chỗ chết vậy.

Tới Trần Bỉnh Đức báo cáo công tác thẩm vấn:

- Căn cứ vào lời khai của ba tên nghi phạm, bọn chúng do Lão Miêu gọi tới, nghe mệnh lệnh Lão Miêu, cũng chính là tên đã chết trong Bệnh viện Nhân dân số một.

Trương Khác còn chưa nghe Phó Tuấn nói tới chuyện này, kẻ này chết y cũng không quan tâm, loại người như vậy để lại trên đời chỉ gây họa.

- Tất cả đều do Lão Miêu và Đường Trung sai phái, ba tên nghi phạm đó thậm chí không biết đến Kiến Nghiệp làm gì, cũng không hiểu tình hình Cẩm Hồ và Lão Miêu đã chết, lời khai bọn chúng đáng tin. Duy nhất làm người ta nghi ngờ là Đường Trung chủ động gánh hết trách nhiệm, chúng tôi phán đoán tác dụng kẻ đã chết kia quan trọng hơn, Đường Trung khai báo như thế, nói không chừng muốn bao vệ kẻ sắp đặt thực sự đằng sau.

Nhìn bộ dạng của Đường Trung trong phòng thẩm vấn hôm qua là biết hắn chẳng phải người ý chí kiên định, dưới tình huống này vẫn cắn răng nhận hết tội, chỉ có thể là bảo vệ anh em Đường Anh Bồi.

Người khác đã đành, anh em họ Đường liên quan vào thì đợi chúng chỉ còn đường chết, Đường Trung dù là hạng Nhị Thế vô dụng thì vẫn hiểu đạo lý này.

Như thế vấn đề quay trở lại trên người anh em Đường Anh Bồi rồi.

Có điều từ đầu tới cuối anh em bọn chúng không thể biết tác dụng đằng sau của Cẩm Hồ, vậy là kẻ nào đã nói cho anh em bọn chúng biết sau khi bị bắt giam ?

Cho dù tới bây giờ người ngoài cũng chỉ biết Cẩm Hồ hưởng lợi trong việc chỉnh đốn nghiệp vụ đất hiếm trong nước, còn nguyên nhân thì không thể biết.

Trong ba người ngồi đây trừ Trần Phức Kiệt vì tham gia toàn diện quá trình điều tra cho nên biết chi tiết, thậm chí đến cả Dư Khánh Lâm và Trần Bỉnh Đức đều không rõ, vậy kẻ nào nói cho anh em Đường gia để bọn chúng giãy chết muốn bắt Trương Khác làm cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.

Tuy nói người biết rõ chân tướng rất ít nhưng không phải không có, cho dù Chu Cẩn Tỳ đã thành người thực vật, Tạ gia không khó đoán ra được tác dụng đằng sau của Cẩm Hồ.

Trong vụ này Mitsui thiệt hại lớn nhất, bọn chúng cũng hoàn toàn có năng lực lần theo manh mối tìm tới Cẩm Hồ.

Ngoài ra liệu có khả năng là Nghiêm Văn Giới không? Hoành Tín vươn tay vào thể chế sâu như thế, muốn tìm hiểu căn nguyên trong nước chỉnh hợp sản nghiệp đất hiếm cũng không phải là khó.

Tạ gia, Mitsui hay Nghiêm Văn Giới, chỉ cần có thể gây bất lợi cho Cẩm Hồ thì bất kỳ việc xúi bầy khích bác gì bọn chúng cũng vui vẻ mà làm, ngược lại Trương Khác có cơ hội cũng tuyệt đối không nương tay.

Nghe báo cáo xong Trương Khác không đưa ra bình luận gì, chỉ nói rất công thức:

- Còn làm phiền cảnh sát hai nơi điều tra thêm ...

Cũng chẳng có ý mời bọn họ ở lại ăn cơm, ăn ở trong bệnh viện cũng không tiện, Trương Khác đứng dậy cùng cha và Tôn Thượng Nghĩa tiễn họ ra tận thang máy.

- Cho dù có điều tra ra manh mối, nhưng muốn nắm được chứng cứ gì là mơ tưởng.

Trên đường quay về phòng Trương Khác nói:

- Song nếu đẩy được đám can phạm chủ yếu của vụ án Chương Châu ra pháp trường thì làm ầm lên một hồi cũng đáng.

Tôn Thượng Nghĩa gật đầu thở phào:

- May lần này không ai làm sao.

Trương Tri Hành trầm ngâm:

- Có lẽ có xúi bẩy giật giây nhưng hẳn không phải là cố ý bày mưu ...

Ông ta lo con mình dính quá sâu vào hệ thống tư pháp trong nước, đây là chuyện đùa với lửa.

- Bọn chúng không thể gửi gắm hi vọng vào một mình Đường Trung.

Trương Khác nói tiếp:

- Mà anh em họ Đường giãy chết có thể cắn trả bất kỳ lúc nào, nếu lần theo manh mối nắm được chứng cứ gì thì loại đó không xứng làm địch thủ của Cẩm Hồ.

