Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi đầu ván cờ

Phiên bản Dịch · 1977 chữ

Một người đàn ông đang ngồi sau chiếc bàn, tay hắn lướt qua một xấp tài liệu “Liệu đây thực sự có phải là đứa tốt nhất mà chúng mua được?”

Tiếng sột soạt của xấp giấy, mái tóc bóng mượt và giọng điệu của người đàn ông. Chúng đều hiện lên rất rõ. Những đợt hóa trị liệu đã từng khiến Dimitry phải trải qua nhiều cơn ảo giác kỳ quái, nhưng chưa bao giờ anh có giấc mơ nào “thật” như thế này. Có khi nào anh lại được tăng liều thuốc giảm đau?

Dimitry liếc qua lại. Anh thấy một khoảng không rộng lớn, tối mịt đang bao quanh anh và người đàn ông. Mặc dù cảnh quan không có gì nổi bật nhưng Dimitry khá thích cảm giác được một lần nữa đứng trên đôi chân của anh. Và cơn đau đầu kinh niên của anh cũng đã biến mất…

Nhưng có gì đó rất lạ.

Rất, rất lạ.

“Cuối cùng,” người đàn ông nói “Một đứa ít nói. Ta thích những con tốt thí tự biết khi nào nên im lặng.”

“Con tốt thí?”

“Xác nhận đối tượng có khả năng nhận thức và ngôn ngữ.” một giọng nữ vọng ra từ đâu đó rất gần, nhưng Dimitry không xác định được chính xác là ở đâu.

Một cảm giác sợ hãi cực độ chạy dọc xuống sống lưng Dimitry, đầu anh quay lia lịa từ bên này sang bên kia, ánh mắt hoảng loạn của anh vội tìm người phụ nữ. Nhưng không có ai khác ở đây cả. Ngoài Dimitry và người đàn ông kỳ lạ kia .

Tim anh đập nhanh dần.

Nếu tuân theo lẽ thường thì tất cả những gì Dimitry đang chứng kiến không thể nào là thật, nhưng bản năng của anh thì nói ngược lại, rằng đây có thể không phải là một giấc mơ như anh đã nghĩ. Nỗi sợ của bản thân thúc dục Dimitry đáp lại người đàn ông “Ô-ông là ai? Tại sao lại gọi tôi là con tốt thí? Ông nói rằng tôi đã được mua. Chẳng nhẽ tôi...tôi đang bị bán sao?”

“Ngươi nên hỏi ít lại và tìm cách giữ mạng mình đi thì tốt hơn. Tình hình nhìn có vẻ không tốt cho ngươi đâu.”

Đôi hàm răng của Dimitry đập lập cập vào nhau, hai cánh tay anh run bần bật lên. Cố giữ mạng? Cuối cùng thì khối u não đó cũng sẽ giết mình ư? Anh tự hỏi.

Không.

Không thể nào. Anh vẫn còn thời gian. Vài tuần, ít nhất là vậy. Dimitry không thể nào chết mà không nói với cha mẹ và em gái câu từ biệt. Chết bây giờ thực sự là quá sớm.

Nhưng nếu vậy thì tại sao anh lại có thể di chuyển một cách dễ dàng đến thế? Cơn đau đầu dai dẳng cũng đã biến mất. Không lẽ anh thực sự đã chết và giờ đang ở nơi Hỏa Ngục? Có lẽ cuối cùng thì tuổi trẻ lầm lỗi của Dimitry đã bắt kịp với anh, làm lu mờ đi những năm anh hành nghề y chăng? Hay đây là cơ hội để anh có được cuộc sống mới? Gã đàn ông đã nói rằng anh nên cố tìm cách mà giữ mạng mình...

Không, không lý gì phải hoảng lên như thế này. Dimitry phải cố bình tĩnh lại và đánh giá tình hình hiện tại.

Dimitry nhịp lại từng hơi thở hổn hển của mình, làm chúng chậm đi, đều dần...thở ra, hít vào...cứ như vậy, anh dần bớt căng thẳng, đôi chân anh dừng rung. Cuối cùng, anh mở mắt ra và nhìn thẳng vào người đàn ông.

Nguồn sáng duy nhất trong đại sảnh đến từ một nguồn không xác định ở phía trên và sau chiếc bàn, làm hiện lên chiếc bóng đen của người đàn ông. Bóng tối che khuất nét mặt gã, chỉ có dáng đầu hắn là Dimitry nhìn thấy được. Hắn trông rất quen, như một người bạn cũ mà Dimitry lâu rồi mới tái ngộ. Nhưng là ai mới được chứ?