Vừa đi vừa nói chuyện tới trước phòng bệnh Lương Cách Trân thò đầu ra bảo bà nội và chú thím Trương Khác đã tới.

Trương Khác sẽ không tha cho Đường Trung và anh em Đường Anh Bồi, có điều ở bên này, y thà để người nhà coi chuyện như chưa hề xảy ra, nên không tiết lộ nhiều.

Bao nhiêu người như thế, Trương Khác dù có muốn tránh Đường Thanh nói chuyện riêng với Địch Đan Thanh cũng không được, tới phòng Địch Đan Thanh cùng ngồi xuống nói chuyện, gọi điện cho một số người thân báo tin bình an, sợ mọi người kéo cả tới bệnh viên thăm hỏi.

Nơi này không còn việc gì nữa, Trương Tri Hành quyết định buổi tối trở về Tân Vu, trong thành phố còn cả đống chuyện chờ ông.

Cha Địch Đan Thanh cũng kiên trì muốn về, tình cảm nam nhân luôn sơ sài hơn một chút, thấy con gái không còn nguy hiểm tính mạng nữa, mặc dù còn nằm ở bệnh viện nhưng để lại vợ là đủ rồi, ăn qua loa bữa tối tại bệnh viện liền cùng Trương Tri Hành về Tân Vu.

Trương Khác mong cha mẹ đều về Tân Vu luôn với nhau, nhưng chuyện chẳng được như mong muốn, mẹ y ở lại bệnh viện chiếu cố. Đường Thanh thì xin nghỉ học đột xuất, nên qua đêm nay phải trở về Hong Kong.

Ăn tối xong, Trương Khác và Đường Thanh nắm tay nhau đi dạo trong bệnh viện, buổi tối, chỗ bận trộn nhất trong bệnh viện là đại sảnh khám bệnh, ở tòa nhà văn phòng và khu phòng bệnh trở nên vắng vẻ hơn nhiều, thi thoảng có bác sĩ và y tá mặc đồ trắng đi qua, chẳng có ai khác học hai bọn họ tản bộ trong bệnh viện.

Ánh trăng trong như nước chiếu khắp sân, Đường Thanh tĩnh lặng đi bên Trương Khác, nhưng không nép vào lòng Trương Khác như con chim nhỏ, chẳng phải lo vết thương ở tay y mà là Phó Tuấn và ba vệ sĩ theo sát bọn họ, không để hai người họ ở ngoài tầm mắt, Đường Thanh hay e thẹn xấu hồ làm sao dám có hành động thân mật với Trương Khác trước mắt người khác.

Nếu không muốn bị mẹ mắng Trương Khác đành chấp nhận để vệ sĩ theo sát bên mình, thăm dò bảo Phó Tuấn cho bọn họ chút không gian riêng tư, Phó Tuấn nhún vai, thà làm kỳ đà một chút còn hơn là bị Lương Cách Trân oán trách.

- Ài, ra đường còn có thể gặp tai nạn mà. Bạn nói đi, Trung Quốc mỗi ngay có tám vạn mười vạn người chết, ai vì bị tai nạn xe xong là không dám ra đường nữa không?

Trương Khác than vãn với Đường Thanh:

- Chả lẽ vì sợ ngẹn mà không dám ăn cơm à?

- Đừng nói ba lăng nhăng, có gan thì bạn đi nói với dì Lương ấy.

Đường Thanh cười khích khích, đưa tay ra vỗ má Trương Khác:

- Lần này may mà có chị Đan Thanh đỡ cho bạn một dao ...

Nói tới đó đột nhiên nghĩ nếu là mình ở bên cạnh Trương Khác liệu có đữ hộ cho y nhát dao đó không? Chắc chắn, Đường Thanh tin mình sẽ không chút do dự làm thế, Trương Khác cũng không chút do dự bảo vệ mình, nhưng chị Đan Thanh vì sao cũng làm như vậy?

- Này, đang nghĩ gì thế?

Trương Khác thấy Đường Thanh hơi thất thần, nắm cằm cô quay về phía mình.

- Bạn đoán xem mình đang nghĩ gi?

Đôi mắt Đường Thanh trong đêm vô cùng quyến rũ, chăm chú nhìn Trương Khác.

- Để mình đoán xem nào ...

Trương Khác đặt tay lên trán, làm ra vẻ ngẫm nghĩ, nói:

- Nhất định bạn đã nghĩ không biết mình có lợi dụng cơ hội bị thương nhờ bạn giúp đi vệ sinh hay không?

- Phì, cho bạn tè ra quần luôn.

Đường Thanh xấu hổ đưa tay nhéo hông Trương Khác, bị y nói bậy bạ lung tung phá ngang, làm cô quên nghĩ tới vấn đề Địch Đan Thanh.

- Mình thực sự mót tiểu đó, không phải là nói bừa đâu.

Trương Khác đứng lại nói nhỏ:

Đường Thanh đỏ mặt nói:

- Cẩn thận để dây ra quần...

Rồi y đi quay trở lại.

Bạn đang đọc Quan Lộ Thương Đồ của Cảnh Tục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 273

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.