Người đàn ông với tay vào hộc bàn và cẩn thận lấy ra một cuốn sách. “Xem rằng người tài trợ của ngươi cũng lắm tiền thật.” Gã đưa tay phủi bụi trên bìa sách một lúc rồi nói “Đọc to tên cuốn sách này lên.”

Cuốn sách khá mỏng dù có bộ khung da rất dày. Những sợi chỉ vàng được thêu thành những họa tiết trang trí trên bìa sách cũ kĩ, cùng với viền sách bị hư hại phần nào khiến cuốn sách trông giống như một vật gia truyền vậy. Gần đỉnh sách là tiêu đề của nó, gồm một loạt những chữ tượng hình đan xen vào nhau. Đây là một ngôn ngữ không giống với bất kỳ ngôn ngữ nào trên Trái Đất.

Dimitry băn khoăn không biết liệu mình có thể đọc được nó hay không.

Hít một hơi thật sâu, anh cúi người về phía trước “Invisall.”

“Xác nhận đối tượng có khả năng đọc.” Giọng người phụ nữ đó lại vang lên.

Miệng há hốc, Dimitry nhìn chằm chằm vào bìa sách. Đúng là mình thực sự có khả năng đọc ngôn ngữ này. Anh thầm nghĩ.

Gã đàn ông không tỏ ra ngạc nhiên chút nào “Giờ tới nội dung cuốn sách.”

Dimitry lưỡng lự phút chốc, nhưng sự tò mò khiến anh quyết định làm theo lời người đàn ông. Dimitry lật bìa sách lên và thấy trong cả cuốn sách chỉ có duy nhất một trang. Trang giấy này tuy đã ố vàng nhưng bên trong chứa cả trăm ký tự được viết theo một đường chéo. Khi Dimitry thử đọc thì những ký tự này sáng lên một màu xanh lam, quay theo chiều kim đồng hồ để xếp thẳng hàng với viền trang giấy, rồi chìm vào bên trong mặt giấy. Cuối cùng, chỉ còn lại mỗi tờ giấy trống không.

Thứ công nghệ thần kỳ gì thế này?

Gã đàn ông lại lần nữa với tay vào hộc bàn. Lần này, sau một hồi lục lọi, hắn lấy ra một viên đá nhỏ “Mau cầm lấy thứ này.”

Dimitry nghe theo. Khi cầm nó lên, anh thấy giống như một miếng sắt đặc, viên đá này quả thực là rất nặng. Bỗng ánh sáng không biết từ đâu tới phản chiếu lên bề mặt của nó, làm lộ ra một màu xanh ngọc bích tựa như của đá Khổng Tước. Mặc dù viên đá này không trong suốt như hầu hết các loại đá quý khác, Dimitry nghĩ rằng anh sẽ không do dự mà thêm nó vào bộ sưu tập của mình.

Một cảnh tượng kỳ lạ khiến Dimitry chuyển sự chú ý của mình từ viên đá tới bàn tay đang cầm nó. Anh thấy rằng thấy da dẻ của mình đã hồng hào trở lại sau hàng tháng trời nhợt nhạt, xanh xao.

Cái quái gì đã xảy ra với mình vậy?

“Lặp lại theo ta.” Gã đàn ông nói “Invisall”

“Invisall” Dimitry bất giác nói theo.

Viên đá xanh đột nhiên tan vào trong lòng bàn tay của Dimitry, rồi một nguồn nhiệt nóng gắt chạy qua tay phải và lồng ngực trước khi lan ra toàn bộ cơ thể của anh. Cúi gập người qua một bên, Dimitry bắt đầu nôn mửa.

“Xác nhận lõi và bảng mạch hoạt động theo tính toán.” Người phụ nữ nói.

Dimitry vừa lau xong khóe miệng, đang định chửi tên này một trận thì chợt nhận ra tay mình đã biến mất. Dù vẫn có thể cảm nhận được từng ngón tay sờ lên mặt nhưng anh lại không thể thấy tay mình được nữa. Khi anh thử nhìn xuống thì chỉ còn mỗi cái sàn nhà xám xịt trong tầm mắt. Cả cơ thể Dimitry đã biến mất. Nghĩ lại, quả nhiên tên “Invisall” không phải chỉ đặt suông.

Gạt những lo ngại về tác dụng phụ của “Invisall” sang một bên, Dimitry định sẽ dùng khả năng tàng hình mới có được này để trốn thoát. Nếu còn ở lại đây, thì không thể biết còn phải trải qua những thí nghiệm gì nữa. Cúi người xuống, Dimitry bắt đầu lẻn đi.

“Ngươi nên đứng yên lại đó, như thế sẽ tiện hơn cho cả hai ta.” Gã đàn ông nói, mắt dõi theo từng chuyển động của Dimitry.

Có lẽ nào viên đá xanh kia chỉ làm Dimitry vô hình với bản thân mình? Vô dụng thật.

“Trước khi ngươi định trốn thoát lần nữa, hãy làm cho xong luôn nào.”

Hai phiến đá lát sàn đột ngột mở ra, trồi lên là một chiếc máy mấy giây trước còn đang nằm trong lòng đất. Trên đỉnh chiếc máy này có những ống khắc độ chứa đầy thứ chất lỏng màu xanh lam. Khi chiếc máy hoàn thành khóa vào vị trí với một tiếng độp thì xuất hiện làn khói mờ lướt qua chân Dimitry. Nhìn kỹ hơn, anh phát hiện ở cạnh bên chiếc máy có một chỗ lõm sâu vào trong, cỡ quả bưởi.

“Tốt thí, ngươi hãy đưa tay mình vào trong đó, và đừng có rút ra khi chưa được phép.”

Lại cảm giác sợ hãi này, nó đang thôi thúc, van nài Dimitry khước từ mệnh lệnh của người đàn ông. Anh lùi về một bước.

“Ngươi càng chần chừ thì qui trình này sẽ càng đau đớn cho ngươi thôi.”

Dù bản thân Dimitry rất bất bình trước sự đối xử bất công này và muốn vùng lên phản kháng. Nhưng người đàn ông đã hàm ý rằng hắn sẽ cố giúp anh sống sót. Liệu Dimitry có nên tuân theo? Câu trả lời là hiển nhiên. Dimitry sẽ không vứt bỏ đi cơ hội để có được cuộc sống mới, nhất là khi anh có thể một lần nữa được hành nghề y.

Dimitry thò tay vào trong chiếc máy.

Một cảm giác mát lạnh, mềm mại lập tức bao quanh tay anh. Nhưng rồi tay Dimitry như bị đè nén lại và một vật sắc nào đấy bất thình lình đâm xuyên qua nó. Như một chiếc dao mổ sắc nhọn, nó cắt qua cả mỡ và bắp tay anh.

Dimitry nhắm chặt mắt lại và nghiến hàm răng mình, nhưng cơn đau dữ dội vẫn không ngớt. Cuối cùng, chiếc dao mổ rút lại, và một thứ chất đặc quánh, mát lạnh chảy ra để chữa lành vết thương còn sót lại. Đôi vai anh nới lỏng dần khi cơn đau đã vơi bớt.

“Quá trình đóng dấu đã hoàn tất.” Giọng nữ nói.

Khi chất sệt đông lại, chiếc máy dừng nén và giải tỏa áp lực quanh cổ tay anh. Dimitry thực sự không bao giờ muốn trải nghiệm lại cảm giác đó lần nào nữa.

“Ngươi có thể rút tay ra được rồi, tốt thí.”

Sau khi làm vậy, Dimitry thấy rằng hình một con tốt thí màu xanh đã được in lên cổ tay mình. Anh thử siết cổ tay và nhận ra chất sệt đã cứng lại khi nãy có khả năng hoạt động như gân tay, mạch máu, cơ tay,... thông thường; cũng coi như cái thay thế cho chúng.

Không biết liệu thứ công nghệ này có thể giúp các bệnh nhân gặp phải chấn thương thâm nhập phục hồi lại chức năng chi hay không.

“Tốt thí C27E957 từ Ngân Hà-686C đã hoàn thành quá trình chuẩn bị.”

“Đừng chết quá nhanh nhé, tốt thí.”

Trước khi Dimitry có thể cất lên lời phàn nàn, cơ thể anh bỗng mất hết cảm giác và mắt anh mờ dần.

“Bàn cờ Messier 82-2C39 đã được xếp xong.”

Bạn đang đọc Quân Vua Nhập Thành của Gennon Asche

Truyện Quân Vua Nhập Thành tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Jaoshik
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.